VỌNG TƯƠNG TƯ


Tại đào viên.

Lục Vy hái đầy ấp một giỏ đào, mỗi quả thì nàng ấy đều được nàng ấy cẩn thận chọn lựa, nàng ấy nghĩ, đế quân nhất định sẽ rất thích.

"Kỳ lạ, tại sao lại nổi lên trận gió lớn như thế?" Hà sư tỷ nghi hoặc nhìn bầu trời.

Lục Vy cũng ngẩng đầu lên, quả nhiên mây đen giăng kín, nhưng hình như không phải giống như trời sắp đổ mưa, mà giống như do khí kết tà gây ra.

"Chẳng lẽ có yêu quái đến?" Hà sư tỷ cảnh giác lên tiếng.

Lục Vy lắc đầu: "Nhưng muội lại không cảm thấy có yêu khí xuất hiện.

"
Lời vừa dứt, bản thân đột nhiên cảm thấy lạnh, giống như bị một thứ gì đó không nhìn thấy nhập vào người.

Nhưng nàng ấy là tiểu đệ tử đắc ý nhất của Vô Cực lão mẫu, nếu như bản thân bị thứ gì đó xuyên qua, thì tại sao bản thân lại không nhìn thấy.

Nhưng mà nàng ấy thật sự không biết, vừa lúc nãy, đích thực là có một nữ đồng tử cài trâm kim sắc xuyên qua người nàng.

"Được rồi, đây là đào viên của Tề Châu, hai người mau ăn đi.

" tiếng nói của nữ đồng tử đó vang lên, hiển nhiên nữ đồng tử này là đứa con gái của Mẫn Húc, trên đầu nó cài trâm kim sắc cũng chính là do Mẫn Húc tặng.

Trên người nó bao trùm hắc khí, vốn dĩ nhìn không thấy cây đào, nhưng hai bóng đen lại rất kích động, cẩn thận đưa tay sờ thứ gì đó, đút vào miệng, giống như là đang ăn đào.


"Giờ thì các người đã hài lòng chưa? Sau này đừng khóc nữa, đã ở độ tuổi này rồi, không thể giống như đứa trẻ được.

"
Sau đó nữ đồng tử dùng lực ngửi, vô cùng nghi hoặc nói: "Rốt cuộc thì cái nào mới là quả đào, muốn thật sự tận mắt chứng kiến.

"
Nữ đồng tử này quả nhiên không nhìn thấy những cây đào bên cạnh mình.

Nói chính xác hơn là, ngoài hắc khí ra, cái gì nó cũng không nhìn thấy.

Ngọc Yên sau khi tìm kiếm, cũng không tìm ra được tung tích của nữ đồng tử, bèn bỏ cuộc.

"Ngọc Yên, ta nghe nói muội lúc trước là trầm mình vào sông Vong Xuyên?"
Nàng không lấy làm lạ, những người biết nàng chết thì đều hỏi qua câu này.

"Phải.

"
"Vậy thì muội còn nhớ muội sống lại như thế nào không?"
Nàng lắc đầu: "Không nhớ.

"
Bùi Vân ngẩng đầu uống một ly rượu, thần sắc ảm đạm nói: "Nếu như muội nhớ thì tốt biết mấy, như vậy thì vương gia, vương phi, thế tử và tam tiểu thư đều có thể sống lại.

"
Ngọc Yên trong lòng chua sót, ánh mắt hiện lên sự mất mác: "Cho dù muội có nhớ lại được, bọn họ cũng không thể quay lại.

"
"Tại sao?"
"Không có gì.

Không nói thì hơn.

"
Nàng nghĩ, lúc phụ thân, Ngọc Ánh bọn họ vẫn còn sống, Ninh Vu và Mẫn Húc đều không có ra tay cứu giúp, vậy thì hà tất gì sau khi bọn họ mất thì hai người đó lại tự tìm phiền phức cho bản thân mình chứ.

Tại Cửu Trùng Thiên.

