VÕNG LUYẾN LẬT XE CHỈ NAM

Hôm sau lúc Cảnh Hoan dậy, WeChat đã bị chiếm trọn bởi đủ loại tin nhắn nhóm, cậu nhìn đồng hồ, mới tám giờ mấy phút thôi, có lẽ server của họ vừa được bảo trì xong.

Nhóm bang lại là 99+ như trong dự đoán, cả nhóm ký túc xá cũng hơn bốn mươi tin.

Cậu thật sự không hiểu nổi, hai người nọ sống chung lúc nào cũng nhìn được mặt nhau mà, tại sao ngày nào cũng tán dốc trong nhóm được thế nhỉ.

Cảnh Hoan mắt mũi kèm nhèm, mí mắt khép rồi lại mở nhiều lần mới dần tỉnh táo hơn, cậu mơ màng xem tin nhắn nhóm.

Hóa ra không phải trò chuyện.

Hơn bốn mươi tin nhắn toàn là ảnh chụp trong game.

[Anh Đây Bự Không, tọa độ Bồng Lai Tiên Cảnh 19,41]

[Đừng Hỏi Ngày Về, tọa độ thành chính 129,18]

[Lạc Lạc sweet, tọa độ Dị Vực Không Rõ 99,83]



Cảnh Hoan tỉnh ngay.

Đây mẹ nó… đều là tọa độ của người trong bang bọn cậu mà.

Tiểu Cảnh Nè: Các cậu đang làm gì vậy?

Lục Văn Hạo: Giết người đó, đã sắp xếp acc clone hết rồi, chỉ chờ họ ra khỏi khu an toàn thôi. Sao cậu dậy sớm thế?

Tiểu Cảnh Nè: … Không biết tiệm nào dưới lầu mở nhạc, ồn.

Cao Tự Tường: Ngưỡng mộ cậu ghê, bọn này dậy từ hồi sáu rưỡi lận.

Tiểu Cảnh Nè:??

Cao Tự Tường: Sợ Cửu Hiệp giở trò mở server sớm, không giành thế chủ động được.

Lục Văn Hạo: Cũng nhờ bọn này biết tính trước, đăng nhập ngay đợt đầu lúc mới mở server, bây giờ mấy người kia còn đang xếp hàng kìa ha ha ha!

Tiểu Cảnh Nè: Tại sao không vào được? Chỉ là số người của hai server thôi mà, không đến mức thế chứ?

Lục Văn Hạo: Cậu ngây thơ quá, mấy server khác cũng tới hóng chuyện mà. Nếu dậy rồi, hay cậu cũng đăng nhập vào giúp bọn này nhé, vừa hay không ai lên acc bà xã tôi.

Tiểu Cảnh Nè: … Thôi, tôi ngủ tiếp đây, bye.

Gửi câu này xong, Cảnh Hoan lập tức mở nhóm bang.

Quả nhiên bên trong cũng là một chuỗi ảnh chụp tọa độ.

Xuân Tiếu: Hôm nay mọi người tạm thời đừng làm nhiệm vụ ngày, ai có đội thì tổ đội bảo vệ thương nhân của bang chúng ta, không có đội cứ ở trong khu an toàn! Mọi người vất vả! Tuần này ngày nào tôi cũng sẽ phát tiền bang làm phí bồi dưỡng!

Xuân Tiếu vừa lên tiếng, mọi người đã hưởng ứng, ai nấy ý chí sục sôi chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

Chơi game cốt ở chỗ kích thích, bây giờ kích thích tự tìm đến, bang chúng đều phấn khích chết được.

Cảnh Hoan cũng thích kích thích.

Gộp server tranh địa bàn này nọ, nghĩ thôi đã khoái chí rồi.

Nếu hai tên bạn cùng phòng chuyên tấu hài kia của cậu không ở trong bang địch.

Nhớ đến những lời hùng tâm tráng chí của hai người họ đêm qua, Cảnh Hoan hơi nhức đầu.

Hôm qua cậu cũng đắn đo xem có nên thẳng thắn với họ không, để họ đừng nhúng tay vào chuyện của mình và Tâm Hướng Vãng Chi nữa, nhưng nhớ lại những hành vi lời nói của mình trong mấy tháng qua, cậu bèn loại bỏ suy nghĩ này ngay và luôn không chút chần chừ.

Bí mật giả gái õng ẹo chụp ảnh đùi cua trai mạng của cậu chỉ có thể theo cậu suốt cuộc đời rồi cùng cậu xuống lỗ thôi.

Nếu bị người thứ hai phát hiện, thì người đó cũng phải xuống lỗ chung với cậu.

Điện thoại rung nhẹ kéo dòng suy nghĩ của cậu về.

Hướng: Dậy rồi tìm tôi.

Tiểu Cảnh Nè: Em đây! Chào buổi sáng nha anh~~ (≧▽≦)/~

Hướng: Chào, hôm nay có lên game không?

Tiểu Cảnh Nè: Không biết nữa, thấy tin nhắn trong nhóm bang khủng khiếp quá T▽T… Anh có lên không?

Hướng: Ừ.

Hướng: Tôi đã hứa với Xuân Tiếu sẽ giúp họ giành ruộng thuốc ở thành chính.

Mỗi bản đồ lớn trong Cửu Hiệp đều có ruộng thuốc riêng, mỗi ruộng thuốc chỉ cho phép một bang thu hoạch, trong đó chất lượng ruộng ở thành chính là cao nhất, và trước khi gộp server, quyền thu hoạch thuốc ở thành chính nằm trong tay Nhàn Nhân Các.

Quyền thu hoạch thuốc sẽ đổi vào mỗi hai tháng, bang có số quỹ cao nhất trong tuần mới giành được ruộng thuốc ở thành chính, quỹ bang không được phép nạp, chỉ phải dựa vào thương nhân trong bang dùng ngân phiếu giao dịch với NPC ở các bản đồ mới có, và một bang chỉ được mười chức thương nhân thôi.

Tóm lại, muốn giành ruộng thuốc thành chính, cần bảo vệ thương nhân bên phe mình, đuổi giết thương nhân bang địch trong tuần tích lũy.

Hướng: Cậu không muốn lên game cũng không sao, tôi nói với Xuân Tiếu, cậu có thể không đi.

Tiểu Cảnh Nè: Đâu đâu, em muốn cùng tiến cùng lùi với anh. Anh chờ em, em rửa mặt xong sẽ đăng nhập ngay~ (hôn)

“Tiểu Cảnh Cảnh có đi không?” Lộ Hàng đang lấy thuốc: “Cô ấy không đến thì chúng ta phải tìm thêm một đồng đội.”

Hướng Hoài Chi gõ bàn phím: “Đi.”

“Được.” Lộ Hàng lại ngước đầu nhìn thông báo gộp server ở trên cùng giao diện game, lẩm bẩm: “Thiên Tứ Lương Duyên… tên server này nghe hơi quen.”

Hướng Hoài Chi không để tâm, trước khi chơi ở Kính Hoa Thủy Nguyệt, Lộ Hàng đã từng ở server khác, vả lại anh ta thường xuyên tham gia hoạt động nên có chơi với khá nhiều người ở server khác, thấy quen thuộc cũng chẳng lấy làm lạ.

Đến tận khi một cái loa nhảy ra trong game.

[Loa] Bán Sinh: Người của Nhàn Nhân Các đâu rồi? Trốn hết vào khu an toàn rồi à??

Bán Sinh?

Tên này… hơi quen quen.

Hướng Hoài Chi nhíu mày mở thông tin của đối phương ra xem.

Bán Sinh, cấp 150, Hồ Tiên Động.

Hồ Tiên Động…

Hướng Hoài Chi vừa nhớ mang máng ra thì nghe người phía sau hô to một tiếng: “Đệt…”

Lộ Hàng vỗ bàn, vui vẻ rằng: “Đây chẳng phải bọn Lục Văn Hạo đó à?”

Sợ Hướng Hoài Chi không nhớ, anh ta còn xoay người nhắc: “Mấy cậu đàn em mà bọn mình gặp hồi đi thôn nghỉ dưỡng đó! Chẳng phải cậu còn xem họ đánh phó bản sao? Bán Sinh là Lục Văn Hạo… cái cậu chàng mũm mĩm ấy!”

Hướng Hoài Chi sửng sốt, sau đó nhìn giao diện WeChat bên cạnh.

