VŨ CỰC THIÊN HẠ

Hiện giờ Thần Hoàng đảo đang có thế mạnh, không thiếu người mặt ngoài khiêm tốn, cũng không thiếu thiên tài, nhưng những thiên tài này có bao nhiêu trung thành chân chính với Thần Hoàng đảo, không một ai cam đoan được.

Mỹ phụ cũng sẽ không vì những lời Lâm Minh nói liền hoàn toàn chấp nhận Lâm Minh, nhưng ít ra bà ấy có thể khẳng định Lâm Minh không phải kẻ thích giả mạo.

Những kẻ chân chính vong ân phụ nghĩa, có thề thốt gì cũng vô dụng, còn những người làm việc không thẹn bản tâm, vậy không cần thiết muốn bọn họ hứa hẹn gì, cho nên mỹ phụ dứt khoát cho Lâm Minh độ tự do lớn nhất như đệ tử ký danh.

- Trước đó ngươi bái Vũ nhi làm thầy, Chu Tước Cấm Thần lục cũng là do Vũ nhi truyền thụ cho ngươi. Lão thân danh hiệu Dục Hoàng, về sau ngươi cứ gọi lão thân Dục Hoàng sư tổ là được! Nếu ngươi có thể tỏa sáng trong vòng một năm, hoặc là đột phá Hậu Thiên lúc mười bảy tuổi, vậy sẽ do tự ta dạy cho ngươi.

Mỹ phụ dứt lời, đứng dậy bước đi, Mục Thiên Vũ khom người đưa tiễn, Lâm Minh cũng hành lễ đệ tử.

Thoáng cái trong phòng chỉ còn Lâm Minh và Mục Thiên Vũ, Mục Thiên Vũ nhanh chóng trút bỏ bộ mặt nghiêm túc, nàng nhìn Lâm Minh, không nhịn được mỉm cười.

Lâm Minh vuốt mặt.

- Mục cô nương cười cái gì?

- Ngươi gọi ta là gì?

Mục Thiên Vũ chớp mắt, đùa cợt nhìn Lâm Minh.

- Ồ...

Lâm Minh lúng túng.

- Mục sư phụ.

- Cái gì gọi là Mục sư phụ? Trực tiếp gọi sư phụ là được rồi, không ngờ sư tôn lại bảo ngươi bái ta làm thầy, ngươi là đệ tử đầu tiên của ta. Đệ tử hạch tâm Thần Hoàng đảo tổng cộng chỉ có hơn ba mươi người, trong đó phân tông Chu Tước có hơn hai mươi người, phân tông Thanh Loan mười mấy người, sư phụ những đệ tử này đều là cường giả Toàn Đan, ta là người duy nhất trong đó có tu vi chưa đến Toàn Đan.

Mục Thiên Vũ nói có chút hưng phấn, lần đầu làm sư phụ của người ta, luôn khiến mình có cảm giác khác thường.

Lâm Minh im lặng đỉnh điểm, làm đồ đệ của Mục Thiên Vũ, sao hắn luôn cảm thấy cổ quái. Kỳ thật hắn muốn bái một trưởng bối làm thầy, ví dụ như Dục Hoàng lão thái kia.

Xem ra chỉ có thể nhanh chóng bày ra thiên phú, dẫn tới Dục Hoàng lão thái coi trọng, tự mình truyền thụ cho mình, mau bỏ đi cái thân phận sứt sẹo này.

Mục Thiên Vũ chú ý tới vẻ mặt cổ quái của Lâm Minh, có chút buồn cười, nàng nói:

- Được rồi, không đùa nữa, ta biết thân phận của ngươi chỉ là tạm thời. Nói thẳng ra, ngươi còn chưa được sư tôn của ta chấp nhận. Tuy rằng ta đã miêu tả thiên phú của ngươi cho sư tôn, nhưng tai nghe là giả mắt thấy là thật, bất kể là tiến vào Thần Hoàng bí cảnh lần này, hay là sư bá Thiên Quang thượng nhân của ta bốn trăm tuổi, đều là cơ hội cho ngươi biểu hiện. Nếu có thể sớm một ngày chính thức bái vào sư tôn của ta, trở thành đệ tử thân truyền, sẽ có lợi không nhỏ cho ngươi.

