VỪA BỊ TỪ HÔN! SIÊU CẤP THIÊN HẬU MANG EM BÉ ĐẾN CHẶN CỬA

Khu nhà Quốc tế Tinh Quang nằm ở gần bờ sông.

Nơi này ở trong thành phố H cũng được coi là một nơi cao cấp, giá nhà phải hơn 5 vạn nhân dân tệ một mét vuông.

Diệp Mặc tính toán, một căn nhà ít nhất của phải 10 triệu nhân dân tệ.

Một tòa nhà có hơn 60 căn nhà, giá thị trường cũng phải 600 700 triệu.

“Không tồi.” Diệp Mặc đi vào khu nhà, vừa đi vừa đánh giá.

Cả khu nhà này được thiết kế cực kỳ sành điệu, thời thượng, mỗi một tòa nhà đều vàng son lộng lẫy.

Diệp Mặc đỗ xe rồi bắt đầu đi dạo.

Tòa nhà của hắn lúc đầu đã được ủy thác cho một công ty môi giới bất động sản, trước khi đến Diệp Mặc cũng đã liên hệ với công ty này để làm nốt thủ tục chuyển nhượng.

Trời vẫn còn sớm nên người đi đường cũng ko ít, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài mỹ nữ đi ngang qua, ăn mặc rất xinh đẹp ngăn nắp.

Người của của công ty bất động sản vẫn chưa đến nên Diệp Mặc tiếp tục đi dạo.

“Gâu gâu.”

Đột nhiên, Diệp Mặc nghe thấy vài tiếng chó sủa.

Tiếp theo là một tiếng kêu thất thanh.

Diệp Mặc nhìn sang, thì thấy cách đó ko xa có hai con chó Poodle đang đuổi theo một bé gái, đang chuẩn bị cắn cô bé.

Cô bé bị dọa vừa chạy vừa thét lên.

Sắc mặt Diệp Mặc thay đổi, ko kịp suy nghĩ, chạy lên đá một phát.

Một tiếng hét thảm vang lên, con Poodle chạy đằng trước bị đá bay.

Con phía sau bị dọa sờ, đứng im tại chỗ lộ ra vẻ sợ hãi.

“Anh làm gì thế? Anh bị điên à?” Một tiếng thét tức giận vang lên.

Một cô gái mặc áo thun, quần ngắn, trang điểm rất đậm chạy nhanh đến, nàng vừa mắng vừa ôm lấy con Poodle bị đá kia.

“Bảo bối, em ko sao chứ?” vẻ mặt nàng hiện lên vẻ đau lòng.

Tiếp theo, nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc đầy tức giận.

“Anh bị thần kinh à! Vì sao đá bảo bối nhà tôi!” Nàng tức giận mắng.

Diệp Mặc nhìn ra sau lưng bé gái, khi xác định cô bé ko bị cắn thì mới quay người lại.

Diệp Mặc đánh giá cô gái trước mặt này, hắn hơi cau mày.

Nàng ăn mặc quá mát mẻ, chiếc quần ngắn đến tận bẹn rồi, cổ áo thì rất thấp, để lộ ra hơn nửa bộ ngực, gương mặt thì trang điểm đậm đặc như xà tinh, khí chất lẳng lơ và yêu diễm.

“Ai bảo nó cắn người.” Diệp Mặc lạnh lùng nói.

Vừa rồi nếu ko phải hắn đá một phát thì cô bé kia chắc chắn sẽ bị cắn.

Đừng nhìn loại cho Poodle có thân hình nhỏ, chúng mà cắn thì cực kỳ hung ác.

“Đánh rắm, con mắt nào của anh nhìn thấy bảo bối nhà tôi cắn người, tính cách của chúng rất tốt, chưa bao giờ cắn người, bọn chúng chỉ muốn chơi đùa với em gái này mà thôi.” Cô gái xinh đẹp mắng.

“Chơi đùa á?” Diệp Mặc nhất thời cười nhạo.

Cái cớ này mà cũng lấy ra được.

“Anh nhất định phải xin lỗi, còn phải bồi thường tiền thuốc mên nữa! Nếu ko thì hôm nay anh đừng hòng rời đi.” Cô gái thét lên, khí thế hùng hổ dọa người.

“Sao tôi phải xin lỗi.” Diệp Mặc cũng hơi tức giận rồi.

“Anh ko xin lỗi đúng không? Anh có biết tôi là ai ko? Tôi có mấy triệu fan ở trên internet đó, mỗi người một câu cũng có thể mắng chết anh rồi. Chỉ cần tôi đem ảnh của anh truyền lên trên internet thì sẽ có người làm thịt anh, hủy anh.” Cô gái xinh đẹp tiếp tục kêu gào ầm ĩ.

“Là cô mang chó đi dạo nhưng ko buộc xích, suýt nữa để chó cắn phải người khác, cô cần mặt mũi để nói à.” Diệp Mặc cành mỉa: “Mấy triệu fan thì sao, cũng ko nhiều lắm.”

“Anh có ko? Ko có thì đừng chém…này! Ai cho anh đi, anh phải xin lỗi rồi bồi thường tiền mới được đi.” Cô gái nhìn thấy Diệp Mặc muốn quay người rời đi thì xông lên kéo Diệp Mặc lại.

“Có người sàm sỡ aaaaaaa.” Nàng hét toáng lên.

Lập tức dẫn đến sự chú ý của những người xung quanh.

“Chuyện gì thế?”

“Đây là sao?”

Rất nhanh đã có ko ít người đi đến.

“Người này sàm sỡ tôi, còn đá chó của tôi nữa.” Cô gái xinh đẹp chỉ vào Diệp Mặc rồi nói to.

Mọi người liếc mắt đánh giá Diệp Mặc, tiếp đó thì kinh ngạc, người thanh niên này lớn đẹp trai như vậy, nhìn qua cũng không giống lưu manh.

Nhưng khi họ nhìn thấy cách ăn mặc của cô gái kia thì dường như bừng tỉnh.

Dáng người cô gái này rất tốt, lại ăn mặc gợi cảm bại lộ, khó trách…..

“Không biết xấu hổ.”

“Mau báo cảnh sát đi.”

Bọn họ bắt đầu la hét, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Diệp Mặc.

Sắc mặt Diệp Mặc âm trầm nhìn mọi người xung quanh.

“Còn phải bồi thường tiền nữa, anh đá bảo bối của tôi một đá, một cái đá này tôi tính anh 3 vạn, cũng ko nhiều làm nhỉ.” Cô gái xinh đẹp hơi đắc ý, nheo mắt nhìn Diệp Mặc.

“3 vạn? Cô ăn cướp à?” Diệp Mặc nhếch miệng cười.

“3 vạn mà anh cũng ko có à?” cô gái xinh đẹp cười khẩy nói.

Nàng lại tỉ mỉ quan sát Diệp Mặc một lần, vẻ mỉa mai trong mắt càng mãnh liệt hơn.

Ngay từ đầu nàng còn tưởng rằng tên nàng cũng ở trong khu này, nhưng giờ nhìn qua thì có vẻ ko phải, tên này ăn mặc quá bình thường, một cái quần bò, áo sơ mi trắng và đôi giày trên chân, tất cả đều ko có nhãn hiệu.

Mà đây là khu nhà cao cấp, coi như là thuê thì một tháng cũng phải mất mấy vạn, người bình thường ko ở nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc