Từ Linh Phủ bất giác nhớ lại lúc Từ Bách Hưng nhiều lời làm người khác khó chịu, Khuất Nguyên Đình đã nói với mọi người:
" Từ Linh Phủ là tùy tùng của ta. Những nơi ta xuất hiện, nàng đương nhiên có mặt. Những nơi ta không có mặt, nàng sẽ thay mặt ta hành sự."
Ánh mắt như sao ấy nhìn chằm chằm nàng, bên tai kỳ lạ vang vọng từng lời:
"Từ Linh Phủ là tùy tùng của ta. Từ Linh Phủ là tùy tùng của ta. Từ Linh Phủ là tùy tùng của ta..."
Mặt nàng không biết vì sao lại dần nóng bừng lên.
Chết tiệt! Nhất định là rượu của nàng bị bỏ thêm mị dược, khiến đầu óc nàng lúc này vẫn mơ màng không rõ.
Thật là một cuộc đối thoại kỳ quặc... Nàng đang để tâm điều gì vậy?
Từ Linh Phủ chỉ có thể cúi đầu để che giấu cảm xúc.
Khuất Nguyên Đình thấy nàng như vậy, cuối cùng thu ánh mắt lại, xoay người đi về ghế tròn.
Nhắm mắt trầm mặc một lúc, hắn nói:
"Mạch tượng của ngươi không sao. Ta nghĩ ngươi chắc chắn không muốn ở lại đây thêm khắc nào, nhưng đã đến giờ giới nghiêm, phải đợi đến tiếng trống canh tư mới có thể rời đi. Ta sẽ ngồi ở đây, nếu có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thì cứ nghỉ, sáng mai chúng ta cùng quay về nha môn."
Từ Linh Phủ hiểu rõ, Đại Tuyên triều có lệnh cấm nghiêm ngặt vào ban đêm, người vi phạm không lý do, dù là quan viên cũng không được tha, liền khẽ "ừm" một tiếng.
Khuất Nguyên Đình vẫn không mở mắt, ngừng một chút rồi nói tiếp:
"Hôm nay bọn họ tính kế ngươi, cũng chính là đắc tội với ta. Ta, Khuất Nguyên Đình, nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích."
Nói xong, hắn không nói thêm nữa.
Đêm bỗng trở nên tĩnh lặng, sự yên ắng như phóng đại sự hiện diện của một người khác.
Từ Linh Phủ nhìn bóng dáng thẳng tắp đang ngồi, trong lòng chợt dâng lên một cơn sóng ngầm.
Đêm cứ thế trôi qua trong lặng lẽ mà không ai hay biết.
Đến cuối canh ba, Khuất Nguyên Đình vừa đứng dậy, Từ Linh Phủ gần như cùng lúc cũng ngồi dậy, gọn gàng búi tóc trên đỉnh đầu, rồi đứng dậy theo.
Khuất Nguyên Đình nhìn nàng một lượt, nói:
"Đợi ta một chút."
Hắn mở cửa, hai nha hoàn quỳ cả đêm bên ngoài nghe thấy liền đứng dậy.
Khuất Nguyên Đình nói:
"Các ngươi đi gọi Phan Ngũ lang đến đây cho ta."
Một trong hai người gật đầu, đứng dậy rời khỏi hành lang.
Không lâu sau, Phan Ngũ lang cùng người nha hoàn kia quay lại.
Phan Ngũ lang trên mặt không chút khác lạ, cười nói:
"Phan mỗ tiếp đãi không chu toàn, đêm qua khiến huyện lệnh đại nhân không vui, ngày khác nhất định sẽ đền bù gấp bội."
Khuất Nguyên Đình giọng điệu thản nhiên:
"Phan công tử không cần ngày khác đền bù gấp bội. Nếu có lòng, chi bằng đem hai nha hoàn này cho ta. Bên cạnh ta đúng lúc đang thiếu người hầu hạ."
Phan Ngũ lang không ngờ Khuất Nguyên Đình lại nói như vậy.
Y không để tâm nếu Khuất Nguyên Đình trong cơn giận dữ g.i.ế.t c.h.ế.t hai nha hoàn này, ít ra cũng xem như trao cho hắn một điểm yếu. Nhưng hắn lại yêu cầu đem hai người đi?
Đêm qua xảy ra chuyện gì, hai nha hoàn này ít nhiều biết một chút nội tình. Huống hồ, các nàng quen thuộc với Sở Vân Quán và Phan gia.
Thế nhưng, Khuất Nguyên Đình lúc này đưa ra yêu cầu như vậy, hoàn toàn không nhắc đến chuyện đêm qua, khiến Phan Ngũ lang không cách nào từ chối.
Phan Ngũ lang suy nghĩ nhanh chóng: Nếu có điều gì muốn hỏi, đêm qua e rằng đã hỏi xong. Hai nha hoàn này tuy có thâm niên hơn những người khác, nhưng những gì các nàng có thể nói với Khuất Nguyên Đình, họ Khuất kia e cũng có thể biết từ nơi khác.
Y tự nhiên sẽ lưu ý đến chuyện sau này Khuất Nguyên Đình mang theo hai nha hoàn kia.
Nếu hắn dám g.i.ế.t hay ngược đãi, Phan Ngũ lang tất nhiên sẽ vỗ tay hoan nghênh.
Nếu hai nha hoàn này thực sự ở lại bên cạnh Khuất Nguyên Đình, chưa biết chừng có thể trở thành tai mắt mà y cài vào cạnh đối phương!
Nghĩ đến đây, Phan Ngũ lang quay đầu nhìn hai người kia, lạnh giọng nói:
"Các ngươi có phúc, huyện lệnh đại nhân chịu giữ các ngươi bên cạnh, sau này phải hết lòng phục vụ, không được trái lệnh!