Thần Hoàng đảo mười đệ tử thân truyền, đều là do tự mình nhân vật hàng như Dục Hoàng lão thái truyền thụ. Tuy rằng Mục Thiên Vũ thiên phú yêu nghiệt, nhưng nói bản lĩnh dạy người, lại không hề có kinh nghiệm.

Lâm Minh nói:

- Ta cũng phải tham gia thọ yến của Thiên Quang thượng nhân?

- Ừm, ngươi là đệ tử hạch tâm, tự nhiên phải tham gia. Thọ yến lần này cũng nằm trong quá trình sư tôn của ta chấp nhận ngươi, qua vài ngày nữa, ngươi phải đi Thần Hoàng bí cảnh. Mà vị trí vào Thần Hoàng bí cảnh cũng có phân chia tốt xấu, một loại là vị trí bình thường, chỉ có thể vào bên ngoài Thần Hoàng bí cảnh, một loại khác là có thể tiến vào Cổ Phượng đại điện ở trung tâm bí cảnh, chênh lệch hai bên rất xa. Số lượng tiến vào Cổ Phượng đại điện cũng chỉ có mười sáu người, trừ đi mười đệ tử thân truyền, chỉ còn sáu chỗ để lại cho đệ tử hạch tâm. Nếu ngươi không thể biểu hiện đủ thiên phú, bọn họ sẽ không đưa vị trí cho ngươi.

- Thì ra là thế.

Trong lòng Lâm Minh khẽ động, hắn tự nhiên không muốn bỏ lỡ Cổ Phượng đại điện này.

- Ngươi về đi, đừng khinh địch. Thực lực những người này cao hơn rất nhiều những thiên tài Thất Huyền cốc kia, dù là Khương Bạc Vân đặt trong những người này, cũng chưa chắc xuất sắc bao nhiêu.

Mục Thiên Vũ nói rồi, lật tay, hai chiếc ngọc giản màu hồng nằm trên tay nàng.

- Ngọc giản Chu Tước Cấm Thần lục, ngươi cất kỹ, đừng làm mất!

Lâm Minh hít sâu một hơi, trịnh trọng nhận lấy ngọc giản. Đây là công pháp hạch tâm của Thần Hoàng đảo, có thể hiểu được giá trị trọng yếu của nó.

Dù rằng trên ngọc giản có dấu ấn đặc thù có thể truy tìm vị trí, nhưng Mục Thiên Vũ vẫn đưa cho mình thế này, biểu hiện ra độ tín nhiệm lớn.

Ban đêm cùng ngày, trăng sáng treo cao, Lâm Minh ngồi trong lầu nhỏ, tĩnh tâm tìm hiểu Chu Tước Cấm Thần lục.

Hai cái ngọc giản, một cái ghi lại Chu Tước Cấm Thần lục, cái còn lại là tập hợp tâm đắc của bản thân Mục Thiên Vũ ghi lại trong lúc tu luyện Chu Tước Cấm Thần lục. Những tập hợp này không chỉ là của Mục Thiên Vũ, trong đó còn có rất nhiều chỗ là của tiền bối tu luyện Chu Tước Cấm Thần lục lưu lại, được Mục Thiên Vũ điều chỉnh ra, ghi hết vào ngọc giản. Lúc trước nàng vừa tu luyện, vừa cầm ngọc giản, gặp được điều gì hữu dụng liền lập tức khắc vào.

Ghi chép chú giải trong ngọc giản, có khi bổ sung cho Chu Tước Cấm Thần lục, có cái là giảng dạy kỹ xảo tu luyện, có phân tích làm sao đột phá bình cảnh. Có thể nói, một chiếc ngọc giản nho nhỏ này, đã tích lũy trí tuệ của mấy đời người.