“Trùng hợp ghê!” Lộ Hàng cười nhấp vào xem thông tin cá nhân của Bán Sinh, thêm đối phương làm bạn: “Chậc, tôi phải nói với họ mới được, dám khiêu khích đàn anh à…”

“Đừng.” Hướng Hoài Chi lập tức ngăn cản.

Trước ánh mắt khó hiểu của Lộ Hàng, Hướng Hoài Chi mím môi, cả buổi trời mới tìm được cớ: “Bây giờ chúng ta là bang đối địch, cậu nói vậy cũng chỉ khiến họ khó xử thôi.”

Một khi họ biết Lộ Hàng là Lộ Điều Điều, e là anh cũng không giấu giếm được nữa, dù sao thì tên thật và ID có đến hai chữ trùng nhau, đọc cũng na ná, quá rõ ràng.

Tạm thời anh chưa muốn để Cảnh Hoan biết thân phận của mình.

“Có gì khó xử đâu, chúng ta có thể chuyện khó thành dễ, chuyện dở hóa lành mà.”

Hướng Hoài Chi lạnh giọng: “Vậy ruộng thuốc ở thành chính thuộc về ai?”

Lộ Hàng sửng sốt: “Tất nhiên thuộc về chúng ta!”

Dứt lời mới nhận ra chuyện này khó hòa giải lắm đây, dù sao thì hai bang gộp lại với nhau cũng gần bốn trăm người, mỗi bang đều phải chịu trách nhiệm với bang chúng của mình, không thể bảo nhường là nhường được.

Họ đều là đội mạnh trong bang, không chừng lát nữa còn phải đánh nhau.

Lộ Hàng: “Vậy làm sao đây, xem như không quen à? Không hay lắm nhỉ, người ta còn cho chúng ta ngủ nhờ đấy.”

Hướng Hoài Chi trầm ngâm một lúc: “Chờ mọi chuyện kết thúc rồi tính, đánh nhau không bao lâu đâu, quá lắm một tháng.”

“Vậy… ổn không?” Lộ Hàng không nghĩ nhiều, thoáng chốc đã bị Hướng Hoài Chi gạt vào tròng: “Hình như cũng được, có gì lúc đó tôi giả vờ như vừa phát hiện chuyện này, chắc không lộ tẩy… Vậy lát nữa đánh nhau chúng ta cứ tránh họ vậy, vờ không quen thì được, nhưng đâu thể giết người ta.”

Hướng Hoài Chi ậm ừ đáp.

Thảo nào hôm qua nhắc đến chuyện gộp server, Cảnh Hoan cứ gửi mãi mấy biểu tượng cảm xúc khóc lóc.

Có lẽ bạn cùng phòng của cậu không biết cậu đang chơi acc nữ, cũng không biết cậu đang theo đuổi chàng trai khác trong game.

Cảnh Hoan chưa kịp ăn sáng đã mở máy tính.

Bấy giờ YY bang có hơn một trăm tám mươi người, hôm nay là cuối tuần, hơn phân nửa người của bang đều tập trung lại thảo luận phương án chiến lược cho trận chiến sắp xảy ra.

“Tại sao chỉ hơn một trăm tám mươi người?” Thu Phong hỏi: “Tôi thấy số người đang online trong bang là hai trăm cơ mà.”

“Tốt lắm, vừa hay lần này tóm luôn mấy acc clone núp lùm trong bang chúng ta, lát tôi đá hết.” Xuân Tiếu nói giọng lạnh tanh: “Chín giờ mở chợ, còn hai mươi phút cuối cùng, mọi người tổ đội sẵn sàng hết đi. Bang họ có hai đội mạnh, tôi đã đăng ID lên kênh chat rồi, các cậu thấy thì đừng đánh, để lại cho đội của tôi và Tâm Hướng Vãng Chi giải quyết.”

Cảnh Hoan vừa nghe vừa đăng nhập game, tải xong, lời mời tổ đội đã nhảy ra.

[Tâm Hướng Vãng Chi mời bạn vào đội. Có. Không.]

Cảnh Hoan sửng sốt, lập tức nhấp đồng ý.

“Anh ơi.” Cậu vừa dậy, giọng còn hơi khàn: “Vừa vào đã được gặp anh, xem ra hôm nay là ngày may mắn của em.”

Hướng Hoài Chi dẫn cậu đến thành chính, ném một đống thuốc bậc cao cho cậu: “Hôm qua tôi nhìn cậu đăng xuất.”

