VỌNG TƯƠNG TƯ


Ngọc Ánh cũng kéo A Ngộ rời đi, nhưng người phía sau lại lạnh lùng nói: "Cô nương, nàng không định báo đáp ơn cứu mạng sao?"
Cổ nhân có câu "Chịu ơn một giọt, báo ơn một dòng".
Vậy thì ơn cứu mạng làm thế nào mới báo đáp đây?
"Cát hạ muốn ta báo đáp ân tình như thế nào? Ta thấy ngươi cũng không phải là người thiếu vàng bạc châu báu, chi bằng ngươi rõ ràng cho ta biết." Nàng nói.
Mẫn Húc thấy nàng xoay người, hai tay chắp sau lưng bỗng nắm chặt, sau ngàn năm chờ đợi, cuối cùng cũng gặp lại được người mình hằng mong.
Tuy rằng nàng hiện tại dùng khuôn mặt xa lạ để che giấu dung nhan thật sự, nhưng hắn vẫn có thể thấy được vẻ đẹp của nàng sau khuôn mặt xa lạ đó.
Hơn nữa, nàng tuy dùng thuật ẩn dung, nhưng cũng không giấu được ánh mắt, sau khi nhìn thấy hắn, ánh mắt nàng tuy rằng bình tĩnh, nhưng trong đó vẫn có một tia lạnh lùng.
Nàng như thế cũng là lẽ thường tình.
Bởi vì hắn là phu quân của nàng, nhưng hắn không những không bảo vệ được nàng mà còn khiến trái tim nàng tan nát.
Mười ngày sau khi nàng và mẫu thân nàng rơi xuống Tru Tiên Đài, hắn được sư phụ giải trừ phong ấn, sau khi ra ngoài việc đầu tiên chính là đi tới Tru Tiên Đài.
Ở đó, hắn nhìn thấy những vết nứt lớn và máu khô trên đài, có thể thấy lúc đó bi thảm như thế nào.
Sau đó, hắn đến nơi nàng bị giam giữ, cai ngục nói với hắn rằng vào đêm trước ngày lôi kích ở Tru Tiên Đài, nàng cứ nhìn về phía cuối hành lang cho đến khi trời sáng..
"Nàng ấy có để lại lời nào không?" Hắn hỏi viên cai ngục lúc đó.
Người cai ngục lắc đầu, nhưng chỉ vào nơi nàng đã ngồi.

Hắn nghiêng người nhìn kỹ thì thấy một chữ "Mẫn" nhỏ được khắc bằng móng tay trên phiến đá cứng.

Nét chữ tuy nhỏ nhưng nét nào cũng khắc vô cùng sâu.
Chắc hẳn lúc đó nàng ấy đã vô cùng sợ hãi, nghĩ rằng hắn có thể đến cứu nàng ấy.
Nàng nhất định vẫn còn nhớ lời của hắn đã nói rằng sẽ bảo vệ nàng thật tốt.

Khi đó, nàng cũng dịu dàng ôm lấy hắn: "Nói phải giữ lời đấy."
Nhưng cuối cùng, nàng không đợi được gì cả.
"Quả thật, ta không thiếu vàng bạc châu báu, cũng đã đến giờ ngọ rồi, chi bằng nàng mời ta một bữa đi." Hắn nói.
"Cô trượng, nàng ta đánh con, người định bỏ qua như vậy sao?" Ngọc Thừa ở một bên bất mãn nói.
Mẫn Húc nói: "Ngọc Thừa, lại đây xin lỗi."
Ngọc Thừa sửng sốt một chút, sau đó chỉ vào mình: "Con? Xin lỗi họ?"
Mẫn Húc: "Con dùng vũ lực cướp linh thú của nàng ấy, sau đó còn đánh nhau trên đường phố, bắt con xin lỗi đã là nương tay lắm rồi."
Ngọc Thừa hiển nhiên là không muốn xin lỗi, liền lớn tiếng nói với Ninh Vu: "Đại cô trượng, cô trượng nhỏ lại hung dữ với con."
Tên nhóc Ngọc Thừa nghĩ rằng Ninh Vu sẽ tranh cãi với Mẫn Húc, nhưng lại phát hiện giờ phút này hắn chỉ nhìn chằm chằm vào người nữ tữ tàn tật kia, trong mắt căn bản không có người cháu trai này.
A Nhược cũng chú ý tới ánh mắt Ninh Vu nhìn mình, không khỏi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, bởi vì nàng cảm giác được người nam nhân này dường như ngay lập tức sẽ nuốt sống nàng.
Tuy nhiên, không biết vì sao, trong lòng nàng lại đau nhói, có một nỗi buồn khó tả cứ quẩn quanh trong lòng.
"A Nhược, muội không sao chứ?" Diệp Hành Nguyên từ trong đống đổ nát ngồi dậy chạy đến bên cạnh A Nhược.
A Nhược nhìn thấy người mình thích bị thương, vội vàng chạy tới đỡ hắn ta dậy, trong mắt tràn đầy sự đau lòng: "Hành Nguyên, huynh..


huyng bị thương rồi."
Vừa nói, nàng vừa cẩn thận lấy ống tay áo lau đi vết thương trên mặt Diệp Hành Nguyên, giống như đang năn niu bảo vật yêu quý nhất của mình.
Ninh Vu nhìn dáng đi khập khiễng của nàng, máu chảy khắp người như đang sôi sục.
Tuy rằng hắn có thể nhìn ra trên người nàng không có bất kỳ linh khí nào, và hắn cũng thể không nhìn ra được kiếp trước của nàng.
Nàng, có phải là Ngọc Yên không?
"Đừng nhúc nhích, muội thổi giúp huynh." A Nhược nói với Diệp Hành Nguyên, sau đó cẩn thận vừa thổi vừa lau vết máu xung quanh vết thương.
Hai người thân thiết đến mức ai cũng nhận ra họ là một cặp đôi đang yêu nhau, thậm chí có người còn tưởng họ là một cặp phu thê mới cưới.
Ninh Vu trong lòng đau xót, vô ý thức đi về phía hai người bọn họ.
Thấy hắn đến gần, A Nhược tưởng rằng hắn lại định làm gì nên lập tức nhặt một khúc gỗ chặn trước mặt hắn.
Ninh Vu thấy nàng ôm một khúc gỗ, cảnh giác nhìn mình, nên đã không tự chủ bèn dừng bước.
"Ngươi tên gì?" Hắn đè nén cảm xúc hỏi.
"Lý..

Lý A Nhược." Nàng trả lời một cách lo lắng.
Thấy Ninh Vu không để ý tới mình, Ngọc Thừa không khỏi thắc mắc, hai vị cô trượng hôm nay làm sao vậy?

Và khi Ngọc Ánh nhìn thấy bộ dạng này của Ninh Vu, nàng ấy biết rằng hắn đã nhìn ra được điều gì đó, nhưng vì một số lý do, nên hắn dường như không thể xác nhận được liệu A Nhược có phải là Ngọc Yên hay không.
"Lý A Nhược." Ninh Vu nhẹ giọng nhắc lại, sau đó nói: "Đứng lên đi, ta sẽ không làm gì hai người đâu."
Thấy hắn lùi bước, A Nhược kéo Diệp Hành Nguyên đứng dậy.
Lúc này, khi Lý Tư mua rượu trở về, nhìn thấy Diệp Hành Nguyên và A Nhược đang kéo nhau, hắn ta không khỏi tức giận nói: "Giỏi cho cái tên Diệp Hành Nguyên nhà ngươi, ngươi nắm lấy tay muội muội của ta làm gì thế? Ta nói cho ngươi biết, cho dù ta có bán muội ấy đi làm nha hoàng, ta cũng sẽ không gả muội ấy cho ngươi."
"Đại ca, đừng nói nữa." A Nhược sắc mặt tái nhợt ngăn cản.
Khi Ninh Vu nghe nói về mối quan hệ giữa hai người, hắn siết chặt hai tay lại, nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế sự xúc động của mình.
Lý Tư kéo A Nhược lại: "Đi, đi, cùng ta trở về, muội còn không biết xấu hổ à."
A Nhược vốn dĩ bị tật ở chân khi bị Lý Tư kéo đi như thế khiến chân nàng bị trẹo, nhưng Lý Tư vì cảm thấy xấu hổ, nên cứ như thế mà kéo nàng đi.
Thấy vậy, Diệp Hành Nguyên không dám tiến lên, hắn ta biết Lý Tư là người thô lỗ như thế nào.
Ngọc Ánh định ra tay ngăn cản, nhưng Ninh Vu đã nắm lấy cánh tay của Lý Tư.
"A, a, đau, đau, đau." Lý Tư hét lớn một tiếng.
Nhìn thấy đại ca mình đau đớn như vậy, A Nhược không đành lòng, trong mắt nàng, tên nam nhân này thực sự rất hung bạo.
"Ngươi buông tay ra." Nàng nói với Ninh Vu.
Thấy Ninh Vu không buông tay, Lý Tư lại kêu thảm thiết, dù sao hắn cũng là đại ca của nàng, A Nhược cũng vội vàng vươn tay gỡ tay Ninh Vu ra.
Khi mười ngón tay mảnh khảnh chạm vào lòng bàn tay cứng như sắt kia, Ninh Vu sửng sốt, không tự chủ được buông lỏng tay.
Vào ngày đó, tất cả các thuộc hạ của tam giới đều thấy rằng tân đế quân bất khả xâm phạm của họ lại bị một nữ nhân phàm trần gỡ tay một cách dễ dàng như vậy.
Thừa dịp Ninh Vu ngẩn người, A Nhược vội vàng kéo Lý Tư đi, trong lúc nhất thời còn không quên gọi Ngọc Ánh: "Vương tiểu thư, đi thôi."
Ngọc Ánh đưa cho Mẫn Húc một thỏi vàng: "Nhiêu đây đủ để bao tất cả quán ăn ở đây."
Nói xong đang định mang theo A Ngộ rời đi, Mẫn Húc lại hỏi: "Vương tiểu thư, có thể cho ta biết tên của nàng không?"
"Tỷ tỷ của ta tên Vương Ánh, còn ta là Vương Ngộ." A Ngộ lên tiếng trả lời thay cho Ngọc Ánh.

