VỪA BỊ TỪ HÔN! SIÊU CẤP THIÊN HẬU MANG EM BÉ ĐẾN CHẶN CỬA

“Diệp Mặc, đám cưới này…chúng ta hủy đi.”

“Tôi biết anh là người tốt, nhưng mà tôi không muốn miễn cưỡng bản thân mình, sau này tôi muốn sống vì chình mình.”

Trong quán cafe vắng vẻ.

Diệp Mặc đờ đẫn nhìn Tống Giai đang ngồi trước mặt.

Hôm nay, vốn là ngày hai người đi đăng ký kết hôn, thế mà ông trời lại trêu đùa hắn như vậy.

Muốn sống vì chính mình?

Lý do này thật buồn cười!

Nếu đúng là không muốn kết hôn thì có thể chia tay từ trước, cần gì phải đến lúc này mới hủy đám cưới.

Tiền lễ hỏi cũng đã đưa, khách sạn cũng đã đặt rồi….

Thật ra bản thân hắn cũng chẳng quan tâm.

Nhưng mà, sao cha mẹ của hắn có thể chấp nhận được việc này?

“Được!”

Sau khi yên lặng rất lâu thì Diệp Mặc gật đầu.

Hai người cũng chỉ quen biết từ việc xem mắt, cũng ko có tình cảm sâu đậm.

“Cô trả lại tiền lễ hỏi, từ nay chúng ta sẽ ko còn quan hệ gì nữa.”

“Lễ hỏi? Tiền lễ hỏi nào?”

Sắc mặt Tống Giai lạnh đi.

Diệp Mặc giật mình, bỗng nhiên cảm thấy tức giận.

Người đàn bà này ko chỉ muốn hủy đám cưới, mà còn muốn nuốt không 30 vạn tệ tiền lễ hỏi.(1 vạn =10000)

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt này, đột nhiên hắn cảm thấy thật buồn nôn.

Hắn chưa từng nghĩ đến, nàng lại là một người ác độc đến thế.

“Chúng ta yêu đương nửa năm, chút tiền này coi như là tiền bồi thường cho tuổi thanh xuân của tôi đi.” Tống Giai nói.

“Tiền bồi thường? Thế mà cô cũng dám nói ra khỏi miệng.”

Diệp Mặc nắm chặt nắm đấm, cố nén cơn giận.

“Dù sao thì tiền cũng sẽ ko trả lại, mà tôi cũng ko có tiền.” Tống Giai lạnh lùng nói.

“Không có tiền? Chắc là đã cho em trai của cô đi.”

Diệp Mặc cười mỉa mai.

Gần đây em trai của nàng cũng đang yêu đương.

Tống Giai ko trả lời.

“Nhà cô nghĩ thật hay, muốn lấy ko 30 vạn? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.” Diệp Mặc tức giận nói.

Nhà hắn cũng ko giàu có gì, sau khi đặt cọc tiền mua nhà để làm phòng tân hôn thì phải vay mượn khắp nơi mới kiếm đủ 30 vạn làm tiền lễ hỏi, làm sao có thể để cho người khác lấy mất.

“Anh muốn nói gì thì nói.”

Sắc mặt Tống Giai vẫn lạnh lùng như cũ.

“Thế thì được, chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa.”

Diệp Mặc hít sâu một hơi rồi quát nhỏ.

Tống Giai hừ một tiếng, cầm theo túi xách đứng lên.

Nàng nhìn Diệp Mặc với ánh mắt chán ghét.

Người đàn ông này ngoại trừ đẹp trai ra thì ko có gì khác, hoàn toàn ko mang lại cho nàng cuộc sống mà nàng muốn.

Làm sao nàng có thể lãng phí cả đời mình trên người hắn cơ chứ.

Lấy nhan sắc của nàng, nàng xứng đáng có được người tốt hơn.

Còn 30 vạn đó, cũng là nàng nên được.

Nàng quay người định đi ra ngoài.

Đúng lúc này có một bóng dáng cao gầy đi đến.

Một chiếc váy bó sát màu đen bó sát người phác họa ra đường cong uyển chuyển bay bổng, cực kỳ nóng bỏng. Trên đôi chân ngọc là một đôi giày cao gót màu đen hết sức tinh xảo.

Không thấy rõ dung mạo vì trên mặt có đeo khẩu trang và kính đen, nhưng từ trên khí chất thì có thể thấy được đây một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

Diệp Mặc ngẩng đầu liếc nhìn nàng một chút, sau đó ánh mắt dừng ở ngực của nàng.

Giờ phút này hay tay nàng đang ôm hai đứa trẻ sơ sinh.

Một trai một gái, nhìn qua chỉ mới có mấy tháng tuổi, hết sức đáng yêu.

“Diệp Mặc!”

Khi hắn đang đánh giá hai đứa trẻ thì cô gái đã đi đến trước mặt hắn, rồi nhỏ giọng kêu.

“Cô là…?”

Diệp Mặc ngạc nhiên.

Vì sao hắn ko nhớ được mình lại có quen biết với cô gái xinh đẹp như vậy?

“Nào, gọi cha đi.”

Cô gái cúi đầu nhẹ giọng nói với hai đưa trẻ sơ sinh trong ngực.

Ê a! Ê a!

Hai đứa trẻ còn quá nhỏ nên chỉ có thể phát ra âm thanh ê ê a a, nhìn trông cực kỳ đáng yêu.

Diệp Mặc ngẩn ra.

Tống Giai ở bên cạnh nhìn thấy một màn này thì kinh ngạc.

Diệp Mặc làm cha rồi?

Còn là một đôi Long Phượng thai? (sinh đôi cả trai và gái)

Càng khó tin hơn là mẹ của chúng lại là một cô gái hết sức xinh đẹp, hơn nữa còn rất giàu có.

Tống Giai chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra những trang sức trên người cô gái này đều là những mặt hàng cao cấp, giá trị đắt đỏ.

Việc này… hoàn toàn ko có đạo lý!

Tuy Diệp Mặc lớn lên rất đẹp trai, nhưng hoàn cảnh gia đình thì rất bình thường, làm sao có thể trèo lên cành cây cao này?

Mắt của nàng mù rồi sao?

Lúc này, Diệp Mặc cũng rất khó hiểu, từ khi nào mà hắn được làm cha rồi, vì sao chính hắn cũng ko biết?

Đây có phải là âm mưu lừa đảo kiểu mới ko?

“Xem ra anh đã quên rồi, hơn một năm trước ở quán bar X, anh nhớ ra chưa?” Cô gái nói.

Diệp Mặc cẩn thẩn nhớ lại, hình như có chuyện này.

Hơn một nắm trước, hắn đã gặp một cô gái xinh đẹp ở trong quán bar đó, nhưng lúc đó hắn đã uống nhiều rượu nên ko tỉnh táo lắm.

Sau đó hắn cũng quên luôn chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc