VÕNG LUYẾN LẬT XE CHỈ NAM

Hướng Hoài Chi chơi game nhiều năm thế mà chẳng tiếp xúc với hệ thống pháo hoa bao giờ, khoan nhắc việc ghép các pháo hoa lại với nhau, anh còn chẳng biết tọa độ cụ thể của thương nhân bán pháo hoa ở đâu nữa kìa.

Lần này chắc Cảnh Hoan đã hiểu rõ ý đồ của Thu Phong.

Nếu là ngày thường, Tiểu Điềm Cảnh đã rời đội ngay, nhưng bấy giờ Tiểu Hồ Tiên lại vẫn ở trong đội của chàng thư sinh, không động đậy chút nào, Thu Phong cũng thế.

Rất rõ ràng, hai người đang trò chuyện nhau trong đội.

Đang nói gì?

Hướng Hoài Chi nghĩ bụng, lẽ ra người ban nãy còn đang “chia sẻ giường” với mình sẽ không thay lòng đổi dạ nhanh như thế mới đúng. Huống chi với tình sử của Thu Phong, đối phương cũng không phải gay.

Nhưng Tiểu Hồ Tiên vẫn đứng im trên pháo hoa, không có ý định rời khỏi.

Có phải anh nên nói với cậu đàn em về tình huống của Thu Phong không?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Hướng Hoài Chi bác bỏ, nhỡ Cảnh Hoan thích kiểu đàn ông khốn nạn thì anh sẽ trở thành người mai mối thật luôn.

Phía sau, Lộ Hàng làm nhiệm vụ sắp ói, bấy giờ đang lẩm bẩm: “Nhiệm vụ này phiền chết được, lần nào cũng bắt tôi tìm gần mười NPC, hồi trước cậu làm bao lâu vậy… Thôi, tôi đặt ly trà sữa nâng cao tinh thần đây, Hướng Hướng uống không?”

“Không.”

Hướng Hoài Chi sực nhớ mình vừa mua ba ly trà sữa cho Tiểu Hồ Tiên, không chừng hiện giờ Cảnh Hoan đang vừa uống trà sữa anh mua, vừa ngắm trăng tâm tình với Thu Phong.

Anh rời mắt về, động đậy ngón tay, chàng trai áo đen xoay người rời khỏi bản đồ, về thành chính.

Nghĩ nhiều thế làm gì, anh và Cảnh Hoan không thân thiết, không nên xen vào chuyện của đối phương.

Vả lại Cảnh Hoan có quyền lựa chọn của riêng mình, nếu Thu Phong thuộc tuýp người cậu thích, thế chẳng phải tốt lắm sao, sau này cậu sẽ không quấn lấy anh nữa.

Hướng Hoài Chi đanh mặt tự an ủi, đoạn mở túi ra nhìn viên đá đang lẳng lặng nằm bên trong.

Đây cũng là lần đầu tiên Cảnh Hoan thấy pháo hoa hoành tráng như thế.

Cậu sửng sốt nhìn chữ “Cảnh” được trái tim bao quanh dưới chân mình, cả buổi trời vẫn chưa hoàn hồn.

“Đẹp không Tiểu Cảnh Cảnh?” Giọng Thu Phong rất dịu dàng: “Anh vừa nghiên cứu ra đó, thất bại nhiều lần lắm.”

“Đẹp.” Cảnh Hoan kinh ngạc cảm thán: “Hệ thống pháo hoa cũng chơi được vậy sao?”

Trước đây lúc còn ở ký túc xá, cậu từng thấy Lục Văn Hạo phóng pháo hoa cho bà xã cậu ta, pháo hoa trái tim đã thấy nhiều rồi, trong diễn đàn có nhiều bài hướng dẫn lắm, nhưng ghép được chữ ở giữa trái tim thì là lần đầu tiên nhìn thấy.

Thu Phong nghe thế mỉm cười, cuối cùng cũng có chút hy vọng.

Nhìn đi, cô nàng đã cảm động đến mức mở mic rồi kìa.

“Em thích là được.” Anh ta cười nói: “Nếu em bằng lòng, ngày nào anh cũng sẽ làm cho em.”

Cảnh Hoan: “Đừng, xa xỉ thế này, tiêu nhiều lắm phải không?”

Chỗ ăn tiền nhất của việc ghép pháo hoa là vật phẩm và hiệu ứng đặc biệt đều bán riêng, thông thường chỉ một trái tim lớn thôi cũng phải hai trăm tệ.

“Không bao nhiêu cả.” Thu Phong cố ý nói với giọng thoải mái: “Chỉ hơn năm trăm, tính cả hàng thất bại cũng mới tám trăm mấy vàng.”