"Nhiều chuyện." Ngọc Ánh lườm A Ngộ.

Ngọc Ánh kéo theo A Ngộ rời khỏi đó.
"Ngươi nhìn thấy cái gì?" Hắn hỏi Ninh Vu.
Ninh Vu giơ bàn tay vừa bị A Nhược chạm vào: "Ta nhìn không rõ lắm, phải kiểm tra, còn ngươi thì sao?"
Hắn trả lời: "Ta đã thấy những gì ta muốn thấy, nhưng mà, có vẻ như cũng có người khác đang nhìn."
Ninh Vu gật đầu: "Ta biết, nó đang ở gần đây, nhưng ta không thể xác nhận vị trí của nó."
Mẫn Húc: "Vậy thì chúng ta coi như cái gì cũng không biết đi."
Sau khi mọi người rời đi, một con mắt màu vàng kim từ trong rãnh đen hiện ra, nó nhìn về hướng mọi người rời đi, rồi lại biến mất trong bóng tối.
"Nương nương, người nhìn thấy cái gì rồi?" Một nữ tử áo đỏ hỏi một nữ tử đeo mặt nạ quỷ.
Nữ nhân đeo mặt nạ quỷ mở mắt ra, con ngươi màu vàng kim dựng đứng, chính là nữ tử ngàn năm trước đã dùng ánh mắt điều khiển ý thức của Ngọc Yên.
"Đại ca ta thật có năng lực cải tạo hồn phách đã mất của tiên thần, huynh ấy luôn lừa gạt ta." Nữ tử khổ sở nói.
Nữ tử áo đỏ rất thông minh, lập tức đoán ra: "Nương nướng, ý của người là A Nhược chính là Ngọc Yên? Là đế quân đã tạo lại hồn phách mới cho nàng ấy?"
Nữ nhân đeo mặt nạ gật đầu.
Nữ tử áo đỏ lập tức quỳ xuống nói: "Chúc mừng người, người đã không uổng công nổ lực như thế, rốt cục cũng có thành quả, xem ra lang quân rất nhanh sẽ trở về bên cạnh người."
Nữ tử đeo mặt nạ lại không mấy vui mừng: "Hiện tại vẫn chưa thể chắc chắn được, ngươi gọi Bùi Vân tới đây."
Nữ tử áo đỏ lập tức đứng dậy: "Vâng."
Sau khi nữ tử áo đỏ rời đi, nữ tử đeo mặt nạ quỷ ngồi xuống bệ đá, tự nhủ: "Đại ca, huynh thương xót nhiều người như thế, tại sao lại không thương xót ta?".


Bình luận

Truyện đang đọc