Phùng Hi nằm trên giường, cổ tay phải bị cắt đứt, máu tươi chảy xuống bát ngọc, nhìn trông thật đáng sợ, nhưng bản thân nàng ấy lại không biết.

Sau khi bát ngọc đựng đầy máu được đem đi, thì bát ngọc khác lại được đem đến, máu cứ tí tách rơi xuống.


"Nguyên quân, đã lấy liên tục ba bát rồi, chỉ sợ rằng hôm nay không thể lấy tiếp được nữa, ngộ nhỡ nếu như bị phát hiện sẽ không hay.

" Cung nữ của Ninh Nghi tên là Thanh Á lo lắng lên tiếng.

Ninh Nghi đem bát vừa mới đựng đầy máu uống cạn, kim quang trong mắt to dần hơn: "Đừng lo, hiện tại đang là thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không được nương tay, nếu thật sự bị phát hiện, bổn quân tự có cách.

"
Thanh Á liếc nhìn Phùng Hi đang nằm bất động, tuy rằng bản thân là cung nữ tùy thân của Ninh Nghi, nhưng đối với việc công chúa của Phượng hoàng tộc bị lấy đi máu, nàng ta cũng có chút đồng tình.

Máu của Phượng hoàng tộc, và máu của Ưng tộc gần như giống nhau, máu càng tinh khiết thì càng có thể phát huy lực của Ưng tộc.

Nhưng nàng ta đứng trước mặt Ninh Nghi không biểu hiện ra thái độ gì, là bởi vì nàng ta biết thủ đoạn của chủ tử.

Nhưng Ninh Nghi vẫn là có chút phát giác: "Sao, ngươi lo lắng cho nàng ta?"
"Thanh Á không dám, nguyên quân ngài mới chính là chủ nhân của thuộc hạ, Thanh Á tuyệt đối không hai lòng.

" Nàng ta vội vàng quỳ xuống.

Ninh Nghi lau đi khóe miệng còn dính máu: "Ngươi có hai lòng hay không, ta không cần biết, ngươi chỉ cần ghi nhớ, nếu như dám phản bội ta, hậu quả ngươi gánh vác không nổi đâu.

"
Thanh Á lập tức cuối đầu: "Thuộc hạ biết rõ.

"
"Tiếp tục lấy máu đi.

"
Lúc Phùng Hi tỉnh lại, đầu tiên nhìn thấy gương mặt lo lắng của Ninh Nghi.

"Con à, như thế nào rồi, có cảm thấy tốt hơn không?" Ninh Nghi quan tâm hỏi, ánh mắt của nàng ta đều chứa đầy sự quan tâm, nhưng rõ ràng vừa nãy nàng ta chính là người uống máu của Phùng Hi.


"Mẫu hậu, con.

.

con sao thế này.

" Phùng Hi yếu ớt hỏi.

"Con lúc nãy có ngất đi, con làm cho mẫu hậu lo lắng chết đi được, mẫu hậu có bắt mạch cho con, khí huyết của con suy yếu, có phải gần đây con không có nghỉ ngơi điều độ không?"
Phùng Hi gật đầu đáp: "Là do con không ngủ được.

"
Ninh Nghi lấy ra một viên nguyên đan đưa cho nàng ấy: "Thiên đế có phải chưa từng đến cung điện của con?"
Phùng Hi sau khi nuốt viên nguyên đan, thần sắc có chút hồng hào: "Điện hạ trăm công nghìn việc, thần thiếp không dám làm phiền.

"
"Con đó, chính là không chịu nhượng bộ, các con dù sao cũng là phu thê, có câu đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa, con nói vài câu mềm mỏng, điện hạ cũng không phải là người vô tình, hai người tự nhiên sẽ tốt lên, ngày tháng sau này còn dài, hai người các con cũng không thể cứ như thế này mãi được.

"
Trong lòng Phùng Hi mặc dù có ngàn vạn lời nói, nhưng cuối cùng chỉ thu gọn lại một từ: "Vâng.

".


Bình luận

Truyện đang đọc