VU THỊ KHUYNH THẦN

"Xoảng......" Âm thanh vỡ vụn của đồ sứ khi bị ném xuống đất liên tiếp vang lên trong hậu viện của phủ Phong quân sư.

"Cô gia, tướng đi phải đoan chính, thẳng cổ thẳng lưng......Tiểu Thúy, lấy một cái bát khác cho cô gia." Mỗi khi có tiếng đồ sứ rơi xuống đất thì ngay sau đó lại là giọng nói uy nghiêm của một thiếu phụ lớn tuổi vang lên.

"Xoảng......" Lại một cái bát kiểu nở rộ bên chân, vẻ mặt ta thống khổ nhìn tiểu nha hoàn đang cầm một cái bát mới đi về phía ta.

"Cô gia, tuy người là nam tử, nhưng cũng phải chú ý hành vi cử chỉ sao cho chừng mực đoan chính, cô gia phải mau nhớ lấy......" Sau khi lão thái thái thấy hai cái bát kiểu đã đặt lên hai vai ta lại bắt đầu tụng mấy loại lễ nghi đi đứng lễ nghi dùng bữa và các loại lễ nghi khác, mà ta lại bắt đầu cứng đơ người đi tới đi lui trước mặt nàng. . truyện kiếm hiệp hay

Đi tới đi lui, bắt đầu hoảng thần, nguyên lai trong giấc mộng của ta, hai ngày này đáng ra là phải ăn không ngồi rồi được người phục vụ đến tận răng, sau đó sẽ mặc lễ phục rực đỏ cưỡi một con ngựa cao lớn đến phủ nguyên soái, nắm dải lụa đỏ cùng tướng quân đại nhân bái đường là xong chuyện.

Nhưng vì sao hiện tại ta lại ở hậu viện trong phủ của tên quân sư bất lương,rồi còn phải bắt đầu học mấy cái loại lễ nghĩa đi đứng nữa vậy trời, dường như từ ngày về thành cùng tướng quân đại nhân, vốn tưởng rằng sẽ được ở trong phủ nguyên soái, không nghĩ tới lại bị đại tướng quân đưa đến phủ của Phong quân sư. Vì vậy đã phải nếm trải thống khổ của cuộc sống như bây giờ, lúc đầu còn giận dỗi cố ý làm rớt mấy cái bát trên vai, kỳ vọng có thể làm cho tên quân sư bất lương phá sản trước, nhưng đến hiện tại, ta đã muốn làm rớt vô số bát kiểu, nàng không phá sản, ngược lại mỗi ngày huấn luyện càng trở nên nghiêm khắc.

Mà hết thảy những việc này phải tính từ cái đêm ta bắt đầu vào ở. Chỉ nhớ rõ đêm đó ta vừa nằm vào giường, còn đang ngủ mơ mơ màng màng thì Phong quân sư đột nhiên mang theo ba vị lão thái thái xông vào, tiếp theo cũng mặc kệ sự kháng nghị của ta cùng với bộ dạng xốc xếch của ta, lôi ta từ trong ổ chăn ra, vài tiểu nha hoàn dưới sự chỉ huy của ba lão thái thái tiến lên tròng một đống gì đó lên người ta, dưới tiếng cười gian của Phong quân sư, những món đồ nặng trịch này đã được móc lên người ta toàn bộ.Sau đó, ba lão thái thái cao thấp đánh giá ta từ đầu đến cuối thấu đáo rồi lại chỉnh sửa thêm một lần nữa, tiếp đó lại nhằm vào trạng huống của ta lúc đó nhanh chóng vạch ra kế hoạch học tập và an bài công việc khẩn cấp trong hai ngày trước khi kết hôn.

Lúc ấy ta còn tưởng rằng chỉ bị các nàng hành hạ một ngày một đêm là xong chuyện, không nghĩ tới ngày hôm sau, vào lúc trời còn chưa sáng thì những người này đã phá cửa mà vào, lôi ta từ trong ổ chăn ra, nhanh chóng khoác lên bộ đồ nặng nề dày cộm, sau khi giúp ta thu thập gọn gàng sạch sẽ xong mấy vị mama mới cảm thấy vừa lòng. Tiếp đó, khi mặt trời còn chưa thức dậy, trong lúc điểm tâm chưa kịp ăn nước chưa kịp uống thì họ đã bắt đầu tiến hành quá trình ngược đãi ta bằng khóa học lễ nghi và ngâm nga các hạng mục cần chú ý trong hôn lễ. Xong rồi không cho ta một phút đồng hồ để giải lao, ta lại phải nghe các nàng tụng các hạng mục công việc liên quan trong hôn lễ thêm một lần nữa.Sau đó lại tiếp tục công việc như cũ.

