VÒNG VÂY LUYẾN ÁI

Giang Ngữ Hân bước vào nơi thí nghiệm, cô mặc trang phục trắng của điều chế viên, đeo khẩu trang và kính bảo hộ bắt đầu tạo ra mặt nạ silicon chuyển đổi dung nhan. Bình thường, Ngữ Hân phải mất rất nhiều ngày để hoàn thành được một chiếc mặt mạ, nhưng thời gian gấp như vậy mà phải hoàn thành trong vài ba tiếng đồng hồ, quả thực phải tăng cường năng suất gấp bốn lần. Cơ thể Ngữ Hân vốn mang tính hàn, nhiệt thất thường, mỗi lần tiếp xúc với hóa chất, đầu óc của cô tự dưng choáng váng, mệt mỏi, vậy mà bây giờ tên Lãnh Mạc kia bắt ép cô điều chế cho hắn gấp như vậy, Ngữ Hân không cam tâm.

Tiến đến chiếc ghế sa-long Lãnh Mạc đang ngồi, Ngữ Hân cởi bông băng bên tay phải của mình bị thương.

“Làm gì vậy?” Hàn Duật thắc mắc “cô không làm bằng một tay được sao?”

Giang Ngữ Hân vẫn tiếp tục mở từng vòng bông băng, chẳng thèm để tâm đến Hàn Duật. Lúc này bàn tay Lãnh Mạc ngăn cản Ngữ Hân tháo bông băng, ánh mắt giận dữ “em định làm gì?”

“Chẳng phải anh muốn tôi tạo ra mặt nạ cho anh, hỏi dư thừa” Ngữ Hân lạnh lùng “tôi phải có hai bàn tay, mới có thể làm được”

Lãnh Mạc hít thở một hơi thật dài kiềm chế bản thân “em đang bị thương”

Ngữ Hân hất bàn tay Lãnh Mạc ra, cô nhếch môi “tôi là tù nhân, anh muốn ra lệnh gì mà chẳng được” cô đã mở được bông băng, hai bàn tay nhỏ bé áp vào gương mặt Lãnh Mạc. Trong tình thế này, Hàn Duật và Hà Băng đều há hốc mồm ngạc nhiên, cô gái này quả là muốn chết, dám động vào Lãnh Mạc mà không xin phép, điều bất ngờ hơn là Lãnh Mạc lại ngồi yên cho cô ta muốn làm gì thì làm.

Sau ba mươi giây, Giang Ngữ Hân rời đi, cô ghi số liệu gì đó trên giấy rồi bắt đầu tiến hành nấu một chất lỏng với nhiệt độ sôi lến đến hàng trăm độ. Chờ đợi chất lỏng sôi đến độ sôi thích hợp, Ngữ Hân mồ hôi nhễ nhại lấm tấm trên trán, cô vén tóc qua một bên làm lộ những vết hôn của Lãnh Mạc, rướm máu gặp độ nóng càng đau rát hơn. Giang Ngữ Hân khẽ nhăn mặt, vừa đau ở cổ tay, vừa khó chịu với nhiệt độ này, lại còn vết thương trên cổ và bả vai. Từ chín giờ đến tận hai giờ sáng, cuối cùng chiếc mặt nạ đã được hoàn thành, chỉ dẫn Lãnh Mạc rõ ràng, Ngữ Hân nhếch môi “mở cửa được chưa?”

Hà Băng đứng đối diện Ngữ Hân, có chút căm ghét “cô là tù nhân mà dám nói chuyện với lão đại của mình thế hả, có tin cô sẽ chết không toàn thây không?”

Ngữ Hân đảo mắt nhìn sang hướng khác, nhếch môi khinh bỉ “tôi mong ngày đó đến sớm một chút” chưa kịp lên mặt dạy dỗ Hà Băng kia, bỗng dưng mắt Ngữ mờ lại, đầu đóc quay cuồng, phải bám vào thành cửa để giấu đi sự yếu đuối của mình.

Hàn Duật cảm thấy thích thú với Ngữ Hân, anh ta chỉ biết mỉm cười, sau đó quay sang Lãnh Mạc “ba giờ sẽ xuất phát” nói rồi anh ta khoác vai Hà Băng đi về phòng.

Ngữ Hân cũng không còn phận sự, cô cũng gắng gượng kéo thân thể mình về phòng.

Cạch…cánh cửa phòng chưa kịp đóng đã bị Lãnh Mạc ngăn lại.

“Gì nữa?” Ngữ Hân bắt chéo chân, khoanh tay tựa vào thành tường, nhếch môi.

“Em bị bệnh?” Lãnh Mạc bế thốc cô đến bên giường, cảm nhận hơi thở Ngữ Hân có chút bất thường.

“Haha, anh quan tâm tôi à” Ngữ Hân cười mỉa mai “chẳng phải lúc nãy anh ép buộc tôi làm ra mặt nạ sao, anh ép tôi bị thương vẫn phải vào phòng hóa chất. Thôi…tôi cần nghỉ ngơi…mệt rồi…anh đi ra ngoài đi…đừng phiền”

Giang Ngữ Hân nhăn mặt rồi đáp “chúng ta thân với nhau như vậy sao, đừng quan tâm tôi”

Lãnh Mạc không nói gì cả, chỉ cúi xuống hôn lên môi Ngữ Hân rồi đi ra ngoài.

