VỪA NHỚ THÀNH NGHIỆN

Vòng xoay ngựa gỗ chuyển động, cô bé con ngồi ở phía trên sáng ngời.

"Cô nhỏ cô nhỏ, sao cô đẹp thế?"

Diêu Bảo Châu bị cháu gái mình chọc cười.

"Miệng Mộc Mộc bảo bối của chúng ta ngọt quá." Cô nói.

"Cháu cũng không phải kẹo que, ngọt cái gì mà ngọt nha?"

Diêu Bảo Châu lại cười, Mộc Mộc luôn có thể chọc cho Diêu Bảo Châu cười ha ha, lúc trước cô luôn chán ghét tất cả trẻ con trên đời này, cho đến khi con gái của anh trai Mộc Mộc sinh ra.

"Không sao, Mộc Mộc của chúng ta ăn kẹo que xong sẽ ngọt, lát nữa về nhà, cô nhỏ mua cho cháu được không?"

"Cô nhỏ cô nhỏ, cháu chỉ ăn một cái thôi, ăn nhiều kẹo sẽ sâu răng."

"Mộc Mộc hiểu chuyện quá, là con ngoan của cha mẹ."

"Cháu không phải con ngoan của cha mẹ. Cháu là con ngoan của cô nhỏ."

Diêu Bảo Châu nhìn Mộc Mộc cười, cười đến nước mắt đều chảy ra.

Lúc này phía xa truyền đến tiếng nhạc, toàn bộ thế giới đều bị tiếng nhạc cực lớn này bao phủ.

"Đừng làm ồn." Mộc Mộc bịt lấy lỗ tai nói.

Diêu Bảo Châu quay đầu, muốn đi tìm nơi phát ra tiếng nhạc này, nhưng tiếng kia lại càng lúc càng lớn, khiến cho người ta không chịu nổi.

"Chúng ta về nhà nhé." Diêu Bảo Châu nói với Mộc Mộc.

Mộc Mộc không trả lời.

Mộc Mộc không thấy đâu rồi.

Ngựa gỗ trống rỗng, lớp sơn đã cũ nát, nhưng vết máu trên đó cũng rất tươi đẹp.

Sắc trời trong nháy mắt tối sầm.

Ngựa gỗ sáng ngời, Diêu Bảo Châu hoảng sợ mặt mũi tràn đầy nước mắt.

Có người đang gọi tên Mộc Mộc. Diêu Bảo Châu ngẩng đầu nhìn thấy rất nhiều người soi đèn pin, tìm kiếm Mộc Mộc, cũng có cả chính cô.

Cô ở trong đám người, tê tâm liệt phế gọi tên Mộc Mộc, nước mắt không ngừng chảy.

Diêu Bảo Châu nói với chính mình, đây là mơ, chỉ có ở trong mơ, mới có hai cô.

Đây là mơ, đây là mơ, cô nói với chính mình, đây là mơ.

Diêu Bảo Châu thét chói tai từ trong mơ tỉnh lại, lại phát hiện mình cũng không kêu ra tiếng, chỉ là miệng mở rộng hít thở.

Điện thoại không ngừng vang lên, vừa rồi tiếng nhạc cực lớn trong mơ kia, chính là tiếng chuông đồng hồ báo thức của cô.

Nếu như không có một việc hủy diệt cuộc sống của bạn, không tra tấn bạn cho đến khi tử vong, vậy chuyện này căn bản không tính là bóng ma tâm lý.

Bóng ma tâm lý thực sự giống như là bóng dáng của bạn, có đôi khi bạn nhìn thấy nó, có đôi khi bạn nhìn không thấy, nhưng bạn cũng biết nó ở ngay sau lưng bạn, chỉ cần bạn quay đầu lại, sẽ phát hiện nó như hình với bóng.

Cách duy nhất thoát khỏi bóng ma, là cố gắng rơi vào sâu trong bóng tối, chỉ có khi đó bóng dáng mới hoàn toàn không tồn tại.

Nhưng mà con người miễn là còn sống sẽ hướng tới ánh sáng, hết lần này tới lần khác hi vọng chỉ là cái bóng trong nước, khi gặp nước, thò tay một cái đập vỡ nó.

Diêu Bảo Châu kinh ngạc nằm bất động, cô cũng không muốn mở mắt ra, cũng không muốn ngủ tiếp, chỉ muốn nửa mê nửa tỉnh trong trạng thái dừng lại, để ý thức khiến cho mình mơ hồ trầm luân.

Đừng trách có người nghiện thuốc, sẽ dùng các loại thuốc phiện tê liệt chính mình, bởi vì bọn họ muốn hủy diệt cuộc sống của mình, căm hận nó, phá hủy nó.

Cuộc đời này, cô thật sự không muốn.

"Khò khò..."

Sau lưng truyền đến tiếng ngáy cực lớn, trong nháy mắt kéo Diêu Bảo Châu trở về với thực tại.