- Thứ tốt.

Lâm Minh không khỏi khen.

Chu Tước Cấm Thần lục tuy rằng đỉnh cấp, nhưng dù sao cũng là một bộ công pháp không được đầy đủ, nếu không có những chú giải này, sẽ càng thêm khó tu luyện.

Lâm Minh bỏ ra nửa canh giờ xem xong Chu Tước Cấm Thần lục, bỏ ngọc giản xuống, hắn vò trán. Chu Tước Cấm Thần lục mang tới rung động cho Lâm Minh chỉ hơn chứ không kém khi hắn tu luyện Tà Thần lực.

Dựa theo Chu Tước Cấm Thần lục miêu tả, nếu có thể bù đắp hoàn chỉnh công pháp này, trở thành bí điển Phượng tộc thượng cổ, dựa vào huyết mạch Cổ Phượng thuần khiết tu luyện đến cảnh giới cao nhất, sẽ có thể niết bàn sống lại trong lửa.

Sau khi trải qua chín lần niết bàn, công pháp viên mãn, bất tử bất diệt.

Dù là những công pháp trong trí nhớ hai đại năng Thần Vực mà Lâm Minh kế thừa cũng không dám lớn tiếng như vậy, lúc trước vị tiền bối để lại Vu Thần tháp có thọ mệnh dài mấy vạn năm, nhưng vẫn không thoát khỏi sinh tử luân hồi, sau khi bế tử quan cũng tan biến khỏi thế gian.

Nhưng nghĩ tới đặc điểm của bản thân Phượng Hoàng, Chu Tước Cấm Thần lục này không chắc là nói ngoa. Đương nhiên rốt cuộc là thật hay giả cũng không thể kiểm chứng, muốn bù đắp hoàn chỉnh bí điển Phượng tộc là nằm mơ.

Tâm thần chìm vào Chu Tước Cấm Thần lục, Lâm Minh nhanh chóng tiến vào Không Linh võ ý, đóng hết giác quan, quên đi thời gian trôi qua.

Hỏa nguyên khí cuồn cuộn trút vào cơ thể Lâm Minh, xung quanh người hắn hình thành lốc xoáy nguyên khí. Ngô Đồng các tràn ngập nguyên khí Hỏa hệ, tu luyện Chu Tước Cấm Thần lục trong này tự nhiên là đỡ tốn sức.

Tất cả nguyên khí tiến vào cơ thể Lâm Minh liền bị hạt giống Tà Thần hấp thu, không sót lại một chút nào, thân thể Lâm Minh đúng là một cái hố không đáy, có vào không ra.

Lúc trước dù là Mục Thiên Vũ cũng phải kinh ngạc thiên phú của Lâm Minh trên công pháp Hỏa hệ, gọi là “Hỏa Thần chi tử”.

Hạt giống Tà Thần hưng phấn khẽ ngâm lên trong lòng Lâm Minh, Hỏa Tinh vây quanh hạt giống Tà Thần rít lên, đến một lúc, một vòng lửa vô hình khuếch tán như gợn sóng từ trên người Lâm Minh. Tốc độ vòng lửa cực nhanh, như một trận gió thổi rừng ngô đồng lay động xào xạc.

Ở gần chỗ ở của Lâm Minh phần lớn là đệ tử hạch tâm phân tông Chu Tước, rất nhạy bén với dao động Hỏa nguyên khí. Nguyên khí ngọn lửa này hình thành cơn gió quét qua, bọn họ đều kinh ngạc, đã xảy ra chuyện gì thế?

Chuyện xảy ra quá nhanh, bọn họ chưa kịp tra xét ngọn nguồn, thả ra cảm giác thăm dò một phen cũng không tìm được gì, đành phải bỏ qua.

Hỏa nguyên khí dần dần tiêu tán, Lâm Minh thở ra một hơi dài, mở mắt, Chu Tước Cấm Thần lục công pháp tầng thứ nhất rốt cuộc viên mãn!