Anh ta rành việc theo đuổi con gái lắm, đầu tiên là để đối phương biết mình chấp nhận tiêu tiền cho cô ấy.

Cảnh Hoan thật sự chấn động.

Tiền là thứ yếu, nhưng chỉ mỗi tấm lòng mà đối phương dành ra để vẽ trái tim thôi đã đủ khiến người khác rung động rồi.

Tài năng thế này, muốn theo đuổi ai mà chẳng được?

Thảo nào Hướng Hoài Chi không đớp thính của cậu, so với Thu Phong, cậu chẳng là cái thá gì cả!

Quả nhiên, so với những lời nịnh nọt xun xoe, vẫn là hành động thực tế hay hơn.

Cảnh Hoan đang tự kiểm điểm, biểu tượng bạn bè đột nhiên nhấp nháy.

[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi:.

Cảnh Hoan sửng sốt, Tâm Hướng Vãng Chi lên hồi nào vậy?

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: (tim) (tim) (tim) Anh ơi!

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Mắt em mù rồi, sao không thấy thông báo anh lên mạng chứ! TvT

Nhìn biểu tượng cảm xúc bằng hình ảnh và ký tự quen thuộc này, Hướng Hoài Chi vô thức thở phào.

[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Vừa lên, đánh phó bản không?

Gửi câu này xong, Hướng Hoài Chi mở danh sách phó bản, tính xem nên đánh cái nào.

Mỗi tuần phó bản Cửu Hiệp sẽ reset một lần số lần khiêu chiến, nhưng vì nhiều quá nên thường thì người chơi sẽ không đánh hết, mọi người đều chọn những phó bản có nhiều kinh nghiệm.

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: À anh ơi, hôm nay em không đánh phó bản nha.

[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi:?

[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Em có chút việc phải làm! >.<

Hướng Hoài Chi nhìn tin nhắn bạn bè của Cảnh Hoan.

Vẫn ở Nguyệt Cung, cả tọa độ cũng không thay đổi.

[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Biết rồi.

Trả lời xong câu này, anh tắt cả khung đối thoại lẫn giao diện phó bản, mở phần mềm xem phim với vẻ mặt vô cảm.

Xem bừa một bộ điện ảnh mới, được vài phút thì biểu tượng Cửu Hiệp bên dưới đột nhiên sáng lên.

Có người gửi tin nhắn trong game.

Từ sau khi quen Tiểu Điềm Cảnh, anh không còn đóng tính năng nhận tin nữa, lần này người nhắn cho anh là một acc nhỏ cấp 43.

[Riêng] Lặng Lẽ Nhớ Nhung: Có đó không?

[Riêng] Lặng Lẽ Nhớ Nhung: Em là Tiên Manh Manh, đây là acc nhỏ của em. Anh khoan chặn em đã, lần này em tìm anh là có chuyện muốn bàn.

[Riêng] Tâm Hướng Vãng Chi: Nói.

[Riêng] Lặng Lẽ Nhớ Nhung: Đội các anh sắp giết Chiến Thần phải không?

[Riêng] Lặng Lẽ Nhớ Nhung: Em biết Lộ Điều Điều đang làm nhiệm vụ Chiến Thần, em đến bàn với anh, có thể cho em live stream góc nhìn thứ nhất khi các anh giết Chiến Thần không? Em có thể trả thù lao.

Tuy Cửu Hiệp mở server đã nhiều năm, nhưng không có nhiều đội giết được Chiến Thần, đại đa số đều phải bị đoàn diệt vài lần mới miễn cưỡng qua nổi, vì khó lường trước như vậy nên rất hiếm ai live stream đánh cả, sợ diệt đoàn, càng sợ diệt đoàn rồi vẫn đánh không nổi.

Và những lần ít ỏi live stream giết Chiến Thần đều có lượt view cao ngất ngưởng.

Nên khi vừa biết Lộ Điều Điều muốn giết Chiến Thần, Tiên Manh Manh đã lập tức nghĩ đến cách này.

[Riêng] Tâm Hướng Vãng Chi: Làm thế nào để cậu có góc nhìn thứ nhất?

[Riêng] Lặng Lẽ Nhớ Nhung: Dẫn theo acc của tôi là được, tôi đủ trang bị rồi.

Những người yêu dự bị của cô đã mất nhiều ngày đêm mới ra được.

Sợ Tâm Hướng Vãng Chi không đồng ý, cô vội bổ sung thêm.

[Riêng] Lặng Lẽ Nhớ Nhung: Bên Tiểu Điềm Cảnh anh cứ yêu tâm, em ra bốn phần tiền thù lao, mỗi người trong đội một phần, có thể cho thêm phần của cô ấy.

[Riêng] Tâm Hướng Vãng Chi: Không thiếu tiền.

[Riêng] Lặng Lẽ Nhớ Nhung: … Anh từng nói muốn bồi thường cho em.

[Riêng] Tâm Hướng Vãng Chi: Bồi thường tổn thất kinh tế thì được, tổ đội với cậu thì không.

Gửi câu này xong, Hướng Hoài Chi lần nữa mở tính năng từ chối nhận tin nhắn của người lạ.

Tiên Manh Manh bàn bạc không thành công, bèn tìm Lộ Hàng khóc lóc.

“Chậc, tôi đã nói với Tiên Manh Manh là cậu sẽ không đồng ý mà, sao cô ấy còn đi tìm cậu.” Lộ Hàng nói.

Hướng Hoài Chi chẳng thèm quay đầu: “Chặn người lạ.”

“Xưa nay tôi không cần dùng tính năng này, nhỡ có cô gái nào sùng bái tôi muốn tìm tôi thì sao?”

“Yên tâm, không có đâu.”

“Chưa chắc nhé, như Tiểu Cảnh Cảnh nè.”

Dường như bị chạm trúng nỗi đau, hồi lâu sau Hướng Hoài Chi mới nói: “Ý tôi là không có cô gái nào sùng bái cậu đâu.”

“… Mẹ.”

Lộ Hàng đối phó Tiên Manh Manh vài câu, thấy nhiệm vụ tìm NPC nhàm chán quá, thế là dứt khoát đăng nhập WeChat bằng máy tính, muốn trò chuyện với người trong bang.

Ngày thường thì kênh trò chuyện bang đều khá vắng vẻ, chỉ WeChat mới tán dốc thôi.

“Mẹ nó!!!”

Hướng Hoài Chi chợt nghe người phía sau hô một tiếng.

Anh nhíu mày, chưa kịp hỏi.

“Pháo hoa này ghê gớm thật, Thu Phong đỉnh quá, tôi phục, phục sát đất luôn, tôi xin nhường danh hiệu đàn ông khốn nạn đứng đầu Kính Hoa Thủy Nguyệt cho cậu ta, tôi không xứng.” Lộ Hàng phóng to ảnh ra xem, lẩm bẩm: “Thì ra pháo hoa cũng làm được như vậy, học hỏi.”

Hướng Hoài Chi quay đầu, khung cảnh lãng mạn xảy ra trong Nguyệt Cung hôm nay đã được Thu Phong chụp lại, đăng lên nhóm bang.

Anh rời mắt về, mở WeChat xem lịch sử trò chuyện.

Thu Phong: (ảnh) Pháo hoa ngầu không?

Đừng Hỏi Ngày Về: Đệt mẹ, dữ dội!

OTP JohnJae: Đường chủ mạnh quá (quỳ)

Thiếu Niên Đuổi Gió: Khoan, trọng điểm không phải chữ “Cảnh” và Tiểu Điềm Cảnh đang đứng trên pháo hoa à!!

Lặng Lẽ Đưa Tình: Đường chủ theo đuổi được rồi sao?

Tiêu Tiêu: Trong dự đoán, chúc mừng đường chủ! Chờ ăn cưới! (mỉm cười)



Sau đó là chữ chúc mừng tràn ngập màn hình, nhưng Thu Phong không nói chuyện nữa, Tiểu Điềm Cảnh cũng chưa từng xuất hiện.

“Hèn gì hôm nay cậu không đánh phó bản.” Lộ Hàng lật xem lịch sử tin nhắn, vỗ bàn: “Tiểu Cảnh Cảnh chạy theo người khác rồi!!!”

Hướng Hoài Chi: “…”

“Đệt, có phải sau này Tiểu Điềm Cảnh sẽ vào đội cố định của Thu Phong không? Vậy chẳng phải sau này đánh phó bản sẽ chán lắm à.” Lộ Hàng khựng lại: “Cô ấy còn giết Chiến Thần với chúng ta không?”

“Không biết.”

“Này, hình như họ sắp kết hôn luôn rồi.” Lộ Hàng nói: “Dù sao cũng từng là đồng đội, tôi nên tặng gì cho họ nhỉ… Hướng Hướng, lúc đó cậu tặng quà cưới gì cho Tiểu Cảnh Cảnh vậy?”

“Không biết.”

“Nhưng con gái người ta da mặt mỏng lắm, theo sau mông cậu lâu vậy đã hiếm thấy lắm rồi.” Lộ Hàng tự nói một mình, thổn thức rằng: “Chúc cô ấy hạnh phúc đi.”