Là Lý Thương Mạc đang ngáy.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy qua khe hở tấm rèm có ánh mặt trời chiếu vào, ý thức mơ hồ cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo, cô ý thức được chính mình vậy mà lại ôm Lý Thương Mạc ngủ thiếp đi.

Bên tai là tiếng ngáy của Lý Thương Mạc, không biết anh ngủ say thế nào, Diêu Bảo Châu dở khóc dở cười, một thần tượng vậy mà ngáy ngủ, anh thật là một người đàn ông các phương diện đều khiến fans "tan nát cõi lòng".

Nhịp tim Diêu Bảo Châu đập dần dần trở nên ổn định, sợ tiếng chuông báo thức ảnh hưởng Lý Thương Mạc ngủ, liền thò tay muốn cầm điện thoại, tắt chuông đi, nhưng mà khẽ vươn tay mới phát hiện Lý Thương Mạc vẫn ôm chặt, khiến cô không thể động đậy, cô khẽ động, anh càng dùng sức, nhưng dù vậy, cũng không có chút nào ảnh hưởng đến Lý Thương Mạc ngáy ngủ.

Một lúc lâu sau tiếng nhạc mới dừng lại, chưa đến vài giây lại lần nữa vang lên, lần này Lý Thương Mạc cuối cùng bị tiếng chuông báo thức siêng năng này làm ồn, vẫn nhắm hai mắt không kiên nhẫn nói: "Là điện thoại của cô sao? Tiếp đi."

"Anh bỏ tay ra." Diêu Bảo Châu tức giận nói: "Như vậy tôi với không tới điện thoại."

"Tôi không thể bỏ tay, vất vả lắm mới ôm được đấy."

"Vậy sao tôi cầm được điện thoại."

"Tôi mặc kệ."

Lý Thương Mạc như một đứa trẻ vui đùa vô lại, không chịu buông tay.

Diêu Bảo Châu bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhẹ giọng thương lượng với Lý Thương Mạc.

"Vậy anh không cần buông tay, giúp tôi lấy di động có thể chứ?"

"Đương nhiên là không có vấn đề."

Lý Thương Mạc thấy Diêu Bảo Châu thuận theo anh, đắc ý cười, vươn tay lấy di động cho Diêu Bảo Châu, Diêu Bảo Châu thò tay muốn bắt, nhưng anh lại giơ tay lên thật cao không để cho cô với được.

"Tôi nhìn xem là ai, siêng năng như vậy gọi điện thoại cho cô."

Lý Thương Mạc nhìn về phía màn hình điện thoại di động, lúc này mới phát hiện cũng không phải điện thoại, mà là đồng hồ báo thức, nhắc nhở hạng mục công việc gọi là "take the pill ", uống thuốc?

"Cô muốn uống thuốc gì?"

Nhân lúc Lý Thương Mạc lơ đãng, Diêu Bảo Châu vội ngồi dậy, giật lấy điện thoại, xuống giường, đi đến bên cạnh tìm thuốc.

Trong phòng không có nước, Diêu Bảo Châu đi ra xe lấy lon cà phê.

Lý Thương Mạc cũng vội vàng đi theo, nhìn thấy Diêu Bảo Châu đổ một vốc thuốc, lượng thuốc kia quả thực khiến anh giật mình.

Anh túm lấy lọ thuốc trong tay Diêu Bảo Châu, nhìn thấy tiếng Anh nhíu mày.

"Là gì?"

"Anh để ý nhiều như vậy, trả lại cho tôi."

Lý Thương Mạc cao hơn so với Diêu Bảo Châu, giơ tay lên càng cao, chụp một tấm ảnh, quyết định lát nữa tìm hiểu.

Diêu Bảo Châu cầm lại lọ thuốc, cau mày hỏi: "Anh muốn biết tôi uống thuốc gì để làm gì?"

"Tò mò." Lý Thương Mạc nhíu mày nói: "Dù sao chúng ta còn đi chung, tôi phải biết tình trạng sức khoẻ cô chứ? Nửa đường nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi cũng kịp thời xử lý."

"Sẽ không xảy ra chuyện gì, đây là thuốc an thần."

Lý Thương Mạc im lặng một lúc, mới hỏi: "Không phải cô mắc bệnh tâm thần đấy chứ?"

"Đúng vậy, tôi tâm lý biến thái đấy." Diêu Bảo Châu tức giận nói.

"Không sao, là khẩu vị của tôi."

Diêu Bảo Châu cũng không tranh cãi với Lý Thương Mạc nữa, đóng cửa xe nói: "Nhân lúc giờ vẫn còn là buổi chiều, chúng ta thay kê vạc đi."

"Tại sao?" Lý Thương Mạc đang chuẩn bị châm thuốc, bị Diêu Bảo Châu làm sợ tới suýt đốt cháy áo, anh sốt ruột hỏi: "Không phải nói ba ngày sau mới thay sao? Cô nói không giữ lời? Thế nào, hiện tại muốn ném tôi đi rồi à?"