Cảnh Hoan chưa hiểu: “Hả?”

“Là tôi chờ cậu.” Hướng Hoài Chi giải thích: “Không liên quan đến may rủi.”

Hôm qua Cảnh Hoan đăng xuất ở bản đồ dã ngoại, bấy giờ vẫn chưa mở chợ, thích khách của hai bang đều đang tìm những bang chúng đi lẻ ở mấy bản đồ dã ngoại, lo lắng cậu bị bật cừu sát nên Hướng Hoài Chi mới đến đón người.

Cảnh Hoan chớp mắt, âm thầm phân tích thông tin này.

Tâm Hướng Vãng Chi cố ý đứng sẵn chờ cậu lên mạng á?

Khi kênh trò chuyện trở nên im ắng, Hướng Hoài Chi mới nhận ra mình lỡ lời, bèn bổ sung: “Chỉ như đón bạn bè thôi, dù bây giờ Lộ Điều Điều ở khu dã ngoại, tôi cũng sẽ đến đón.”

Dứt lời, anh không để Cảnh Hoan có thời gian nghĩ ngợi thêm đã kéo những người khác vào đội.

“Á á á, kích thích quá, tôi không thể chờ thêm nữa rồi.” Hôn Ngư Ngư kích động hô: “Còn bao lâu mới mở chợ vậy!”

Yêu Là Chia Cậu Ăn: “Mấy phút cuối cùng.”

“Chúng ta đi chiếm chỗ trước đi.” Lộ Hàng nói: “Đến Con Đường Tơ Lụa, đó là nơi thương nhân bắt buộc phải đi qua.”

Con Đường Tơ Lụa đông như mắc cửi, tất cả bang chúng của hai bang Nhàn Nhân Các và Vô Cực đều tập trung ở bản đồ này, trong đó còn lẫn lộn mấy acc clone xem trận chiến của những bang khác và vài người chuyên đến hóng hớt.

Cảnh Hoan chơi game bao lâu nay, đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, bấy giờ cậu cũng bất giác thẳng lưng hơn.

[Loa] Bán Sinh: Nhàn Nhân Các, các người còn ba phút để đầu hàng (đắc chí)

Cảnh Hoan: “…”

Sao Lục Văn Hạo giống thằng thiểu năng vậy.

Những kẻ nói như thế trước trận chiến đều sống không đầy hai chương truyện.

Cậu rất muốn khuyên bạn cùng phòng của mình hãy tém tém lại, nhưng sợ bị lộ nên đành thôi.

Chín giờ đúng, cuộc ác chiến bắt đầu, Con Đường Tơ Lụa đã hoàn toàn trở thành bãi chiến trường.

Hướng Hoài Chi đang định tìm thương nhân của bang địch thì thấy Bán Sinh dẫn theo đội của họ hùng hổ bước đến.

Hướng Ngữ đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nào ngờ anh của cô lại quay đầu ra khỏi phạm vi tấn công của Bán Sinh.

Cô hoang mang: “Anh, chẳng phải tên Bán Sinh kia là một trong những đội chính bên họ à? Sao anh không đánh?”

Hướng Hoài Chi: “Thấy thương nhân bang họ, ưu tiên giết thương nhân.”

Cảnh Hoan vừa thở phào, tiếng thông báo tin nhắn WeChat vang lên.

Lục Văn Hạo: @Tiểu Cảnh Nè! Mẹ nó Hoan Hoan, hồi nãy tôi sắp tới trước mặt Tâm Hướng Vãng Chi rồi, ai ngờ hắn ta thấy tôi thì vắt giò lên cổ chạy! Rén lắm!!

Tiểu Cảnh Nè: … Nếu vậy thì hay là thôi.

Lục Văn Hạo:?

Lục Văn Hạo: Cậu yên tâm, tôi sẽ không để hắn ta chạy thoát đâu, cậu cứ chờ đấy, hôm nay anh em phải giúp cậu dạy dỗ hắn ta!

Dạy dỗ con khỉ.

Tránh xa ông đây ra, xin cảm ơn.

Tiếc rằng ông trời không nghe thấy lời nguyện cầu của Cảnh Hoan, ba tiếng sau, hai đội vẫn chạm mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc