VU THỊ KHUYNH THẦN

Tại Biên thành, nơi tiền tuyến xa xôi phía bắc kinh thành Đại Nguyệt, chiến sự căng thẳng. Nơi đây mỗi ngày đều có tin cấp báo ngàn dặm truyền về, không những không thể bình ổn được những làn sóng tranh đấu trong triều, ngược lại càng khiến tình hình trở nên gay gắt. Từ việc bá quan văn võ tranh cãi xem ai thích hợp ra tiền tuyến lập công biến thành các phe phái hoàng tử tranh nhau xem ai có năng lực hơn, hoàng tử nào văn thao võ lược thích hợp ra sa trường ổn định chiến tuyến hơn.
Những phe phái bắt đầu ra mặt đấu đá lẫn nhau cùng tình hình chiến sự ngày càng căng thẳng khiến sức khoẻ vốn không được tốt cho lắm của lão hoàng đế nay lại càng suy sụp.
Ban đầu Tư Khuynh Thần và Phong Dương còn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, sau dần hai người chậm rãi lấy lý do phải chăm sóc sức khoẻ cho Định Bắc vương nên thỉnh cầu hoàng đế cho phép ở tại vương phủ tu dưỡng; Mà lão hoàng đế, người vốn muốn cướp lấy binh quyền của Tư gia từ lâu nhưng vẫn mãi do dự, thì giờ đây, dưới sự hùa theo góp lời của đám cận thần mà chuẩn tấu thỉnh cầu của hai người kia; Trong lúc nhất thời, người có khả năng đến Biên thành duy trì thế trận tiền tuyến nhất lập tức biến mất trước mắt mọi người. Những đại thần có liên can trong triều chưa kịp mừng vì loại trừ được một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ thì đã nhận được tin lão hoàng đế hộc máu hôn mê, thế là một lần nữa họ phải đầu nhập vào một trận chiến khác để tranh giành ngôi thái tử.
Trái lại, hai người vẫn ở nơi đầu sóng ngọn gió kia lại như đang hưởng thụ một cuộc sống ẩn cư vui thú điền viên, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Tối ngày thứ mười ba kể từ khi chiến sự bắt đầu, truyền về cũng là một tin bất lợi từ Biên thành. Tư Khuynh Thần và Phong Dương ngồi trong một căn phòng tối trong vương phủ, cùng nhau nghiên cứu sơ đồ bố trí phòng thủ.
"Khuynh Thần, đã qua mười ngày rồi, vẫn không có động tĩnh gì sao?" Phong Dương lười biếng tựa vào lưng ghế, ngắm nhìn Tư Khuynh Thần vẫn còn đang nghiên cứu sơ đồ bố trí phòng thủ.
Bàn tay cầm bút của Tư Khuynh Thần dừng lại, nàng nhếch môi. Sau hồi lâu trầm mặc mới buông bút, quay người lại thản nhiên nói:" Ân, bây giờ nàng ở trong tay bọn họ ngược lại lại là một chuyện tốt!"
"Vậy à ~" Phong Dương tùy ý gật đầu. Chẳng qua là sau một hồi nàng lại ngồi xuống nhìn Tư Khuynh Thần nói:" Có phải ngay từ đầu Khuynh Thần đã biết việc biểu muội phu sẽ bị bọn họ bắt đi rồi đúng không?" Nói xong thì biểu hiện trên mặt nàng khiến cho người ta không thể đoán được nàng đang nói thật hay đùa.
Tư Khuynh Thần trầm mặc, không phản bác nói:" Chỉ đoán mà thôi!" Nói xong đôi môi mím thành một đường thẳng tắp.
"Vì sao?" Phong Dương nghi hoặc nhìn Tư Khuynh Thần, nàng còn nhớ rất rõ ngày đó ở ngự thư phòng sắc mặc của Khuynh Thần có gì đó không đúng.
"Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất!" Giọng nói của Tư Khuynh Thần hết sức trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Là vậy sao?" Phong Dương tỏ vẻ hoài nghi với đáp án mà Tư Khuynh Thần đưa ra.
"Ân!" Tư Khuynh Thần rũ mắt nhìn quyển ghi chép nằm trên bàn, khi nhìn đến một chữ viết sai chính tả thì đáy mắt loé lên tia sáng bén nhọn cùng chút lo âu.
Phong Dương trầm mặc nhìn Tư Khuynh Thần, nhìn quyển ghi chép nằm trước mặt nàng, hồi lâu mới thở dài một hơi rồi chuyển sang đề tài khác:" Quyển ghi chép mà biểu muội phu soạn ra thật không tệ; Mưu lược, vũ khí bên trong quả là chưa nghe nhắc đến bao giờ."
"Ân!" Tư Khuynh Thần đưa tay vỗ nhẹ nét mực trên quyển sổ, đáy lòng tưởng nhớ người kia; Nhớ tới hình dạng đối phương ghé vào thư án, vừa viết vừa cau mày sầu tư khổ tưởng, nàng không khỏi nhếch môi nở nụ cười, ánh mắt cũng trở nên nhu hoà theo.
Phong Dương nhìn đến động tác cùng nụ cười nhàn nhạt trên mặt Tư Khuynh Thần bèn mím môi, nghiêm túc nhìn Tư Khuynh Thần nói:" Khuynh Thần, mang nàng về đi!"
Tư Khuynh Thần ngẩng đầu nhìn Phong Dương, nói:" Còn chưa phải lúc!" Nói xong thì đáy lòng co rút lại có chút đau đớn, nàng cố đè nén lại sự lo lắng và nhớ nhung đang chực trào ra nơi đáy mắt.
Phong Dương dùng sức hít một hơi rồi nói:" Khuynh Thần, như ta nói lúc trước, ta còn có thể sống rất lâu, cũng không cần thiết phải lấy sen tuyết gì đó từ chỗ trưởng công chúa để làm thuốc dẫn." Nói xong thì bàn tay đang xuôi dưới bàn dùng sức nắm chặt.
Tư Khuynh Thần sửng sốt một chút, khóe miệng cong lên tạo thành một đường cong, sau đó còn chân thành giải thích:" Biểu tỷ, việc này cũng không phải hoàn toàn là vì đoá sen tuyết kia. Phân nửa cũng là tính toán người ở nơi nguy hiểm nhất ngược lại là nơi an toàn nhất; Nửa còn lại là vì cho tới nay vẫn chưa tìm được tung tích của nàng." Nói đến đoạn sau thì lo lắng và nhớ nhung nơi đáy mắt đã không thể che dấu được nữa.
Phong Dương không bỏ sót vẻ lo lắng vừa loé qua trong mắt nàng, nhưng vẫn có chút không xác định hỏi ngược lại:" Thật vậy sao?"
"Ân!" Tư Khuynh Thần gật nhẹ một cái.
Phong Dương nhìn biểu tình trên mặt Tư Khuynh Thần, hồi lâu sau mới cau mày lại nói sang chuyện khác nói:" Giờ đây thế cục đã thế này, Khuynh Thần nghĩ nhị hoàng tử và Trấn Xa hầu còn có thể thủ vững Biên thành trong bao lâu?"
Tư Khuynh Thần quay đầu nhìn nhìn sơ đồ phòng thủ trên mặt bàn rồi nói:" Ba ngày!" Nói xong thì ngón tay bèn chỉ vào một vị trí được đánh dấu trên bản đồ tượng trưng cho sông Thương Lan.
Phong Dương nhìn nơi nàng chỉ thì gật gù bảo:" Lấy năng lực của Trấn Xa hầu mà nói, hơn nữa bên cạnh còn có nhị hoàng tử như hổ rình mồi, ba ngày quả thực đã là cực hạn của hắn!" Nói xong lại miễn cưỡng tựa lưng vào ghế lầm bầm lầu bầu:" Cũng không biết nhóm Điền lão tướng quân có thoát được không, dưới tình hình loạn trong giặc ngoài thế này...... Cũng không biết trưởng công chúa còn nhẫn nhịn đến khi nào......"