Đồng thời, vào lúc ta ngâm nga học tập, ta còn phải dành ra một đống thời gian để phối hợp với bà mối không biết chui từ đâu ra, một hồi thì viết thiệp, một hồi thì ký tên......

Cho nên tại đây trong khoảng thời gian ngắn, trừ bỏ ngồi ngay ngắn học ăn học nói học lễ nghi ra thì vẫn hoàn học lễ nghi, vài vị mama thấy ta dạy mãi không sửa được bộ dạng đi đứng, vào chạng vạng ngày hôm qua bắt đầu gọi người lấy vài cái bát cực kì nặng đặt trên vai ta, đồng thời cho người dùng hai miếng gỗ nẹp hình chữ thập sau lưng để sửa đúng dáng đi đoan chính cho ta.

Về việc này, ta từng âm thầm đoán rằng, nếu người ngoài nhìn đến bộ dáng của ta, không biết bọn họ có thể nghĩ rằng ta đang muốn tham gia tuyển tú nữ(1) hay không? Nhưng, cho dù là như vậy, trong lòng ta dù có bi phẫn đến thế nào cũng chỉ câm nín, dám giận không dám than. Muốn trốn, lại phát hiện quanh viện đầy thủ vệ của quân sư, mỗi khi ta trộm được cơ hội thừa dịp người ta không chú ý chạy đến một gốc cổ thụ cạnh tường, Tư Hàn hoặc Thị Vũ sẽ luôn đúng lúc xuất hiện trước mặt ta mà chào hỏi.

Không biết ta mang hai cái bát lớn đi qua đi lại bao nhiêu vòng, làm rớt bao nhiêu cái, sau khi mama cảm thán một hồi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thì cuối cùng cũng hô:" Cô gia, ngài có thể ngừng lại nghỉ ngơi một chút!"

"Tạ mama......" Có chút hữu khí vô lực nói cảm tạ một tiếng, rồi lại máy móc đi đến tiểu nha hoàn đang cố nén cười bên cạnh, nhờ các nàng lấy giá gỗ trên lưng và chén bát trên vai ta xuống.

"Cô gia, ngài nên bắt đầu học cưỡi ngựa!" Trà còn chưa uống được hai hớp, Tư Hàn đã đúng giờ xuất hiện vào khoảng thời gian nghỉ giải lao của ta.

"......" Ta cứng người, bưng chén trà nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tư Hàn, sao ta lại quên mất Tư Hàn nhỉ? Mà lúc này, trong đầu ta lại vang lên lời kịch kinh điển của Tinh gia(2): Nếu trời cao lại cho ta cơ hội trở lại một lần nữa, ta nhất định sẽ nói với tên quân sư bất lương đó "Không!", nếu buộc phải có một câu thêm trước cho chữ 'Không ' này, ta sẽ nói: "Dẫu chết cũng không!". Về phần câu chuyện xưa mà Phong quân sư bát quái đêm đó, cái gì cũng không liên quan đến ta, ta cũng tuyệt đối không để ý tới cái gì mà chưa chồng mà chửa......

"Cô gia, thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta bắt đầu đi!" Tư Hàn nhét dây cương vào tay ta.

"......" Nhìn chú ngựa đỏ rực trước mắt, nội tâm rối rắm, bởi vì ta không biết cưỡi ngựa, mà trong hôn lễ ngày mai ta bắt buộc phải vượt qua một khoảng thời gian trên lưng ngựa, cho nên trong hai ngày này ta liền bị bắt học một khóa cưỡi ngựa ở khoảnh đất trống sau hậu viện với Tư Hàn vào khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa các buổi tập nghi lễ.

" Cô gia ngài đừng ôm cổ ngựa......"

"Cô gia, ngựa còn chưa chạy mà, ngài đừng nắm bờm ngựa......"

" Cô gia,không cần kéo dây cương chặt như vậy......"

