…Mười lăm năm về trước…
“Em thích con vật đó?” Cậu bé mặc võ phục nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô bé đang loay hoay với sợi dây có buộc con bọ cánh cứng, gương mặt vẫn tỏ ra lạnh như tảng băng. Cô bé gật đầu lia lịa “em thích nhất là bọ cánh cứng”
“Côn trùng chẳng có gì đáng thích” cậu bé vẫn đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn cô, nhưng cô bé bĩu môi “xì, kệ em”
“Đồ kỳ lạ” cậu bé bỏ đi, cô bé với đôi chân ngắn ngủn vừa đuổi theo cậu ta vừa kêu gọi “đại ca, sư phụ, anh…đợi Tiểu Hân với”
“Nhanh chân lên” cậu bé cáu gắt
…Hai năm sau đó…Tiểu Hân đã lẳng lặng đi theo ông cậu mà không lời từ biệt với cậu bé kia, năm đó cậu ta đã mười bảy tuổi, đã là một chàng trai trưởng thành. Từ ngày Tiểu Hân đi, cậu ta vẫn cứ ngắm nhìn những ký ức đã qua…
Trại tập huấn bang Hắc Long.
Dany và Hà Sinh theo sau Lãnh Mạc tiến vào nơi địa ngục đó. Tất cả có hơn hàng chục đứa bé trai và đứa bé gái con của các nô lệ bị xử chết. Bọn chúng đang được huấn luyện để trở thành một trong những thuộc hạ của lão đại, tất cả trên dưới một trăm đứa bé đang không ngừng đánh giết lẫn nhau để giành sự sống. Hôm nay Lãnh Mạc đến đây, chẳng một ai là lọt vào tầm mắt của hắn, cho đến khi.
“Trả lại cho tôi” đứa bé trai giật lấy đồ chơi trên tay đứa bé gái. Ngay lập tức đứa bé gái gào thét đuổi theo đứa bé trai cho bằng được. Lãnh Mạc nhíu mày, hắn định hất tay cho đàn em xử lý hai tên vô phép tắc kia thì bỗng đứa bé trai chạy vấp té, liền buông văng ra món đồ chơi kia xuống đất, rơi ngay trước mắt Lãnh Mạc.
Lãnh Mạc có chút ngỡ ngàng “là bọ cánh cứng?” Hắn đột nhiên cất giọng.
“Phải, là con vật, cũng là món đồ chơi mà tôi yêu thích nhất, xin lão đại trả lại cho tôi” đôi mắt đứa bé gái như có nội lực, một tay giơ ra đòi lại đồ chơi của mình. Thấy thế Lãnh Mạc nhếch môi “cô thích nhất chính là con côn trùng này?”
“Phải”
“Cô tên gì?”
“Tôi tên Châu Kỳ”
Lãnh Mạc giọng nói đanh thép vang lên, chỉ một ngón tay về hướng Châu Kỳ “cô, chính là người được chọn”
Khi đó Châu Kỳ chỉ mới mười hai tuổi, đã đi theo Lãnh Mạc, sau này cô trở thành nữ sát thủ duy nhất của bang Hắc Long, đi theo Lãnh Mạc, chức trách hơn cả Dany và Hà Sinh.
Cũng bởi vì câu trả lời của cô ngày xưa “bọ cánh cứng chính là sở thích của tôi đấy” đã khiến Lãnh Mạc có chút gì đó dụng tâm với cô.
….
“Trước đây anh từng yêu chị Châu Kỳ đúng không?” Ngữ Hân nhíu mày, chọc khuỷu tay vào ngực Lãnh Mạc, giọng điệu đậm chất ghen tuông “em hỏi gì anh có nghe không?”
“Anh chỉ dụng tâm, chưa từng yêu Châu Kỳ” Lãnh Mạc xoa trán “Hân Hân, anh chỉ yêu em thôi”
Ngữ Hân vẫn không thỏa ý với câu trả lời vừa rồi của Lãnh Mạc, cô có hơi gắt gỏng “dụng tâm, anh dụng tâm chị ấy, anh rốt cuộc là dụng tâm với bao nhiêu phụ nữ rồi”
“Bà xã à, em trước đây đâu có như vậy, tại sao bây giờ có tính khí thích chất vấn anh nhiều quá”
Ngữ Hân ngồi bật dậy, cô khoanh tay trước ngực “anh muốn nói là em ghen chứ gì?” Chưa đợi Lãnh Mạc nói tiếp, Ngữ Hân đã cười ha hả rồi tự khẳng định “em không ghen, em không có ghen với chị Châu Kỳ, anh đừng có ảo tưởng”
Lãnh Mạc kéo vợ mình nằm xuống, hắn ôm cô vào lòng “được rồi, được rồi em không ghen được chưa. Thôi trễ rồi, ngủ đi, em thức khuya con sẽ không khỏe”
“Hừ, lần này tha cho anh” Ngữ Hân nhăn mặt “nhưng mà…”
“Anh không yêu Châu Kỳ, trước đây, bây giờ và sau này cũng không. Chỉ có yêu mình Giang Ngữ Hân em thôi. Ngủ đi”
Ngữ Hân mím môi để nụ cười kia không hiện ra, cô rúc vào ngực Lãnh Mạc, tìm một vị trí thoải mái cho cái bụng của mình rồi yên tâm đi ngủ.
