VŨ CỰC THIÊN HẠ

Thực lực của Lâm Minh đã vượt qua phạm trù hiểu biết của võ giả ở đây, lúc trước những thiên tài thi triển quyền cước luận bàn trên yến hội, vốn chính mình cảm giác thật tốt, nhưng so với Lâm Minh quả thực khiến người ta tuyệt vọng.

Tuổi của Lâm Minh đều nhỏ hơn so với đa số người ở đây, nhưng chênh lệch thực lực lại là cách biệt như trời và đất, thế này còn làm sao để bọn họ sống.

Lúc này ở trung tâm quảng trường, Âu Dương Quang trưởng lão Hợp Hoan tông lỗ mũi phun máu, sắc mặt đỏ rực, lúc trước lão từng nói quá vẹn toàn, nói là phải cho Lâm Minh kiến thức một chút cái gì là thực lực của võ giả Tiên Thiên, nhưng hiện tại, không ngờ mới có mấy chiêu đã bị người đánh cho lỗ mũi đổ máu.

Ở trước mặt một đám tiểu bối, coi như Âu Dương Quang mất hết mặt mũi già nua!

Lâm Minh rung lên trường thương, Tử Huyễn thương chỉ thẳng vào mi tâm Âu Dương Quang, trên mũi thương lấp lóe điện mang!

Trên mặt Âu Dương Quang căng cứng thành màu gan heo, thật khinh người quá đáng mà!!!

Giống nhân vật “đức cao vọng trọng” như Âu Dương Quang, coi trọng nhất chính là thể diện, hiện tại lại bị một tên tiểu bối dùng mũi thương chỉ vào mũi khiêu khích!

Điểm chết người là, lão hoàn toàn không làm gì được Lâm Minh, dù có xông lên một lần nữa, kết quả cũng sẽ giống nhau!

Đây đâu chỉ là làm mất mặt, quả thực chính là trắng trợn đánh vào mặt!

- Tốt! Tốt!

Âu Dương Quang phẫn nộ đến run run:

- Các ngươi còn thất thần làm gì, còn không bắt tên cuồng vọng này cho ta!

Lúc này Âu Dương Quang đã bất chấp mặt mũi, lão vung tay lên quát các trưởng lão Hợp Hoan tông cùng lên.

Thời điểm này, chiêu bài của Hợp Hoan tông đã sắp bị Lâm Minh đập bỏ rồi, kiên trì cũng phải lên, nếu không cùng lên, Hợp Hoan tông bọn họ không cần lăn lộn ở Thất Huyền địa khu nữa.

Tới tham gia yến hội lần này có năm trưởng lão Hợp Hoan tông, trong đó trừ Âu Dương Quang và Âu Dương Bác Duyên, còn lại đều là Tiên Thiên sơ kỳ mà thôi.

Năm trưởng lão vây công một tên hậu bối, đừng nói là đệ tử của Hợp Hoan tông, dù là võ giả của các tông môn nhỏ khác đều thay bọn họ cảm thấy trên mặt nóng rực.

Âu Dương Minh nhìn thấy một màn ở trung tâm quảng trương này, chỉ cảm thấy như đứng trên đống lửa, như ngồi giữa đống than... Chính hắn cũng xem không được:

- Truyền âm cho tông chủ, cho tông chủ mau mau xuất quan! Nếu không chỉ sợ Hợp Hoan tông chúng ta sẽ bị Lâm Minh hủy mất!

Âu Dương Minh bất đắc dĩ nói. Đối Lâm Minh, hắn đã hoàn toàn chết lặng, một năm rưỡi trước, Lâm Minh với Ngưng Mạch sơ kỳ chiến thắng Khương Bạc Vân là Ngưng Mạch đỉnh phong. Tuy rằng kinh diễm, nhưng hắn còn có thể chấp nhận.

Nhưng hiện tại, Âu Dương Quang là Tiên Thiên trung kỳ lại bại dưới tay Hậu Thiên hậu kỳ. Điều này quả thực khiến người ta không thể tin.

Hiện tại, hắn còn sắp dùng lực của bản thân chống cự lại năm đại trưởng lão!

Lâm Minh a Lâm Minh! Rốt cuộc ngươi phải cường đại tới trình độ nào mới bằng lòng từ bỏ ý đồ?

“Tuyệt Hồn Huyết khô lâu!”.

Ở trung ương quảng trường, Âu Dương Bác Duyên cũng gia nhập chiến cuộc, Thi triển ra một chiêu Tuyệt Hồn Huyết khô lâu, lửa tím sáng rực trải rộng phân nửa quảng trường.

