VŨ VƯƠNG

Mộ Hàn ung dung cười một tiếng, chậm rãi moi ra từ trong lòng ngực miếng Hải Loa khéo léo tinh xảo kia. Một vầng ánh sáng lấp lánh màu xanh lam trong chớp mắt đập vào mi mắt mọi người chung quanh.

- Hải Loa (Ốc biển ) . . . Đây là tín vật của Bích Loa thiên nữ ?

Nụ cười trên mặt võ giả kia lập tức cứng lại, hắn khó có thể tự kiềm chế mà thất thanh hô lớn, vẻ mặt cực kì quái đản. Thân hình khôi ngô vạm vỡ cũng đồng thời nhảy dựng lên như đạn bắn ra khỏi súng.

Bích Loa thiên nữ, đó là Tiêu Tố Ảnh!

Bởi vì nàng yêu thích loại màu sắc xanh lam của Tiểu Hải Loa, hơn nữa thân phận tôn quý. Cho nên lâu ngày liền được gọi với một danh hiệu Bích Loa thiên nữ như vậy!

Tín vật của nàng, làm thế nào mà lại xuất hiện trong tay một người như vậy?

Không chỉ có võ giả kia không thể tưởng tượng nổi, mà tất cả những đệ tử ký danh ở chung quanh cũng là mặt mày khó có thể tin.

Sau một lúc yên lặng ngắn ngủi , chung quanh bậc thang này cũng là vang lên một trận âm thanh ồ lên càng thêm kịch liệt , vô số ánh mắt tò mò từ xa xa quay đầu lại đây. . .

- Không có lầm chứ? Hắn làm thế nào lại có tín vật của Bích Loa thiên nữ?

- Người nầy thật sự là điên rồi, cho là tùy tiện nhặt một con ốc biển lại đây, là có thể giả mạo tín vật của Bích Loa thiên nữ? Chờ xem đi, người này khẳng định sẽ thật sự chết thảm.

- Nói không chừng đó là sự thật. Ba tháng trước cũng có người cầm tín vật như vậy lại đây, cuối cùng thành đệ tử Hoàng Cực Vô Cực Thiên Tông chúng ta . . .

Những âm thanh kinh ngạc không hiểu ra sao cả vang lên liên tiếp.

Võ giả kia hai mắt gắt gao nhìn chăm chú con Tiểu Hải Loa trong lòng bàn tay Mộ Hàn , rồi trầm giọng nói:

- Ba tháng trước đây, từng có hai tiểu huynh đệ đến từ Việt Quốc ở phía nam Thiên Vực. Họ có cầm tín vật của Bích Loa thiên nữ đến đây, cuối cùng phi thường may mắn trở thành đệ tử Hoàng Cực. Theo hai người nói, khi thiên nữ đi Việt Quốc trấn áp Vực Ngoại Hắc Ma , đích xác đưa ra ba miếng tín vật cho mấy gia tộc đã hỗ trợ, nhưng mà miếng tín vật thứ ba kia đã bị tổn hại. . .

Nói đến đây, võ giả đang nói bất chợt dừng lại. Thế nhưng trong lời nói chưa hết ý đó lại là phi thường rõ ràng, đó chính là hắn phi thường hoài nghi về tính chân thật của miếng tín vật Hải Loa này.

Người của Hoàng thất Việt gia và Hùng gia ở Vũ Dương quả nhiên đã sớm đến!

Mộ Hàn ý nghĩ khẽ nhúc nhích, không đợi võ giả kia nói cho hết lời, liền khẽ cười nói:

- Tín vật này có phải thật hay không, ngươi cầm đi kiểm nghiệm liền biết.

Đang khi nói chuyện, Mộ Hàn đã đưa con ốc biển tới. Trước mắt bao người, hắn cũng không cần lo lắng gia hỏa trước mặt này sẽ động tay chân gì.

Võ giả sau khi tiếp nhận ốc biển, chỉ là cười lạnh liếc mắt nhìn chăm chú Mộ Hàn, nhưng cũng không nói gì thêm nữa. Hắn đưa chỉ khẽ bắn, một đạo chân khí cực nhỏ liền bắn vào bên trong ốc biển.

- Ô!

Tiếng rung rung mềm mại bên trong ốc biển khẽ khàng vang lên du dương.

Chỉ chốc lát quá sau, một khí tức xanh lam từ giữa nhẹ nhàng bay ra, đúng là ngưng tụ thành một đạo hư ảnh nhàn nhạt, mặt mũi tuyệt mỹ, dáng người thướt tha, đúng là Tiêu Tố Ảnh.

- Người cầm con ốc biển này, có thể làm đệ tử Hoàng Cực của tông phái chúng ta . . .

Trong miệng nhẹ nhàng thốt ra những chuỗi âm phù này, đạo hư ảnh yểu điệu nhiều vẻ kia đã tiêu tan. Mà tiếng ồn ào náo động bốn phía lại thoáng chốc trở nên lặng ngắt như tờ.

Trong lúc nhất thời, sự chất vấn và khinh thường trên mặt mọi người hoàn toàn bị lòng hâm mộ và ghen ghét thay thế. Bên trong con ốc biển này ngưng tụ được dấu ấn tinh thần của Bích Loa thiên nữ Tiêu Tố Ảnh. Dùng chân khí là có thể gọi ra nên quyết không thể nào giở trò, cái tên gọi là Mộ Hàn này lại là người may mắn lập tức sẽ trở thành đệ tử Hoàng Cực !

Trong mắt Mộ Hàn cũng lộ ra có hơi quái lạ. Con Hải Loa này ( ốc biển ) ở trên người hắn bốn tháng, hắn trái lại không có chú ý tới bên trong ốc biển đúng là có huyền cơ khác.

- Quả nhiên là tín vật của Bích Loa thiên nữ!

Võ giả kia như phi thường biến sắc. Khuôn mặt căng thẳng mất tự nhiên lập tức chất đầy nụ cười nhiệt tình

- Tiểu huynh đệ, ta tên là Phạm Cường, chúc mừng ngươi, ngươi nhanh chóng sẽ là đệ tử chính thức của Vô Cực Thiên Tông chúng ta. Lại đây! Mau đi theo ta!

Sau khi giao trả lại Hải Loa cho Mộ Hàn , võ giả lúc này dẫn Mộ Hàn đi về phía trước.

Mộ Hàn hơi gật đầu, liền đuổi kịp Phạm Cường. Rồi sau đó lại dưới vô số ánh mắt cực kì chua chát nhìn kỹ , hắn đi bước một vượt qua tám mươi mốt cấp của bậc thang.

Trong nháy mắt tiến vào Đăng Đường Điện, bên tai Mộ Hàn đột nhiên trở nên hoàn toàn yên lặng. Tất cả âm thanh bên ngoài sân rộng Hoàng Cực bị ngăn cách hoàn toàn tại ngoại.

Lúc này, bên trong điện phủ rộng rãi đang có mấy trăm vị thiếu niên nam nữ lẳng lặng ngồi trên sàn. Xem ra tất cả đều là nam nữ trẻ tuổi mười mấy hơn hai mươi tuổi. Hơn nữa mỗi người có tu vi đều đạt tới Không Cốc Cảnh, có hơn mười người còn là cao thủ Vũ Hóa Cảnh. Thậm chí có mấy người sợ là đã đạt tới Vũ Hóa Cảnh đỉnh cao.

Bọn họ đều là ở chỗ này chờ đợi khảo hạch tấn chức đệ tử Hoàng Cực.

Trong lúc đang suy nghĩ cân nhắc, Mộ Hàn đã hiểu được.

Nếu muốn trở thành đệ tử Hoàng Cực của Vô Cực Thiên Tông, ngoại trừ phải có tu vi trên Không Cốc Cảnh cùng với tuổi lại dưới hai mươi lăm tuổi, thì vẫn còn phải trải qua khảo hạch đặc biệt nào đó . Mỗi ngày có mấy trăm người tham gia khảo hạch , nhưng mà có thể qua được nghe nói một bàn tay đều có thể đếm hết được.

- Mộ Hàn huynh đệ, ngươi cùng bọn họ không giống. Bọn họ cần phải khảo hạch mới có thể tấn chức là đệ tử Hoàng Cực, nhưng ngươi có tín vật của Bích Loa thiên nữ thì trực tiếp chính là đệ tử Hoàng Cực. Vận may thật là tốt như vậy đâu phải là người nào cũng có. Đi, ta mang ngươi vào bên trong điện.

Phạm Cường cười híp mắt giới thiệu cho Mộ Hàn.

- Hả?

Phạm Cường đang nói còn chưa dứt lời, bên trong điện phủ này vốn là yên tĩnh đến cái kim rơi cũng có thể nghe thấy được liền vang lên những tiếng hô nhỏ ồn ào. Mọi người đang nhắm mắt ngồi xếp bằng cơ hồ đồng thời mở mắt, lập tức liền có mấy trăm ánh mắt lần lượt rơi trên người Mộ Hàn, thậm chí có một số ánh mắt rất là bất thiện.

Mộ Hàn không tự giác cau mày. Phạm Cường này rốt cuộc là đang khen tặng chính mình, hay là đang kiếm kẻ thù cho mình. Dùng tín vật của Tiêu Tố Ảnh để trở thành đệ tử Hoàng Cực, liền tương đương với lúc đi học đọc sách thì đi cửa sau để tiến vào trường học tốt. Điều này làm cho những người này phải khổ cực giao tranh mới có thể thi đỗ có thể nào mà nhìn thuận mắt cho được.

Như có dao kề vào lưng đi gần trăm mét, Mộ Hàn đi theo Phạm Cường vượt qua cửa điện phía trước. Ánh mắt đảo quanh một vòng, Mộ Hàn liền không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.

Bình luận

Truyện đang đọc