"Ân ~ Chắc là sắp rồi!" Tư Khuynh Thần cầm quyển sổ ghi chép trên bàn lên, cẩn thận ấp ủ trong tay như là trân bảo hiếm có trên đời; Đồng thời, như đang hồi tưởng hoặc tưởng niệm mà ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đường viền bạch kim trên bìa sổ.
"Không biết biểu muội phu có ăn được ngủ được hay không......" Phong Dương đột nhiên có chút chơi ác nhắc khéo Tư Khuynh Thần.
Tư Khuynh Thần có chút sửng sốt, đuôi chân mày không tự chủ mà nhướng một cái, sau đó thản nhiên nói:" Thị Vũ không có tin gì khác."
"......" Phong Dương bị một câu đột nhiên không có liên quan như vậy làm cho ngây ngẩn cả người.
Tư Khuynh Thần thản nhiên nói:" Có đôi khi không có tin tức gì đó chính là tin tốt nhất.!" Không biết nàng là đang giải thích hay là đang an ủi chính mình.
So với sự yên tĩnh của Định Bắc vương phủ thì không khí bên trong phủ trưởng công chúa cũng cực kì im lặng. Chủ nhân của phủ lúc này cũng là đang thích ý ngồi trong hoa viên thưởng trà ngắm trăng.
Giờ phút này, ngắm trăng cùng trưởng công chúa còn có đại hoàng tử, chỉ là đại hoàng thử không có thoải mái như vậy, tương phản là vẻ mặt lo lắng của hắn vẫn nhìn khuôn mặt bình tĩnh của trưởng công chúa:" Hoàng tỷ, trạng huống bây giờ, chúng ta rốt cuộc nên làm thế nào?" Giọng điệu mang theo vội vàng xao động, hắn có chút không vui với việc giờ phút này mà trưởng công chúa còn có thể thích ý ngồi trong hậu viện ngắm trăng phẩm trà.
Trưởng công chúa ngẩng đầu quét mắt nhìn đại hoàng tử vẫn đang vội vàng xao động, khẽ thở dài, buông chén trà trong tay. Ánh mắt nhìn đại hoàng tử lại mang theo chút thất vọng và bất đắc dĩ, khi đại hoàng tử lại chuẩn bị mở miệng thúc giục lần nữa thì nàng đành bất đắc dĩ mở miệng nói:" Hoàng đệ, ngươi vẫn còn quá mức xao động và nôn nóng ."
"Hoàng tỷ?" Đại hoàng tử sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn trưởng công chúa. Không rõ nàng vì sao nói như vậy.
Đại hoàng tử nghĩ không rõ, cũng đành buông bỏ nghi hoặc nơi đáy lòng, hắn lại há mồm vội vàng nói:" Hoàng tỷ, giờ đây các phe phái trong triều phân tranh không ngớt, phụ hoàng long thể bất an, Biên thành chiến sự bất lợi, ta thật sự là......" Nói xong có chút khó chịu nắm tay lại dùng sức đấm lên đùi mình.
Trưởng công chúa nghe được lời này của đại hoàng tử thì đáy lòng âm thầm thở dài, nói:" Đúng là bởi vì như thế, ngươi thân là đại hoàng tử, lại càng không thể tự rối loạn đầu trận tuyến vào lúc này."
"Nhưng mà......" Đại hoàng tử nhìn đến vẻ lạnh nhạt và trí tuệ che đấy dưới cặp mắt bình tĩnh kia của trưởng công chúa thì không khỏi nuốt vào lời phản đối định nói ra.
"Tình thế bây giờ, chúng ta chỉ cần chờ!" Trưởng công chúa nói xong lại nâng chén trà lên.
"Còn phải chờ đợi sao?" Đại hoàng tử khó hiểu nhìn trưởng công chúa.
"Ân!" Trưởng công chúa gật đầu một cái, buông chén trà, nhìn khuôn mặt u sầu của đại hoàng tử, nàng mềm lòng nở một nụ cười trấn an hắn:" Hoàng đệ, nghĩ đến trong thiên hạ bây giờ,ai còn có thể ổn Biên thành một vùng Thương Lan; Ai còn có khả năng chống lại Bắc Nhung, thủ vững biên giới?"
Đại hoàng tử sửng sốt ngẩng đầu chống lại nụ cười trấn an trên mặt trưởng công chúa, hắn cúi đầu trầm tư một lát nói:" Nay thiên hạ nhìn như thái bình, quốc thịnh binh cường, hiền tài vô số. Nhưng người có thể chống lại Bắc Nhung, chỉ có mình Định Bắc vương mà thôi."
Đại hoàng tử nói xong câu này lại trầm mặc một lát mới mở miệng nói:" Nhưng xem ý tứ của phụ hoàng thì Định Bắc vương hẳn là không có cơ hội trở về Biên thành rồi."
Trưởng công chúa nghe được lời của đại hoàng tử thì vừa lo vừa mừng nhìn hắn, mừng là vì đệ đệ này của nàng kỳ thật vẫn có thể thấy rõ tình thế, biết được tâm tư nghi kỵ của vị phụ thân lớn tuổi kia mà ẩn nhẫn; Lo cũng là vì hắn biết ẩn nhẫn, nhưng lại quá mức xao động.
Hồi lâu, đại hoàng tử như đã nghĩ thông suốt liền ngẩng đầu hỏi:" Hoàng tỷ, mấy ngày nay ta nghe nói, dường như Định Bắc vương phủ đang tìm kiếm ai đó?"
"Ân!" Trưởng công chúa gật đầu nói:" Hôn phu của Tư Khuynh Thần?"
Đại hoàng tử sửng sốt nhìn trưởng công chúa, nhíu nhíu mày hỏi:" Vậy hắn?"
"Ân!" Trưởng công chúa đoán được ý của đại hoàng tử, thực thẳng thắn thành khẩn gật đầu thừa nhận.
"Hoàng tỷ, vậy người tính?" Đại hoàng tử chỉ đoán mà thôi, không ngờ trưởng công chúa lại gật đầu nhận ngay như vậy.
"Chờ xem tình hình!" Trưởng công chúa ra vẻ không muốn nhiều lời, ngẩng đầu nhìn trăng sang trên cao.
Đại hoàng tử nhìn sườn mặt của trưởng công chúa, há miệng thở dốc một hồi rồi do dự nói:" Hoàng tỷ, lúc trước người ủng hộ Trấn Xa hầu và nhị hoàng đệ cùng đến Biên thành, không chỉ là vì muốn hắn tiếp quản binh quyền của Định Bắc vương, mà còn để kiềm chế động tác của nhị đệ đúng không?"
Trưởng công chúa mỉm cười gật gật đầu, thản nhiên nói:" Đúng vậy!"
Đối mặt với nụ cười thản nhiên của trưởng công chúa, đại hoàng tử thở dài, nói:" Hoàng tỷ, nếu không thích Trấn Xa hầu, như vậy ta sẽ giúp hoàng tỷ."
Trưởng công chúa có chút sửng sốt, sau đó lại nở một nụ cười thật sâu:" Không, như vậy là tốt rồi, cho dù không phải hắn thì cũng sẽ có người khác!"
Đại hoàng tử lo lắng nói:" Nhưng chiến sự lúc này!"
"Nếu hắn có thể bình an trở về, như vậy hắn sẽ là phò mã của trưởng công chúa; Nếu không thể, vị trí phò mã trưởng công chúa vẫn như cũ là của hắn!" Trưởng công chúa ra vẻ thoải mái, vẻ mặt bình thản.
Đại hoàng tử nghĩ đến tin tức mà thám báo truyền lại, đối với vị tỷ phu tương lai Trấn Xa hầu kia, tình hình có vẻ không được khách quan cho lắm; Bởi vậy hắn cũng tỏ vẻ không đồng ý với quyết định này của trưởng công chúa:" Hoàng tỷ, ta còn nhớ mới trước đây phụ hoàng nói câu kia, nếu hoàng tỷ là nam tử, Đại Nguyệt của ta cần gì phải sầu việc không người nối nghiệp!"
Sau khi trưởng công chúa nghe được lời này thì có chút ngẩn ra, bình tĩnh nhìn đại hoàng tử nói:" Hoàng đệ, lời này, ta đã muốn đã quên; Hơn nữa đây chỉ là phụ hoàng nói đùa mà thôi."
"Không!" Đại hoàng tử lắc đầu, vẻ mặt chân thành nhìn trưởng công chúa nói:" Hoàng tỷ, ta vẫn luôn nhớ rõ những lời này của phụ hoàng, ta cũng cho rằng như vậy. Luận tài trí luận mưu lược, trong tất huynh đệ tỷ muội chúng ta, không ai có thể theo kịp hoàng tỷ." Nói tới đây, đại hoàng tử kiên định nhìn trưởng công chúa, như lấy hết dũng khí nói:" Hoàng tỷ, kỳ thật, ta không thích vị trí đó!"
Trưởng công chúa hoàn toàn sửng sốt, thẳng tắp nhìn đại hoàng tử.
Đại hoàng tử nhẹ nhàng thở ra, đưa ngón tay chỉ về hướng hoàng cung:" Hoàng tỷ, ta không thích nơi đó, không thích bên trong hết thảy, từ sau khi mẫu hậu ra đi, ta đã chán ghét bên trong hết thảy......"
Trưởng công chúa nhìn đại hoàng tử trầm mặc, mà sau khi đại hoàng tử nói xong, ánh mắt không né không tránh chống lại ánh mắt càng ngày càng nghiêm khắc, càng ngày càng thâm thuý của trưởng công chúa.
Hồi lâu, trưởng công chúa chỉ trầm giọng lạnh lùng nói với hư không:" Nhất, việc đêm nay ta không hy vọng có người ngoài nghe được!"
"Vâng!" Trong không khí vang lên một giọng trầm thấp, theo đó là sau hoa viên to lớn của trưởng công chúa lại vang lên vài tiếng trầm đục không thể nghe thấy.
Đại hoàng tử sửng sốt một hồi mới phản ứng lại hỏi:" Hoàng tỷ?" Cho dù có là người ngu ngốc thì nghe được âm thanh trầm đục như vậy cũng biết là phát sinh chuyện gì.
"Buổi tối hoa viên nhiều muỗi!" Trưởng công chúa bình thản giải thích nói.
Đại hoàng tử hiểu rõ gật đầu, đứng lên cung tay với trưởng công chúa:" Sắc trời không còn sớm , hoàng tỷ, ta đi về trước !"
"Ân!" Trưởng công chúa gật đầu.
Khi đại hoàng tử chuẩn bị rời đi, trưởng công chúa lại nói:" Hoàng đệ, ngày gần đây không có việc gì, nên ở trong phủ hảo hảo mà tĩnh dưỡng.!"
Đại hoàng tử sửng sốt gật đầu.
Trưởng công chúa nhìn bóng lưng đại hoàng tử đi xa, hồi lâu mới nói với khoảng không:" Nhất "
"Có thuộc hạ!" Một bóng đen lặng yên không tiếng động xuất hiện, nửa quỳ bên cạnh trưởng công chúa.
"Chuẩn bị một phần thiếp mời đưa đến Định Bắc vương phủ. Đồng thời cũng truyền một tin đến biệt viện!" Trưởng công chúa nói xong ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao, vẻ mặt âm trầm bất định.

Bình luận

Truyện đang đọc