Ở sau lưng Âu Dương Bác Duyên, hai trưởng lão Hợp Hoan tông vừa mới thăng cấp dùng ra Tuyệt Sinh Bạch Cốt kiếm, phong tỏa tất cả hướng né tránh của Lâm Minh!

Ngay sau đó, Âu Dương Quang lại thi triển Tử Viêm Cốt Mâu, lửa tím hừng hực giao hòa cùng với Tuyệt Hồn Huyết khô lâu của Âu Dương Bác Duyên, cuồn cuộn thổi quét xuống dưới!

Huyết lãng ngập trời, hư không dường như bị xé rách, năm trưởng lão vừa ra tay chính là dùng toàn lực đối phó!

Thời điểm này, bọn họ đã không còn đếm xỉa gì tới thể diện, nếu không thể bắt Lâm Minh, Hợp Hoan tông bọn họ càng không còn chút mặt mũi nào!

Công kích liên thủ của năm trưởng lão Tiên Thiên, uy lực cường đại biết bao! Võ giả tại đây chỉ cảm thấy tinh huyết cả người sôi trào, dường như sắp bị huyết hồn khí trong trung tâm quảng trường hấp dẫn, phá thể mà ra, khó chịu nói không nên lời!

Rất nhiều võ giả không thể không dùng toàn lực khởi động chân nguyên hộ thể, mới có thể ngăn cản lực ăn mòn của huyết hồn khí.

- Quá mạnh mẽ!

- Không hổ là công kích liên thủ của năm đại trưởng lão Tiên Thiên, vẻn vẹn chỉ là khí thế phát ra đã cường đại như vậy, thì ở chính diện còn làm thế nào ngăn chống!

Đối mặt với công kích như giông tố bão biển như vậy, sắc mặt Lâm Minh trầm xuống, bùng phát Tôi Tủy chân nguyên!

Trên Tử Huyễn thương, Tà Thần Lôi Linh cùng Tà Thần Hỏa Tinh điên cuồng gào thét, theo xương cốt toàn thân Lâm Minh phát ra liên tiếp tiếng nổ vang, ở phía sau Lâm Minh trống rỗng hiện lên một hư ảnh Thanh Long ngưng thực, phun ra nuốt vào ngọn lửa, lôi đình gào thét!

Chân nguyên bùng phát ra cuồn cuộn như núi lửa phun trào!

“Lôi Hỏa Sát!”.

“Ầm ầm!”.

Lâm Minh đâm ra một thương, vang lên tiếng Lôi Hỏa và hơi nổ khủng bố vang vọng trên không trung, ngay khoảnh khắc đó dường như thời gian ngưng lại, trong phút chốc thái dương mất đi ánh sáng!

Chớp lóe chói mắt che lấp tầm nhìn của mọi người, khoảnh khắc đó mọi người mất đi thính giác tập thể, lôi đình lực và ngọn lửa tùy ý thổi quét, hồ nước bị nhấc lên sóng lớn cao tới mấy trượng, khung đỉnh đình thai ở phụ cận hoàn toàn bị cuốn bay đi, bàn ghế yến hội lật đổ vỡ nát thành một đống hỗn loan! Võ giả ở gần cũng bị tống bay! Một số người thực lực yếu, trực tiếp bị lực đánh vào hộc máu tại đương trường.

Quảng trường luận võ vị trí ở chủ đảo, mà đệ tử ở nơi này phần lớn là đệ tử của Hợp Hoan tông, xui xẻo phải đứng mũi chịu sào, còn võ giả các tông môn nhỏ, bởi vì thân phận không đủ nên đều ở trên các đảo nhỏ ở chung quanh, chính nhờ thế lần này lại tránh được một kiếp. Ai nấy đều thầm hô may mắn.

“Phù phù! Phù phù!”.

Mười mấy đệ tử Hợp Hoan tông bị sóng khí đánh bay xuống hồ, toàn bộ chủ đảo biến thành cảnh hỗn loạn!

Sau khi hào quang lóe lên, ở trên quảng trường hỗn độn, chỉ còn lại có ba người đứng đó, Lâm Minh, Âu Dương Bác Duyên và Âu Dương Quang.

Về phần ba trưởng lão Hợp Hoan tông mới vào Tiên Thiên sơ kỳ kia, đều toàn thân là máu nằm trên mặt đất, không biết sống chết.

Uy lực của một thương, đánh bại ba đại trưởng lão Tiên Thiên!

Thấy một màn như vậy, võ giả ở đây đều hít một hơi khí lạnh. Ở sau lưng Cầm Tử Nha, Tần Hạnh Hiên lẳng lặng nhìn hết thảy, nàng sớm đã biết Lâm Minh rất mạnh, nhưng không nghĩ rằng hắn cường đại đến mức này, chẳng trách Lâm Minh dám dùng sức của bản thân đánh lên Hợp Hoan tông của Thất Huyền cốc.

Lâm Minh cầm trong tay Tử Huyễn thương, mũi thương chỉ xéo xuống đất, mái tóc dài trên đầu bị cuồng phong thổi quét, tùy ý bay múa. Lúc này hắn giống như một vị Chiến Thần.

Âu Dương Quang đối mặt với Lâm Minh như vậy, không tự chủ lui lại mấy bước, môi run run, trong lòng hắn sự hãi thật sâu.

Lực lượng này đúng thật là người sao? Mới mười bảy tuổi tuổi, sức của một người chống cự lại năm trưởng lão Tiên Thiên liên thủ, vây mà còn đánh trọng thương ba người trong bọn họ!

- Đi chết đi!

Lâm Minh cũng không cho bọn họ mảy may cơ hội thở dốc, hai chân đạp trên mặt đất một cái, thân mình tung lên, đâm một thương vào Âu Dương Bác Duyên!

Âu Dương Bác Duyên vẫn luôn âm trầm, lúc này cũng phải lộ vẻ hoảng sợ. Hắn ý thức được, hôm nay mình thật xui xẻo, nói không chừng thật sự phải ngã xuống ở nơi này!

Dưới uy hiếp của cái chết trước mắt, Âu Dương Bác Duyên tự nện một quyền ngay ngực, bức ra một búng máu phun trên bảo kiếm của mình. Vốn thanh bảo kiếm màu xanh vừa hút vào máu tươi liền quỷ dị biến thành đỏ như máu.

Đây là sát chiêu trong Hợp Hoan thần công, phát ra với cái giá phải trả là tự tổn hại tu vi và tinh huyết! Một khi sử dụng, trong vòng một năm khó có thể khôi phục nguyên khí. Hơn nữa sẽ tạo thành tổn thất mang tính vĩnh cửu của tinh huyết bản thân.

Âu Dương Bác Duyên cũng không có tinh huyết Chu Tước, cũng không có bí thuật cấy ghép tinh huyết như Thần Hoàng đảo, tinh huyết tổn thất chính là tổn thất, không thể bù lại!

Sau khi thi triển ra sát chiêu hao tổn tu vi và thọ nguyên như thế, sắc mặt Âu Dương Bác Duyên dữ tợn, hiện ra màu đỏ s뭠bệnh hoạn, giống như con ma bệnh.

Âu Dương Bác Duyên đã hận Lâm Minh thấu xương, hận không thể giết chết hắn ngay cho thống khoái!

- Lâm Minh! Ngươi đi chết đi!

Một kiếm chém xuống, mũi kiếm càng đỏ tươi ướt át, như có như không phát ra tiếng vù vù, kiếm khí gào thét, sóng máu ngập trời.

“Xoạt!”.

Âu Dương Bác Duyên chém ra một kiếm. Trường kiếm màu đỏ nổi lên gió lốc cuồn cuộn, đống gạch đá hỗn độn dưới chân lại vỡ vụn, bị kiếm phong cuốn lên hình thành một con rồng dài màu đỏ, bắn thẳng tới phải Lâm Minh.

Lâm Minh cười lạnh một tiếng, cương châm Tà Thần dung nhập trong Tử Huyễn thương, thương lôi hợp nhất vũ điệu điện xà!

“Diệt Huyết Tà Lôi!”.

Một thương đâm ra, xương cốt toàn thân Lâm Minh phát ra tiếng nổ vang “bùm bùm đùng đùng”, Tử Huyễn thương mang theo điện mãng thô to màu đỏ, gào thét đánh trên gió lốc màu máu.

“Rầm rầm...”.

Liên tiếp bùng nổ, gió lốc màu máu không ngừng bị lôi điện xé nát. Cùng lúc đó, điện mãng màu đỏ cũng không ngừng bị tan rã. Một kích của Âu Dương Bác Duyên với bùng cháy tinh huyết bản thân làm cái giá phải trả, lại là thể lực ngang nhau với Lâm Minh!

- Hả?

Lâm Minh hô lên kinh ngạc, ngay sau đó, thế thương của hắn vừa chuyển, Diệt Huyết Tà Lôi ngay khoảnh khắc co rút lại thành cương châm Tà Thần, điểm ra phía trước, đâm thẳng vào trong gió lốc màu máu.

Hai người Lâm Minh với Âu Dương Bác Duyên lần lượt công kích tới đối phương, Gió lốc màu máu vọt tới trước mặt Lâm Minh đã không còn lại uy lực bao nhiêu, bị Lạc Tinh chi hỏa mãnh liệt đốt cháy sạch sẽ.

Cùng lúc đó, cương châm Tà Thần cũng vọt tới trước mặt Âu Dương Bác Duyên!

Âu Dương Bác Duyên chỉ thấy lóe sáng một cái, trong lòng vô cùng kinh hãi, vội vận dụng chân nguyên hộ thể tới cực hạn, vô số ngọn lửa màu tím hiện lên quanh thân bảo vệ toàn thân.

Đúng lúc này, hai màu tím đỏ giao nhau, cương châm Tà Thần không chút khách sáo đâm vào ngọn lửa màu tím, từng tia lửa điện bắn ra, trong nháy mắt đâm vỡ nát ngọn lửa màu tím kia.

Khoảnh khắc đó, Âu Dương Bác Duyên thất hồn lạc phách, hắn cảm nhân được rõ ràng khí tức của tử vong.

Chân nguyên hộ thể chỉ ngăn cản được chốc lát, liền bị lôi đình lực thiêu đốt hoàn toàn tán loạn. Âu Dương Bác Duyên rơi vào tình cảnh chỉ mành treo chuông, kêu lên một tiếng hoảng sợ, không ngờ hắn lại làm một động tác rồ dại chụp nắm lấy cương châm Tà Thần.

- A a a...

Âu Dương Bác Duyên chụp tay trái nắm được cương châm Tà Thần, nhưng toàn bộ cánh tay trái lập tức bị bốc cháy, khí huyết của cánh tay trái cũng dọc theo kinh mạch nhanh chóng bị hút vào trong Lôi Linh Tà Thần. Trong nháy mắt, cánh tay trái Âu Dương Bác Duyên khô quắt nám đen.

Âu Dương Bác Duyên hai mắt tóe máu, dứt khoát vung một kiếm chặt đứt cánh tay trái của mình, theo “cạch” một tiếng máu tươi phụt ra, một nửa cánh tay đã khô quắt giống như là một khối thịt sấy khô rơi trên mặt đất.

Thấy một màn như vậy, trong quảng trường lặng ngắt như tờ, tự chặt tay! Âu Dương Bác Duyên tàn tật rồi!

Trọng thương và tàn tật hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, rất nhiều thời điểm, đối với võ giả, đứt đoạn một cánh tay, so với giết chết hắn còn khó chấp nhận hơn!

Trước đó, rất nhiều người còn theo bản năng nghĩ rằng đây chỉ là trò khôi hài nhỏ như tiếng sấm trong một trận mưa to mà thôi! Tuy rằng Lâm Minh làm ra náo động lớn, nhưng cuối cùng vị tất có thể làm gì được Âu Dương Bác Duyên. Thế nhưng hiện tại xem ra, trường yến hội này ắt phải diễn biến thành một trận huyết chiến chân chính!

Lâm Minh cười lạnh một tiếng, tự đoạn tay để ngăn cản tinh huyết chảy hết, võ giả Hợp Hoan tông này vì mạng sống thật đúng là quả quyết! Tuy nhiên tiếp theo để xem ngươi còn làm thế nào ngăn được ta?

Ngón tay cong lại búng ra, vốn thế bay của cương châm Tà Thần đã giảm chậm lại lần nữa chấn động lên, gào thét vọt tới phía Âu Dương Bác Duyên!

Lúc này Âu Dương Bác Duyên tóc tai bù xù, cánh tay trái bị đứt tận vai, cả người nhiều chỗ cháy đen, máu tươi đầm đìa... Mắt thấy cương châm Tà Thần lại lần nữa bay vụt lại đây, trong mắt hắn hiên đầy vẻ tuyệt vọng.

Chỉ cần châm đâm trúng, tính mạng Âu Dương Bác Duyên phải đi đời nhà ma!

Đúng lúc này, truyền đến một tiếng hét lớn, cuồn cuộn như sấm rền:

- Dừng tay!

Bình luận

Truyện đang đọc