Nếu không phải trong kinh mạch quá nhiều đan độc, công pháp viên mãn lần này có thể giúp Lâm Minh đột phá Ngưng Mạch đỉnh phong.

Từ Ngưng Mạch đến Hậu Thiên, Tiên Thiên, Hỗn Độn Cương Đấu kinh đã không còn thích hợp, mà Chu Tước Cấm Thần lục này lại như làm riêng cho bản thân hắn, hỗ trợ cùng Tà Thần lực, làm Lâm Minh tu luyện tiến triển cực nhanh. Có bộ công pháp này, cộng thêm Không Linh võ ý, tư chất của Lâm Minh đã không còn cản trở gì được hắn.

Suốt một đêm, Lâm Minh yên lặng tu luyện, thẳng đến sáng hôm sau, Ngô Đồng các liền náo nhiệt, hôm nay là ngày đại thọ bốn trăm tuổi của Thiên Quang thượng nhân.

Thọ mệnh của võ giả Toàn Đan có thể lên tới năm sáu trăm tuổi, cả đời chỉ có mấy lần sinh nhật trăm tuổi, tự nhiên phải làm thật long trọng.

Trương sư huynh ở đối diện Lâm Minh đã sớm tới gõ cửa, bắt đầu giảng giải các quy củ cần chú ý trên yến hội. Bên trên đã căn dặn, phải là hắn dẫn Lâm Minh đi tham dự yến hội.

- Yến hội lần này, tám đại tông môn có mười mấy cao thủ Toàn Đan đến chúc thọ, cả trăm cao thủ Tiên Thiên. Còn những người chưa tới Tiên Thiên cũng không ai dễ chọc, cơ bản đều là đệ tử hạch tâm các đại tông môn, thiên phú một người cao hơn một người. Tràng cảnh hoàng tráng, đừng nói ngươi, dù là ta cũng rất ít thấy, ngươi đừng cho là quá ngạc nhiên, mất hết mặt mũi.

Trương Trấn vừa nói, vừa xem xét cách ăn mặc của Lâm Minh có chỗ nào không được. Tám đại tông môn tề tụ, liên quan tới vấn đề thể diện của tông môn, tự nhiên không thể qua loa.

Lâm Minh gật đầu cười, vị Trương sư huynh này tuy rằng cao ngạo một chút, nhưng tâm địa không xấu, mấy ngày nay dạy hắn không ít quy củ trên Thần Hoàng đảo.

- Yến hội lần này, người có thể ra mặt đều là những nhân vật nổi danh đã lâu, ngươi còn nhỏ tuổi, tu vi lại thấp, còn là đệ tử mới thăng cấp, hẳn là không có người chủ động ước chiến. Ngươi cứ thoải mái ăn là được, đồ ăn trên thọ yến đến là của ngon vật lạ, ăn no một bữa, vượt cả mấy năm khổ công của võ giả bình thường.

- Nếu như có người khiêu chiến ngươi, tuổi lớn ngươi không cần để ý, sẽ có sư huynh thay ngươi ra mặt. Tuổi gần ngang xem chừng chính ngươi có thể dẹp yên được, luận bàn chạm tới rồi thôi, đã hiểu chưa?

- Hiểu rồi.

Lâm Minh không phản bác, cái gọi là không có người chủ động ước chiến chỉ là ý nghĩ của riêng Trương Trấn mà thôi. Mấy ngày qua Lâm Minh đi trên đường đều cảm giác có người đang chú ý tới mình, có đệ tử Lôi Cực tông, cũng có đệ tử Phong Vân cốc.

Những người này, Lâm Minh đều không quen, có lẽ là mình đến Thần Hoàng đảo đã không được người nào đó hoan nghênh.

Trương Trấn nhìn thời gian, nói:

- Qua nửa canh giờ nữa sẽ bắt đầu thọ yến, bây giờ chúng ta đi qua đó.

Bình luận

Truyện đang đọc