Diêu Bảo Châu bất đắc dĩ nói: "Tôi cảm thấy buổi sáng ngày mai phải đi, đợi hai cô gái kia truyền đi ảnh chụp và video, mọi người biết rõ anh ở chỗ này, anh cảm thấy chúng ta còn có thể yên ổn sống ở đây ba ngày?"

Lý Thương Mạc suy nghĩ, đúng là như thế.

Anh tội nghiệp nhìn Diêu Bảo Châu nói: "Vậy cô nên mang tôi cùng đi. Phóng viên đến đây, cô mặc kệ tôi, tôi sẽ bị bọn họ thiên la địa võng bao vây chặn đánh."

Diêu Bảo Châu trở lại chỗ ngồi, hỏi: "Không phải anh cố ý à? Để phóng viên tìm đến, tôi không thể ném anh đi."

"Đương nhiên không phải!" Lý Thương Mạc có chút chột dạ nói: "Chẳng lẽ tôi không có cách khác quấn quít lấy cô sao? Không nên chọn cách nát như vậy?"

Diêu Bảo Châu suy nghĩ, cũng đúng, vậy chính là đào hố cho mình rồi, Lý Thương Mạc cũng không ngu ngốc như vậy.

"Đúng rồi, tôi còn một câu muốn hỏi anh."

Lý Thương Mạc cầm điếu thuốc, nói: "Hỏi đi."

"Tại sao anh không tự mình lái xe, chẳng lẽ không phải dễ dàng hơn sao? Ngôi sao như anh đi nhờ xe chẳng phải càng phiền toái."

Lý Thương Mạc dừng lại động tác, nghiêng đầu nói: "Không có bằng lái xe."

Diêu Bảo Châu cảm thấy phản ứng của Lý Thương Mạc không bình thường.

"Tôi không tin "

"Thật đấy, tôi mù màu xanh đỏ." Lý Thương Mạc nhìn Diêu Bảo Châu, vẻ mặt đứng đắn nói.

Diêu Bảo Châu cười lạnh nói: "Cứ bịa đi."

"Thật ra... Tôi có bệnh tâm lý, không thể lái xe."

"Hả? Lý do này cũng nghĩ ra được? Vậy sao tôi thấy tim anh đập rất ổn, cảm giác còn có thể đập nửa năm nữa."

Lý Thương Mạc nghẹn họng, sau đó lưu manh vô lại cười.

"Ơ, quan sát rất cẩn thận tôi nha, như thế nào, nhân lúc tôi ngủ vụng trộm nghe tim tôi đập?"

"Có lén hôn tôi không?"

"Hả? Không phải vụng trộm dâm dê tôi nhiều lần chứ?"

"Tưởng tượng là tôi?

Diêu Bảo Châu nhịn không được liếc Lý Thương Mạc.

"Anh cho rằng tôi không biết anh đang đánh trống lảng sang chuyện khác?"

"Tôi là người không cần phải nói sang chuyện khác, tôi chỉ là đơn thuần muốn hàn huyên phương diện này với cô mà thôi."

"Phương diện nào?"

"Phương diện tính tưởng tượng."

Diêu Bảo Châu bất đắc dĩ lắc đầu, Lý Thương Mạc này đứng đắn được năm câu thì lại nói sang những chuyện bậy bạ.

"Lý Thương Mạc, bây giờ anh thật sự là càng ngày càng ô uế, mất công vợ chồng giáo sư Giang còn nói anh thuần túy."

"Tôi đối với bọn họ là thuần túy, đối với cô thì không."

"Đối với tôi là như thế nào?"

"Đối với cô là bẩn thuần túy."

"Không biết xấu hổ." Diêu Bảo Châu tức giận nói.

"Vậy thì sao?" Lý Thương Mạc nhún vai, vẻ mặt đắc ý nói: "Không phải cô rất thích sao?"

Diêu Bảo Châu nghiêng đầu cười, không có cách nào đối với Lý Thương Mạc.

Đúng vậy, mặc dù anh du côn xấu xa, thô lỗ, lỗ mãng, tự kỷ liều lĩnh, lại không lịch sự phong độ, nhưng không phải cô thích sao.

"Đi thôi, đi đổi kê vạc, cho dù phóng viên tới, đó cũng là chuyện của ngày mai, chúng ta sớm xuất phát, cho dù phóng viên nhận được tin tức sớm nhất đến Nhã Khương, cũng phải là giữa trưa."

"Đi, chúng ta xuất phát sớm, ngày mai đi đến Lâu Lan, chờ bọn họ tìm đến, chúng ta cũng đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi rồi."

Đúng vậy.

Diêu Bảo Châu nghĩ.

Đợi đến ngày mai, cô cũng đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc