“Họ Lư này vì sao lại bị bắt nạt đến mức như vậy? Không ai quản sao?”
Long Cảnh Lâu nhìn thoáng qua Mạnh Vũ và Tôn Bảo đang theo sau Từ Linh Phủ, lại nhìn thanh kiếm bên hông Từ Linh Phủ, nhẹ nhàng kéo nàng sang một bên.
“Muội muội không biết, người này có chút chuyện khó nói...” Thấy Từ Linh Phủ nhíu mày nhìn mình, Long Cảnh Lâu thở dài, bất đắc dĩ nói: “Người này được gọi là Lư tam công tử, nghe nói là con riêng của Võ Tuyên tiết độ sứ...”
Từ Linh Phủ nhíu mày càng sâu: “Con riêng của tiết độ sứ mà cũng bị bắt nạt đến mức này?”
“Chính vì là con riêng của tiết độ sứ nên mới bị bắt nạt như thế. Muội không biết sao? Mẫu thân hắn vốn là một kỹ nữ trong quân doanh của Võ Tuyên quân, sau này chuyển đến Tống Châu.”
“Lư tam công tử từ nhỏ lớn lên ở giáo phường, vốn cũng không có gì đáng kể. Nhưng mùa đông năm ngoái, mẫu thân hắn trước lúc lâm chung nói ra thân thế của hắn, khẩn thiết cầu xin hắn mang tín vật đi tìm phụ thân ruột là tiết độ sứ.”
“Nhưng hắn lại không may, chưa kịp gặp tiết độ sứ thì đã rơi vào tay hai người con trai của tiết độ sứ. Hai tên này đúng là cặp ma vương quấy nhiễu nhân gian. Chúng không chỉ nhục mạ hắn một trận mà còn áp giải hắn về giáo phường ở Tống Châu, lại truyền lời rằng, hắn cả đời chỉ có thể làm “Lư tam công tử” tại nơi đó.”
“Đây rõ ràng là muốn chà đạp hắn mà. Hai tên công tử đó còn thông báo cho đám du côn, lưu manh ở đây phải trông chừng, không cho hắn bước chân ra khỏi khu vực giáo phường này. Những tháng qua, hắn đã chịu đủ mọi khổ sở, nhục nhã...”
“Haizz... Nhưng ai dám đối đầu với hai vị công tử phủ tiết độ sứ chứ? Nơi này không ít tỷ muội từng chứng kiến hắn lớn lên, cũng có người thương cảm, nhưng cùng lắm chỉ dám lén lút lúc đêm khuya không người mà mang cho hắn chút đồ ăn.”
Từ Linh Phủ quay đầu nhìn về phía kẻ co ro trên đất, lại thấy mấy tên say rượu kia cả gan ngang nhiên trên phố định cởi quần áo, còn muốn tiểu tiện lên người hắn!
Linh Phủ giận dữ đến thắt ngực, nói với Mạnh Vũ: "Ngăn bọn chúng lại!"
Đồng thời, nàng phóng người lao lên phía trước, tung một cước đá bay một tên say rượu, che chắn trước mặt "Lư tam công tử."
Long Cảnh Lâu sững sờ, nàng dù từng thấy Từ Linh Phủ mang kiếm, nhưng vẫn cho rằng đó chỉ là thứ trang sức cho tiểu thư làm dáng, chưa bao giờ ngờ rằng nàng lại có thể ra tay giữa phố xá mà không chút do dự.
Nhưng khóe miệng Linh Phủ lại co giật vì đau: Mẹ nó, lâu không luyện tập, giờ thì cơ bắp cũng bị kéo đau rồi…
Nàng rút kiếm, đối mặt với mấy kẻ say rượu, đôi mắt trừng lớn đầy sát khí: "Đường đường là nam nhi, không biết lo tiến thân, lại chỉ biết chà đạp kẻ yếu, các ngươi là thứ gì chứ! Còn không cút ngay, ta sẽ đ.â.m vài lỗ lên chân các ngươi!"
Mấy kẻ say rượu lúng túng bỏ chạy, miệng còn la lối: "Ngươi dám che chở cho hắn, có giỏi thì đừng đi đâu đấy!"
Lúc này, Long Cảnh Lâu mới bước tới, cau mày nói: "Muội muội hà tất phải chuốc lấy phiền toái này, chẳng được chút lợi lộc gì!"
Linh Phủ thu kiếm vào vỏ, mặt không đổi sắc: "Nếu việc gì cũng phải xét có lợi hay không, vậy trên đời này còn hai chữ công bằng sao?"
Long Cảnh Lâu nghe vậy, mặt thoáng đỏ.