Sáng hôm sau, Lãnh Mạc tại Kris đã cho Hà Sinh đi gọi Lãnh Gia Hào đến, hắn ta quăng một đống lịch trình cho đứa em lắm chiêu trò. Đôi mắt giận dữ hướng về Gia Hào, đập hai tay trên bàn làm việc, Lãnh Mạc đứng dậy quát “chú có biết Ngữ Hân chính là phu nhân của anh?”
“Anh hai à, em chỉ nói sự thật với chị dâu thôi mà, có sao đâu nào” Gia Hào cứ thái độ đùa giỡn càng khiến người khác điên tiếc, nhưng lúc này đối diện với Lãnh Mạc, anh ta nghiêm túc hẳn “Châu Kỳ cô ấy cũng rất yêu anh đấy, ngày xưa anh cũng yêu cô”
“Chú câm miệng ngay cho tôi” Lãnh Mạc ném chiếc laptop về phía Gia Hào “cútt”
“Anh hai” Gia Hào có chút rúng động, lần đầu thấy anh hai mình giận dữ như vậy “em đi trước”
Mẹ kiếp Lãnh Gia Hào, chỉ vì chú mà hôm qua tôi bị cô ấy cho lên bờ xuống ruộng, còn dọa sẽ cho tôi ngủ sofa dài hạn. Tôi nhất định không bỏ qua cho chú, tốt nhất lịch diễn của chú nên dày đặt, cùng lắm cút ra nước ngoài càng lâu càng tốt cho tôi.
Hà Sinh và Dany thấy Lãnh Mạc thế này, cũng chỉ biết cúi đầu, ai bảo lão đại cưới nhầm một con cáo ngang ngược.
….
“Dany đi mua sữa bột cho trẻ sơ sinh, Hà Sinh đi mua tả lót. Nội trong mười phút phải có mặt ở đây cho tôi. Biết chưa?” Ngữ Hân ngồi trong chiếc BWM sang chảnh, cô đeo kính râm bản lớn, tựa đầu vào Lãnh Mạc “lát nữa đến thăm Linh Chi, anh không cần lên nhà cô ấy đâu, để em lên thăm cô ấy được rồi”
Lãnh Mạc vuốt ve chiếc bụng của Ngữ Hân, hắn hừ một tiếng “không được”
“Em muốn nói chuyện riêng với cô ấy, anh ở đó không tiện đâu” Ngữ Hân lay người Lãnh Mạc năn nỉ “em sẽ nhanh xuống xe mà”
“Chuyện riêng?” Hắn cao giọng “là chuyện gì?”
Ngữ Hân đấm vào vai Lãnh Mạc “là chuyện phụ nữ, anh không biết được đâu” cô lại nổi nóng.
“…”
“Có cho em đi không thì bảo?” Ngữ Hân cáu gắt, cô giả vờ ho vài tiếng đã nhận được sự đồng ý của Lãnh Mạc.
Dany và Hà Sinh ra xe, liền chở phu nhân “kinh khủng” kia đi đến ngôi nhà của Linh Chi.
…..
Nói chuyện với Linh Chi xong xuôi, nhưng Ngữ Hân không những không được giải tỏa được nỗi niềm mà còn tăng thêm căng thẳng. Ngồi trên đùi Lãnh Mạc, nhưng đầu óc của cô đang ở chỗ nào không biết, cứ mãi suy nghĩ về những điều Linh Chi vừa nói lúc chiều. Thỉnh thoảng Ngữ Hân lại nhìn xuống bụng của mình, rồi khẽ lắc đầu, rồi nhăn mặt, rồi lẩm bẩm điều gì đó.
“Hân Hân, làm sao vậy?”
Ngữ Hân như người mất trí cô chẳng nghe được lời Lãnh Mạc nói. Hắn gằng giọng lần thứ hai, cô mới sực tỉnh táo “hả? Gì vậy ông xã?”
“Em làm gì mà cứ nhìn tiểu bảo hoài vậy? Rốt cuộc cô Linh Chi kia đã nói gì với em?” Lãnh Mạc không vui, hắn hất tay cô đang đặt lên bụng ra để chiếm lấy cái bụng cô “nói mau”
“Không có gì mà”
“Em không chịu nói?” Lãnh Mạc đã không bình tĩnh nữa, hắn thực sự trở nên hung dữ rồi. Ngữ Hân cúi đầu lí nhí “cô ấy nói, sinh..si..nh bé, sẽ…đau”
“Chỉ vậy thôi?”
Ngữ Hân nhăn mặt “anh xem nhẹ nỗi đau của phụ nữ khi sinh con hả, anh chỉ coi trọng nó, còn em thì sao?”
“Không mà, em lại hiểu lầm…anh”
“Hôm nay anh ngủ ở đây đi” Ngữ Hân tháo bỏ cái tay đáng ghét đang ôm mình ra. Cô dậm chân đi đến giường rồi nằm ngủ, cô lên giọng “nửa đêm không được vác xác lên đây, không thì em sẽ ra sofa ngủ”
“Hân Hân, em..” Lãnh Mạc nhăn nhó.
“Nghe lời em đi”