Hướng Hoài Chi không đáp, anh đanh mặt đeo tai nghe vào, dùng âm thanh trong phim át đi tiếng thì thầm của Lộ Hàng.

*

Cảnh Hoan ở chỗ Đàn Thờ Trời của thành chính cả buổi chiều, hoa cả mắt luôn, cuối cùng mới xong chuyện.

Cậu mở khung đối thoại với Tâm Hướng Vãng Chi ra, gọi tiếng “Anh ơi”, nhưng đối phương không trả lời.

Thế là cậu mở WeChat.

Tiểu Cảnh Nè: Anh ơi~

Vài phút sau.

Hướng:?

Tiểu Cảnh Nè: Anh đang làm gì đó, sao trong game lại mặc kệ người ta T.T

Hướng: … Xem phim.

Tiểu Cảnh Nè: Có thời gian vào game không!

Hướng: Sao vậy?

Tiểu Cảnh Nè: Có việc!

Tiểu Cảnh Nè: Việc lớn!!!

Hướng: Đến đây.

Tiểu Cảnh Nè: Vâng vâng, em chờ anh ở Từ Đường Nguyệt Lão nhé *^0^*!

Hướng: …

Tiểu Cảnh Nè: … 0.0 Sao vậy?

Hướng: Không, đến ngay.

Kết hôn nhanh thế à?

Hướng Hoài Chi tắt phim đi, phớt lờ những cảm xúc ngổn ngang không thể nói rõ trong lòng, thao tác nhân vật chạy đến Từ Đường Nguyệt Lão.

Nguyệt Lão là một ông cụ râu tóc bạc phơ, trong tay cầm một cuộn chỉ đỏ với vẻ mặt ôn hòa, phía trước còn có một Tiểu Hồ Tiên đang ngồi.

Ngoài Tiểu Hồ Tiên ra, chẳng còn ai khác nữa.

Thấy anh, Tiểu Hồ Tiên lập tức đứng dậy, làm động tác phủi bụi trên người.

[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Anh ơi!

[Tiểu Điềm Cảnh mời bạn vào đội. Có. Không.]

Hướng Hoài Chi khựng lại, vào đội.

Ý cậu là sao? Sao Thu Phong không ở đây?

“Anh ơi, hôm nay anh đánh phó bản gì rồi thế?” Cảnh Hoan hỏi anh.

“Có việc đột xuất, không đánh.” Hướng Hoài Chi hỏi: “… Muốn làm gì?”

Người trong đội không đáp, chỉ dắt anh ra ngoài, hai người rời khỏi Từ Đường Nguyệt Lão.

Đi một mạch đến bên cạnh người truyền tống bang, cảnh vật thay đổi, hai nhân vật game xuất hiện trong Lãnh Địa Bang của Nhàn Nhân Các.

Cảnh Hoan đưa anh đến bên dòng suối trước đây từng đến, giải tán đội.

Hướng Hoài Chi chưa kịp nói gì, chợt trước mắt sáng lên…

Vô số hoa tươi nở rộ dần dưới chân Tiểu Hồ Tiên, sắc màu rực rỡ, tươi tắn bắt mắt.

Những đóa hoa khác màu được ghép thành một hình vẽ quen thuộc.

Đó là trái tim mà hồi chiều anh đã nhìn thấy.

Chỗ khác biệt duy nhất là chữ “Cảnh” ở giữa pháo hoa trở thành chữ “Hướng”.

[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Ting ting ting ting!!!

[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Quà của ngày thứ Tư tặng anh! Hôm nay cũng làm một ngày yêu anh say đắm!

Cảnh Hoan nhìn trò mà mình vừa học được, hài lòng chết mất.

Hôm nay sau khi xem pháo hoa xong, cậu đã gửi một nghìn vàng cho Thu Phong xem như lời cảm ơn và tiền hoàn vốn, nhờ đối phương dạy mình cách làm pháo hoa trái tim.

Mượn hoa hiến Phật, tiết kiệm sức lực phết.

Bên kia máy tính, Hướng Hoài Chi nhìn pháo hoa này thật lâu không phản ứng.

Lộ Hàng cầm ly đi ngang, thấy màn hình thì sững người: “Đệt? Đây? Chuyện gì vậy??”

Hướng Hoài Chi hoàn hồn, anh nhếch môi, ngữ điệu chứa sự hài lòng và nhẹ nhõm mà chính anh cũng không nhận ra.

“Giống như cậu thấy.” Anh đáp: “Người vẫn ở đây, không chạy.”

Bình luận

Truyện đang đọc