"Cô gia, không cần cứng người như vậy, lưng không cần thẳng tắp như vậy......"

Hồi lâu, vào lúc ta có thể ngồi một mình trên lưng ngựa thong thả cất bước, khuôn mặt nhăn nhó của Tư Hàn cũng lộ ra một biểu tình thoải mái vì được giải thoát, thở ra một hơi kéo kéo khóe miệng cứng ngắc nói với ta:" Cô gia, hôm nay đến đây là được rồi!"

"A......" Run rẩy leo xuống lưng ngựa, chân vừa tiếp đất, cảm giác đau nhức từ đùi và thắt lưng liền truyền đến, hai chân bắt đầu hơi hơi run run.

Vấn đề là, vào lúc ngay cả đứng ta còn không đứng thẳng nổi, không biết khi nào thì tiểu nha hoàn đứng canh một bên đã vọt tới trước mặt ta nói:" Cô gia, mama còn đang chờ ngài trong viện......" Nói xong thì hai gia đinh đi theo sau nàng lập tức khiêng ta về.

"......" Nhìn đến ba khuôn mặt già nua nghiêm khắc đầy nếp nhăn, nội tâm ta lại bi phẫn, nếu không phải vì lượng nước trong ngày không đủ để bổ sung cho cơ thể, lúc này ta nhất định sẽ khóc thành dòng sông.

"Mang giá gỗ và bát đến cho cô gia!"

"......" Hôn lễ này ta không kết, ta muốn từ hôn......Nhưng lời này chỉ có thể nghẹn lại trong cổ không còn khí lực rống ra.

Vào lúc vầng trăng sáng trên bầu trời đêm cao vời vợi bắt đầu chậm rãi ngã về tây, ba vị mama rốt cục mở lòng thiện tâm thả ta về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị cho hôn lễ sáng mai.

Chẳng qua là khi ta đang lắc lắc lung lay đi về phía căn phòng nghe đồn là của ta, sau lưng lại truyền đến thanh âm lo lắng của ba vị mama:" Cô gia, ngày mai giờ mẹo......" Giờ cử hành hôn lễ.

"Biểu muội phu, ngươi làm sao vậy?" Thanh âm khiến người chán ghét của Phong quân sư lại rất thích chạy đến quấy nhiễu vào lúc ta muốn yên tĩnh nhất.

Cổ cứng ngắc, vịn thắt lưng xoay người kéo kéo khóe miệng với cái tên Phong quân sư vui sướng khi người gặp họa kia một cái, không còn sức để ý tới nên đành mặc kệ vậy, tiếp tục lết về phía trước.

"Biểu muội phu, sao ngươi lại thành cái bộ dáng này?" Phong quân sư vừa nói vừa phe phẩy quạt trên tay nhìn ta từ trên xuống dưới đánh giá một lần.

Lần này ngay cả khóe miệng kéo lên một cái với nàng cũng lười động, nàng còn dám chạy đến đây hỏi ta bị sao vậy, sở dĩ ta biến thành tình huống lưng đau vai đau cả người rã rời thế này đều không phải do nàng ban tặng sao.

"Ai nha, biểu muội phu, ngày mai chính là ngày tốt của ngươi và Khuynh Thần, ngươi cũng đừng hưng phấn kích động như vậy a, nhìn xem ngươi khẩn trương đến mức ngược đãi mình thành như vậy, việc học lễ nghi cũng không thể làm quá vội vã không thể......" Thanh âm khiến người chán ghét lại tiếp tục lải nhải.

"Tạ quân sư quan tâm, ngày khác Vu Thị nhất định sẽ hảo hảo hồi báo chi ân ngày hôm nay của quân sư!!" Nếu không phải cơ thể hiện tại đều rã rời, ta thật muốn hảo hảo hồi báo nàng ngay lập tức, nhất định nhào qua cắn chết nàng.

"Không dám không dám, dù thế nào chúng ta cũng là người một nhà, sau này ta sẽ bảo Lưu mẫu tiếp tục hảo hảo dạy cho biểu muội phu về hành vi cử chỉ cũng như là lễ nghi." Nói xong còn bày ra một bộ dạng ngươi không cần cảm kích tấm lòng của ta.

"......" Nghiến răng, cân nhắc một chút xem có cần nhịn đau nhào qua cắn xé một trận hay không!

"Biểu muội phu, ngày mai sẽ thành thân, ngươi học cưỡi ngựa đến đâu rồi?" Thanh âm này rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa.

"Cũng không tệ lắm!" Nghe thanh âm của cái người đáng ghét kia, ta nghiêm túc nghĩ lại một chút, quyết định tốt nhất là không nhào qua, cái loại người da dày như vầy, vừa đỡ khỏi phải cắn hỏng răng nanh của chính mình, lại còn có thể bảo toàn nửa cái mạng còn sót lại.

"Ân, biểu muội phu, giờ cũng không còn sớm nữa, bản quân sư cũng nên trở về hảo hảo ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai còn phải tham gia hôn lễ của ngươi và Khuynh Thần nữa......" Nói xong còn ân cần vỗ vỗ hai cái thật mạnh trên cái vai đáng thương cực kì đau nhức của ta.

"Ngô......" Trừng mắt nhìn bóng dáng đang chậm rãi xa dần, vừa cắn răng thấp giọng nguyền rủa, vừa xoa chỗ bị vỗ ban nãy, tiếp tục cố gắng nhích về phía trước.

Thật vất vả lết trở về phòng, cúi đầu ngửi được mùi vị đặc dị trên người của mình không thể không thay đổi chủ ý, rời bỏ chiếc giường mềm mại mình rất muốn bò lên, tiếp tục lết về hướng phòng tắm. Vừa mới tiến vào liền đụng mặt Thị Vũ đang đi từ trong ra.

Thị Vũ nhìn ta bình tĩnh nói:" Cô gia, ấn như lời tiểu thư phân phó, bên trong đã chuẩn bị bồn thuốc ngâm cho ngài!" Nói xong cũng không để ý tới vẻ mặt nghi hoặc của ta, nhanh chóng mang theo hai tiểu nha hoàn xách thùng gỗ đằng sau rời đi.

Không cònsức để nghĩ xem trong lời Thị Vũ là ý gì, cố sức na đến cạnh bồn gỗ lớn, nhìn vào thì thấy chất lỏng màu nâu bên trong bốc lên từng đợt khí nóng mang theo mùi vị đặc trưng của dược thảo. Ta lại bi phẫn, không phải bởi vì nước tắm nóng ấm vừa khó nhìn vừa khó ngửi này, mà là vì bồn gỗ trước mặt cao hơn bắp đùi của ta, đơn giản mà nói, lấy trạng thái hiện tại của ta mà muốn bước vào là cực kì gian nan và thống khổ......

= = = = = = = = = = Tư phủ của Tư Khuynh Thần = = = = = = = = = =

Thị Kiếm lo lắng nhìn Tư Khuynh Thần vẫn còn đang ngồi sau bàn nhíu mày tự hỏi, ngẩng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ rồi nói với Tư Khuynh Thần:"Tiểu thư, nghỉ ngơi một chút đi, hiện tại đã là giờ Tý, một lát nữa các mama sẽ lại đây giúp tiểu thư trang điểm chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai đó."

"Ân!" Tư Khuynh Thần thản nhiên lên tiếng, sau khi cầm lấy một thư tín mới phê duyệt xong mới giãn mày, ngẩng đầu nhìn cây nến trên bàn hỏi:"Hôm nay chỗ biểu tỷ có truyền đến tin tức gì không?"

"Bẩm tiểu thư, hôm nay bên biểu tiểu thư không có truyền lời tới, nhưng hôm nay Thị Vũ và Tư Hàn có truyền đến chút tin tức về cô gia." Thị Kiếm vừa nói vừa thêm trà vào chén trà trên tay Tư Khuynh Thần.

"Phát sinh chuyện gì sao?" Tư Khuynh Thần nhíu mày khó hiểu nhìn Thị Kiếm.

"Tiểu thư, hôm nay cô gia của chúng ta lại lấy cớ đi ra ngoài giải quyết như bốn lần trước, sau đó lại đi leo cây trèo tường trốn ra ngoài. Bất quá, mỗi lần hắn đứng dưới gốc cây đã bị Thị Vũ và Tư Hàn bắt tại trận!" Trong giọng Thị Kiếm mang theo bất mãn, vụ tiểu thư của các nàng đáp ứng gả cho người kia coi như xong, hiện tại mới chưa tới hai ngày mà người này đã không an phận nghĩ đến đào hôn, cũng may hai ngày này tiểu thư không ngừng bận rộn nên không biết.

"Vì sao?" Đáy mắt bình tĩnh của Tư Khuynh Thần hiện lên vẻ nghi hoặc, không rõ vì sao đối phương phải làm chuyện trèo tường bỏ trốn.

"Tiểu thư, hai ngày nay, không biết vì sao biểu tiểu thư lại bảo Lưu mama đến dạy cô gia lễ nghi. Nhưng giờ đây thời gian cấp bách, Lưu mẫu đành phải khiến cho cô gia nhà chúng ta ăn chút đau khổ. Mà hồi đó tiểu thư có nói sẽ bảo Tư Hàn tìm thời gian dạy cô gia cưỡi ngựa, sau khi biểu tiểu thư biết chuyện này, biểu tiểu thư lại lo lắng ngày mai cô gia không cưỡi ngựa được sẽ gây ra cảnh mất mặt nên bảo Tư Hàn dạy cô gia những động tác cưỡi ngựa đơn giản vào chút thời gian trống giữa những buổi tập lễ nghi. Dường như vì cô gia quá mức khổ cực trong hai ngày này, cho nên liền......" Thị Kiếm cẩn thận đem mọi điều nàng biết bẩm qua một lần.

"Vậy bây giờ người đó sao rồi?" Tư Khuynh Thần hỏi.

"Ân, về trạng huống hiện nay của cô gia, nếu dùng lời của biểu tiểu thư diễn tả thì chính là bắt đầu từ bi phẫn thống khổ biến thành si ngốc chất phác mặc kệ các mama định đoạt, chẳng qua là thỉnh thoảng giãy chết vài cái, ví dụ như vụ hắn trèo tường đào hôn hôm nay vậy." Thị Kiếm nói xong không khỏi nhớ tới ngày hôm qua nàng theo Lưu mama đi qua đó xem cảnh cô gia nhà các nàng học tập lễ nghi, đến nơi thì nhìn thấy vị cô gia nhà các nàng mang vẻ mặt tái nhợt một cách thảm hại bị các mama vờn quanh. Nghĩ vậy, cảm giác bất mãn vì đối phương đào hôn lại chuyển sang đồng tình với hắn.

Tư Khuynh Thần nghe Thị Kiếm bẩm báo, hơi hơi nhíu nhíu mày, nghĩ nếu không phải vì mình thì đối phương cũng sẽ không bị chịu tội như vậy, trong đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng và áy náy:"Tại sao biểu tỷ lại làm vậy?"

"Không biết!" Thị Kiếm cũng mang vẻ mặt nghi hoặc lắc lắc đầu.

Tư Khuynh Thần đứng lên, do dự một chút hỏi:"Hôm nay Thị Vũ có nói gì về tình trạng của người đó không?"

Thị Kiếm nghiêng đầu suy nghĩ một chút mới nói:"Bẩm tiểu thư, Thị Vũ nói có vẻ là do cô gia mệt nhọc quá độ, tướng đi rất là quái dị!"

"Thị Kiếm, truyền lời bảo Thị Vũ chuẩn bị thuốc ngâm giúp cô gia thư giải gân cốt!" Tư Khuynh Thần nghe Thị Kiếm bảo vậy, mày liễu nhíu chặt, đôi môi khẽ mím, trong đáy mắt nồng đậm áy náy.

"Vâng thưa tiểu thư!" Thị Kiếm sửng sốt một chút rồi mới gật đầu ứng hạ, nhanh chóng ra ngoài tìm người truyền lời cho Thị Vũ.

Chú thích:

(1)Tuyển tú nữ: cuộc tuyển chọn diễn ra ba năm một lần nhằm làm phong phú hậu cung của vua.

(2)Tinh gia tức Châu Tinh Trì, một đạo diễn và diễn viên nổi tiếng, được mệnh danh là vua hài. Trong bộ Tây du ký 2, Châu Tinh Trì đã bảo rằng: Nếu như ông trời cho tôi cơ hội trở lại một lần nữa, tôi nhất định sẽ nói với người đó "Tôi yêu em". Nếu buộc phải có kì hạn cho đoạn tình này, thì tôi hi vọng sẽ là 1 vạn năm.

Bình luận

Truyện đang đọc