Ngữ Hân ném chiếc gối lớn về hướng cửa chính, cô chửi rủa “Chết tiệt Lãnh Mạc, đừng tưởng anh cứ lấy ông cậu tôi ra mà ép tôi phải tuân theo lệnh anh”

Ngủ một giấc dài đến tận trưa hôm sau, Ngữ Hân bị đánh thức bởi mùi đồ ăn quen thuộc, mũi cô hít hít, xoay người lại rồi ngồi dậy, chiếc áo sơ mi đang mặc bị ma sát với ga giường nên lệch mất một bên vai, hai nút áo trên cùng bị tuột mất bởi tư thế ngủ của Ngữ Hân rất xấu-cô thích nằm xấp và chiếm lĩnh một giường.

Ngồi bật dậy, Ngữ Hân vừa mở mắt, cô đã vui mừng khôn siết ôm chầm lấy người đàn ông trước mặt “cậu ơi huhu”

“Tiểu Hân ngoan, cậu không sao” ông cậu vỗ vai an ủi Ngữ Hân “con mau ăn sáng nào, món mì gói đập trứng gà tươi vào, con thích ăn nhất đúng không, cậu nấu cho con đấy, có cả chả cá, chả lụa, chả chiên,…cậu đều bỏ thập cẩm vào”

Giang Ngữ Hân định cầm đũa ăn mì thì bị cậu giật lại “con đang bị thương, để cậu” Ông cậu vừa đút từng muỗng cho Ngữ Hân, vừa bắt gặp ánh mắt cô cười vui vẻ.

“Bao lâu nay Lãnh Mạc có làm gì cậu không?” Ngữ Hân dò xét ông cậu, cô rất lo lắng “hắn ta có chặt mất bộ phận nào trên người cậu không?”

Ông cậu cốc đầu cô “không có, cậu ổn, họ đối xử rất tốt với cậu”

“Thật sao?” Ngữ Hân gãi đầu, rõ ràng Hắc Long rất tàn ác, tù nhân bị họ bắt, một là chết, hai là sống không bằng chết, làm sao mà cậu có thể “mập” lên như vậy. Đúng là kỳ quặc, nhìn lại thân hình tàn tạ của mình, đúng là bầm dập khắp thân, chi chít vết thương, còn suýt mất mạng, vậy mà cậu…mà thôi, như vậy rất tốt mà.

Ông cậu nhìn Ngữ Hân, có chút hốt hoảng “Tiểu Hân, con đã…”

“Đã gì?” Ngữ Hân thấy ánh mắt của cậu dán vào cổ của mình, cô liền hiểu ý, khẽ gật đầu.

Ông cậu tóe tia lửa ở mắt, giận dữ đá vào thành giường “với ai? Là thằng nào dám cưỡng bức con, cậu sẽ đem dao chém nó thành trăm mảnh” ông cậu quát lớn, nhưng Ngữ Hân vẫn thờ ơ, tự mình múc thức ăn.

“Lãnh Mạc” cô trả lời gọn gàng “cậu giết hắn giùm con”

“Lãnh…Lãnh…Mạc sao, hắn…à không Ngài ấy và con…” ông cậu bỗng dưng hạ giọng, run rẩy, đảo mắt tới lui xem có ai nghe câu hùng hổ ông ta vừa nói không, rồi nói nhỏ vào tai cháu gái “làm sao có thể chứ, Lãnh Mạc không bao giờ trực tiếp ân ái với phụ nữ, anh ta chỉ muốn cái..ở dưới…kia thôi, làm gì có việc màn dạo đầu, huống hồ gì còn cắn…con nữa”

Giang Ngữ Hân cuộn chăn qua một bên, kéo chiếc váy lên cao một chút, chỉ vào vết bầm tím trên đùi “đấy, là vết tích anh ta đấy” sau đó Ngữ Hân vén áo, vén tóc, vô số vết cắn hiện ra khiến ông cậu muốn lên huyết áp.

“Lần đầu của…con” ông cậu tiếp tục chất vấn Ngữ Hân

“Mất rồi” Ngữ Hân ấm ức, nhưng vẫn ăn ngon miệng “nhờ cả vào cậu giết hắn giúp con nhé”

“Cậu..cậu…không…dám” ông cậu lắp bắp “nhưng…anh ta…có dùng bao..”

“Không, trực tiếp” Giang Ngữ Hân nhìn biểu hiện toát mồ hôi hột của ông cậu, cô bỗng bật cười, giơ tay lau mồ hôi cho cậu, cô đáp “cậu làm sao vậy?”

“Trời ơi…Tiểu Hân à, tại cậu mà con phải ra nông nỗi này, cậu thật là đáng chết mà” ông cậu quay sang đập đầu vào tường liên tục nhưng bị cô chặn lại “cậu đừng làm vậy, con đau lòng lắm” ông cậu vẫn tiếp tục tát vào mặt mình, vừa tự trách vừa khóc lóc.

Giang Ngữ Hân vẫn điềm đạm trả lời “con đã uống thuốc tránh thai, rất an toàn, cậu đừng lo.”

Bình luận

Truyện đang đọc