VỪA NHỚ THÀNH NGHIỆN

Đợi đến lúc hai người quân nhân rời đi cũng đã là tám giờ tối rồi, thời gian thăm hỏi sớm trôi qua, những người tới thăm cũng bị bệnh viện mời về.

Khu nằm viện vô cùng yên tĩnh, Diêu Bảo Châu có thể tinh tường nghe thấy tiếng bước chân ổn trọng kiên định dần dần đi xa của bọn họ.

Trong lòng có hai loại tình cảm hoàn toàn trái ngược quấn giao: một cái như lửa, vì tương lai thế giới phấn chấn kích động, hận không thể hiện tại bổ nhào vào trong phòng thí nghiệm; còn có một cái lại như nước, vì sắp mất đi tình cảm mà ruột vò trăm mối, chỉ muốn ôm anh.

Đợi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Diêu Bảo Châu mới khoác một chiếc áo mỏng đi ra phòng bệnh.

Cô vụng trộm dò xét nhìn, y tá đứng dựa vào bàn làm việc, Diêu Bảo Châu nhân lúc y tá không chú ý vụng trộm chạy ra khỏi phòng bệnh.

Trên sân thượng đầy tàn thuốc chứ không có cái gì.

Diêu Bảo Châu vốn nghĩ đến lên sân thượng ngắm sao, thuận tiện suy nghĩ, nhưng mà ngẩng đầu chỉ có thể nhìn đến thấy bầu trời đen ngòm, lúc này cô mới nhớ tới ở bên trong thành phố không có sao. Lại nhìn phương xa, chỉ có cao ốc lạnh như băng, ánh đèn neon, đường đầy xe, muốn hít một ngụm không khí mới mẻ mới phát hiện ở đây ngay cả không khí cũng không tốt.

Diêu Bảo Châu thở dài một hơi, nghĩ đến nếu chính mình biết hút thuốc thì tốt rồi, bởi vì hiện tại loại tình cảnh này thật sự thích hợp hút một điếu.

Gió đêm làm bay sợi tóc Diêu Bảo Châu, cô mặc quần áo bệnh nhân, chống cánh tay đứng ở mái nhà, nhìn thành thị tối tăm mờ mịt, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Lý Thương Mạc đang hút thuốc đúng lúc thấy hình ảnh như vậy, nhìn gương mặt mộc có chút mỏi mệt, đột nhiên thất thần, không biết như thế nào, bỗng nhiên rất muốn xuyên thời gian nhìn dáng vẻ khi già của cô.

Nhất định cũng rất đẹp.

"Tuổi còn nhỏ không học cái hay, lại học thở dài?"

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng nói, dọa Diêu Bảo Châu nhảy dựng, nhìn thấy người tới là Lý Thương Mạc.

Lý Thương Mạc mặc quần áo bệnh nhân, bên ngoài khoác áo da, trong miệng ngậm một điếu thuốc, trên chân đi dép lê bệnh viện, dáng vẻ lưu manh vô lại thật sự không giống người đứng đắn.

Anh đi đến bên cạnh Diêu Bảo Châu, cũng không nói chuyện, im lặng hút thuốc.

Diêu Bảo Châu cũng có tâm sự không biết mở miệng như thế nào, hai người bình thường lắm miệng cứ im lặng quái dị như vậy.

Tay Lý Thương Mạc hút thuốc hơi run, tay kia giấu ở trong túi áo, nắm thật chặt một chiếc nhẫn kim cương, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Chiếc nhẫn kim cương này là Lý Thương Mạc nhờ người đại diện mua, cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần đắt và to, tình huống bây giờ đặc biệt, đẹp mắt cũng không có tác dụng, quan trọng là... Tỏ ra thành ý, để cho Diêu Bảo Châu ở lại Bắc Kinh, đừng về Mỹ.

Tuy Lý Thương Mạc chắc chắn với chuyện giữ được Diêu Bảo Châu, nhưng dù sao đời này chưa từng cầu hôn, trong lòng vẫn căng thẳng, vụng trộm nhìn Diêu Bảo Châu, không biết lúc nào mới không đột ngột.

Diêu Bảo Châu vốn có thể phát giác được Lý Thương Mạc tâm thần bất an lại hưng phấn, chỉ là trong lòng cô đang suy nghĩ không biết nên nói thể nào để tránh tổn thương người, cũng không để cho mình quá thương tâm.

"Khụ khụ..."

Lý Thương Mạc bỗng nhiên giả vờ ho một tiếng, Diêu Bảo Châu quay đầu đi, không biết lúc nào Lý Thương Mạc đã nhích lại gần, vươn tay về phía cô, khoác lên trên vai cô, sau đó cười trộm dè chừng ôm cô.

Diêu Bảo Châu trong lòng kinh ngạc vừa thương xót vừa tổn thương, Lý Thương Mạc vậy mà có dáng vẻ ngượng ngùng, lại để cho Diêu Bảo Châu cảm thấy anh dường như vẫn là một thiếu niên, hồn nhiên ưa thích cô như vậy.

Tình cảm như vậy quá đẹp đẽ rồi, đẹp đến mức trong tích tắc Diêu Bảo Châu gần như muốn bỏ xuống tất cả đi theo anh yêu đương.

Diêu Bảo Châu cảm giác hốc mắt mình hơi ươn ướt, vội xoay đầu lại, tùy ý tìm cách che dấu chính mình thất thố, hỏi: "Khách của anh đều đi rồi à?"

"Sớm đi rồi, hết giờ đã bị y tá đuổi đi, anh đi tìm em, ai ngờ ở cửa ra vào trông coi có hai người trông không cho anh đi vào, anh đành phải về phòng trước, đợi một lát, nghĩ đến ra sân thượng hút thuốc, không nghĩ tới lại gặp em." Lý Thương Mạc bỗng nhiên cau mày nhìn Diêu Bảo Châu, vẻ mặt khó chịu nói: "Sao em lại quen quân nhân thế? Trong sa mạc nhận biết à? Ai thế? Là người cứu em sao? Bọn họ tìm em làm cái gì à? Có phải vừa thấy đã yêu muốn theo đuổi em?"

Diêu Bảo Châu bị Lý Thương Mạc bắn liên thanh hỏi dở khóc dở cười, người này sao ngây thơ như vậy?

"Nghĩ linh tinh gì thế, bọn họ tìm em là việc công."

Lúc này Lý Thương Mạc mới thở phào, việc công là tốt rồi, nếu như là việc tư mà ở một phòng lâu như vậy, có thể không tức chết anh?

"Chừng nào thì em có hạng mục hợp tác với quân đội trong nước thế?" Lý Thương Mạc bồn chồn.

"Trước đó không có, là bọn họ muốn mời em đi tham gia một hạng mục bí mật."

"Hạng mục gì?"

Diêu Bảo Châu bất đắc dĩ nói: "Nói là hạng mục bí mật rồi, làm sao có thể nói cho anh biết?"

"À, vậy được rồi..." Lý Thương Mạc lại hỏi: "Vậy em muốn tham gia sao?"

"Muốn, là hạng mục xịn, rất tân tiến, rất lý tưởng, rất mộng ảo, chỉ có dân tộc giàu có, vĩ đại nhất thế giới mới làm được."

"Em nói làm anh tò mò rồi đấy."

"Đáng tiếc em không thể nói cho anh biết, nếu không em cũng rất muốn cùng anh chia sẻ."

"Em nói cho anh biết, thoáng ví von một phát có thể chứ?"

Diêu Bảo Châu im lặng trong chốc lát, Lý Thương Mạc nghi hoặc nhìn về phía cô, Diêu Bảo Châu dường như là đang tự hỏi, gió đêm thổi qua tóc, cô cũng không thấy sao trời, trong mắt lại dường như có vạn ánh sao.

Lý Thương Mạc cảm thấy cô như vậy thật là đẹp mắt.

"Ngôi sao biển cả." Diêu Bảo Châu bỗng nhiên nói.

"Ngôi sao biển cả?"

Diêu Bảo Châu quay đầu nhìn Lý Thương Mạc, ánh mắt cực nóng kiên định.

"Em muốn đi chinh phục ngôi sao biển cả." Cô nói.

Trái tim Lý Thương Mạc như bị mạnh mẽ va chạm, trước mắt rõ ràng là một gương mặt xem qua rất nhiều lần, anh lại cảm thấy cô thật sinh động, làm cho người ta hướng tới.

Anh nhớ tới ở ven đường lần đầu tiên nhìn thấy Diêu Bảo Châu, khi đó cô trang điểm xinh đẹp, một cái nhăn mày một nụ cười đều câu hồn đoạt phách, nhưng so ra lại kém gương mặt mộc dịu dàng lúc này, cười đến rạng rỡ như vậy.

Quả nhiên là cô gái anh yêu mến.

Giọng Lý Thương Mạc bất giác cũng trở nên dịu dàng. "Nói như vậy em nhất định phải đi à."

Diêu Bảo Châu gật đầu nói: "Em đã đồng ý."

"Rất tốt, lúc nào nhận chức?" Lý Thương Mạc lại lộ ra biểu lộ quan tâm của người cha, dặn dò: "Dù sao cũng phải qua một hai tháng chứ, em phải nghỉ ngơi tốt, phải làm quen một chút sinh hoạt bên này."

"Thời gian em đi công tác cụ thể phải giữ bí mật." Diêu Bảo Châu ngắt lời Lý Thương Mạc.

"Cái này cũng phải giữ bí mật?"

Diêu Bảo Châu vẻ mặt ngưng trọng, gật đầu, nói tiếp: "Không chỉ có nội dung công tác, thời gian công tác, địa điểm công tác cũng phải giữ bí mật."

Lúc này Lý Thương Mạc mới cảm thấy có chút không đúng rồi, cau mày hỏi: "Vậy về sau mỗi ngày em đi chỗ nào anh cũng không biết, khi nào đi anh cũng không hay, lúc nào về anh cũng không biết... Ý em là vậy sao?"

"Em không phải ý này."

"Vậy là có ý gì?"

Diêu Bảo Châu do dự một chút, cúi đầu một hơi nói ra: "Công việc này không phải ở Bắc Kinh, địa điểm cụ thể em không thể lộ ra, nhưng có thể nói cho anh, em phải quanh năm ở chỗ đó, gần như là cách ly, cho đến khi công tác của chúng em có đột phá mới thôi."

Trong lòng Lý Thương Mạc hoảng hốt, có một loại dự cảm không tốt, chiếc nhẫn luôn nắm chặt đặt ở trong túi áo cũng nới lỏng, chậm rãi chuyển sâu vào trong.

Diêu Bảo Châu có thể cảm giác được áp lực, nhưng thời khắc này sớm muộn cũng phải tới.

Cô không dám nhìn vào mắt Lý Thương Mạc, cúi đầu quyết đoán nói cho anh biết: "Loại công việc này phải vô danh vùi đầu mới tốt, phải mất tám đến mười năm, thậm chí cả đời... Bởi vì tính chất bí mật quá nhiều, được chú ý không phải là chuyện tốt, nếu em ở bên anh, sẽ có rất nhiều chuyện không cách nào đoán trước xảy ra... Cho nên em đồng ý với bọn họ, em sẽ không ở bên anh..."

Trong chốc lát không ai nói gì, thời gian như thể ngừng lại, Lý Thương Mạc vẫn không nhúc nhích nhìn Diêu Bảo Châu, không thể tưởng tượng nổi chuyện như vậy cô cứ thế quyết định, một chút do dự cũng không có.

"Em có ý gì?" Lý Thương Mạc chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng không có chỗ phát ra, giọng không nhịn được cao giọng hơn: "Em nói từ bỏ thì từ bỏ luôn hả? Làm sao em biết anh không muốn sống vô danh cả đời?"

"Nhưng anh là thân bất do kỷ đấy." Diêu Bảo Châu nói.

Lý Thương Mạc không cách nào phản bác, chỉ biết phẫn nộ.

"Lý Thương Mạc, nếu như chúng ta cùng chết trong sa mạc thì thôi, nhưng chúng ta không phải... Tại sao cơ thể anh đã không chịu nổi vẫn còn cố tiếp khách? Bởi vì anh biết rõ đó là trách nhiệm của anh. Em cũng thế. Anh là người em yêu duy nhất đời này, đoạn thời gian cùng anh trong sa mạc kia là thời gian rực rỡ nhất trong đời em, thế nhưng em cũng có trách nhiệm, có chuyện chỉ có em mới đi làm được, cho nên em phải đi."

Lý Thương Mạc cảm giác mình thở không ra hơi, anh tức giận đến miệng vết thương đều đau đớn, nhưng tức giận Diêu Bảo Châu lý trí, càng tức hơn khi chính anh cũng không biết nên phản bác cô như thế nào.

"Em cũng đã quyết định, anh còn có thể nói cái gì." Lý Thương Mạc nói.

"Anh cũng có thể không cho em đi." Diêu Bảo Châu cười khổ nói: "Nhưng mà nếu như em đem quyền lựa chọn giao cho anh, anh có cho em đi không?"

Lý Thương Mạc chỉ cảm thấy trong nháy mắt đã không thể trút giận, đúng vậy, anh sẽ không, anh biết rõ chính mình sẽ để cho Diêu Bảo Châu đi làm việc cô cần phải làm, bởi vì anh thật sự là quá yêu dáng vẻ khi cô ngắm trời sao. Diêu Bảo Châu như vậy, sao anh cam lòng để cô sống ở thành phố không thấy sao đây?

Nhưng Lý Thương Mạc giờ khắc này không có cách nào lý trí như Diêu Bảo Châu, phải đấu tranh từ bỏ đoa n tình cảm này.

Lý Thương Mạc móc chiếc nhẫn từ trong túi ra đặt ở trên bục xi-măng, không nhìn Diêu Bảo Châu quay người đi khỏi sân thượng.

Bình luận

Truyện đang đọc