Thân nhân các ngươi, ta tự nhiên sẽ như thường mà 'chăm sóc'."
Một câu nói này, sao Thúy Tú và Thúy Vũ lại không hiểu? Cả hai không kìm được mà khẽ run rẩy, cùng cúi đầu đáp:
“Vâng, nô tỳ đã nhớ.”
Phan Ngũ lang quay đầu, mỉm cười khoan khoái với Khuất Nguyên Đình:
“Nhà bếp đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, để bọn họ mang đến cho ngài nhé?”
“Không cần.”
Khuất Nguyên Đình vén vạt áo, bước ra khỏi phòng:
“Bổn quan sẽ trở lại nha môn ngay bây giờ.”
Phan Ngũ lang thấy vậy, lập tức xua tay ra lệnh:
“Mau chuẩn bị xe, tiễn huyện lệnh đại nhân hồi nha môn!”
Trên con phố lớn của huyện thành lúc sáng sớm, tiếng xe lăn vang vọng không ngớt.
Thúy Tú và Thúy Vũ bám sát theo xe trâu hộ tống huyện lệnh, bước nhanh chân.
Sự thay đổi chủ nhân đột ngột khiến cả hai đều hoang mang, chẳng biết tương lai sẽ ra sao.
Xe dừng trước cửa lớn của huyện nha, Thúy Tú và Thúy Vũ lần đầu tiên bước chân vào huyện nha, hai chân không khỏi run lẩy bẩy.
Khuất Nguyên Đình hoàn toàn không ngoảnh đầu nhìn hai người, chỉ quay sang đám sai dịch đang trực ban trong nha môn, dặn:
“Trông giữ hai người này ở phòng trực tạm thời.”
Thúy Tú và Thúy Vũ nhìn nhau đầy bi ai, không dám cất tiếng, lặng lẽ bị áp giải vào phòng trực.
Khuất Nguyên Đình dẫn theo Từ Linh Phủ, thẳng bước tới Nhị đường. Ở đó, chủ bộ Lý Nghiệp đã đứng chờ cùng hơn mười lý chính, phường chính.
Nhìn thấy Khuất Nguyên Đình, Lý Nghiệp cúi người hành lễ:
“Thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh, đã triệu tập đủ mười ba lý chính, phường chính của huyện, cùng hơn sáu mươi hảo hán tới nha môn, chờ huyện lệnh đại nhân chỉ thị!”
Khuất Nguyên Đình hai mày nhướng cao, ánh mắt sáng quắc, dõng dạc nói:
“Rất tốt!”
---
Tưởng Đồng Phạm thức dậy với tâm trạng vô cùng thoải mái.
Hành động tối qua của Khuất Nguyên Đình tuy nằm ngoài dự liệu, nhưng lại rất có lợi cho hắn.
Đánh c.h.ó phải nhìn mặt chủ, nhưng Khuất Nguyên Đình vì một cơn tức giận lại dám hành hạ đại quản sự của phủ thứ sử. Từ nay, thái độ của phủ thứ sử đối với Khuất Nguyên Đình có thể tưởng tượng được.
Tưởng huyện thừa không kìm được mà khóe miệng hơi nhếch lên, thậm chí còn hứng khởi ngâm nga vài câu điệu dân ca trước mặt gia nhân hầu hạ.
Thưởng thức bữa sáng xong, hắn lại ngồi trò chuyện với Phan Ngũ lang một hồi, chuẩn bị quay về nha môn.
Lúc này, bỗng một gia nhân bước vào báo:
“Công tử, bên ngoài đã mở kho phát lương thực!”
“Cái gì?!” Phan Ngũ lang và Tưởng Đồng Phạm cùng đồng thanh kinh hãi.
Gia nhân vội đáp:
“Thật ạ, thông báo đã được dán ngoài cửa phường, đường lớn đầy dân chúng đổ về kho quan!”
Tưởng huyện thừa và Phan Ngũ lang đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy trầm trọng. Tưởng Đồng Phạm lẩm bẩm:
“Sao có thể? Tào quản sự tối qua đã thả lời ra ngoài không phải là chuyện hư ảo. Khuất Nguyên Đình sao dám mở kho phát lương lúc này? Chẳng lẽ hắn thực sự không cần làm quan nữa?”
Phan Ngũ lang trấn định lại tinh thần:
“Khuất Nguyên Đình nghĩ gì chúng ta không rõ. Nhưng trước mắt, huyện thừa vẫn nên lập tức trở về nha môn để nắm tình hình, từ đó mới dễ bề hành động.”
“Tốt.” Tưởng Đồng Phạm gật đầu, bước ra ngoài.
Phan Ngũ lang lập tức gọi hai tên gia nô:
“Liên Nhị, A Chất, các ngươi dẫn thêm hai người, hộ tống huyện thừa trở về. Đợi tình hình ổn định thì quay lại báo cáo.”
Hắn quay sang Tưởng huyện thừa:
“Hai người này lanh lợi, cũng có chút bản lĩnh, mang theo bên mình chắc hẳn có ích.”
“Không cần đâu, huyện nha toàn là người của ta.” Tưởng Đồng Phạm cau mày.
“Giờ khác xưa rồi, dù sao Khuất Nguyên Đình vẫn đang giữ ấn chính. Người đông một chút vẫn hơn.” Phan Ngũ lang khuyên nhủ.
Tuy là suy nghĩ cho mình, nhưng lời này của Phan Ngũ lang lại khiến Tưởng Đồng Phạm cảm thấy khó chịu.
Sao, giờ hắn đã thất thế rồi sao? Đến nỗi còn thiếu nhân lực?
Cảm giác dễ chịu suốt cả đêm bỗng chốc tan biến không còn dấu vết.