VÙNG ĐẤT VÔ HÌNH


Trong khu vườn sắn hoang vắng, tất cả không gian và thời gian như ngừng hẳn lại.

Chỉ có Minh Khánh vẫn ôm lấy thân hình đẫm máu của Lê Thương.

Lê Thương không chết, mặc cho vết thương trên ngực vẫn phun máu.

Anh bình thản hỏi Minh Khánh: “Ngươi biết từ lúc nào?” Khuôn mặt của Minh Khánh vẫn giàn dụa nước mắt.

Hắn đáp rất nhẹ: “Từ lúc bắt đầu vào làng.” Lê Thương bỗng cười ha hả: “Vậy tại sao không giết ta luôn từ đấy?”
Minh Khánh im lặng một hồi lâu, mới giải thích: “Ta chỉ muốn níu giữ những khoảnh khắc đẹp đẽ… Dù nó chẳng phải là thật đi chăng nữa, được gặp lai huynh ấy một lần là một niềm hạnh phúc lớn lao” Hắn ngửa mặt nhìn lên.

Cả một trời lửa đang đọng lại.

Con mộc tinh bất động trên không trung như một bức tượng.

Hắn nhìn vào thân hình Lê Thương đã mơ hồ dần “Cảm ơn ngươi.

Nếu ngươi không đánh thức những ký ức ngủ yên từ rất lâu rồi, ta cũng chẳng thế biết được có những thứ quan trọng với mình đến thế…”
Lê Thương bật cười, chế giễu.

“Đây là lần đầu tiên ta gặp phải một kẻ vừa giết ta xong lại nói lời cảm ơn ta?” Đôi môi của hắn nhếch lên, có vẻ thoải mái và thanh thản.

Thế rồi thân hình Lê Thương bắt đầu tách ra thành những mảnh nhỏ, bắt đầu tan thành bụi.

Chỉ một lát, trên tay Minh Khánh chẳng còn bất kỳ thứ gì nữa.

Hắn lẩm bẩm: “Tạm biệt…”
******************
Trong căn phòng tối của nhà thờ, tất cả mọi người đều nín thở chờ màn đấu phép của con quỷ và thầy trừ tà.


Kết quả trận đấu sẽ quyết định xem đêm nay mọi người có thể còn sống trở về hay sẽ chôn xương nơi u ám.

Không ai rời mắt khỏi những biến động mà đôi kỳ phùng địch thử tạo ra.

Lúc thì có vẻ như con quỷ áp đảo, lúc thì cảm giác thầy trừ tà vững như núi Thái Sơn.

Những luồn khi áp từ hai bộ thân thể vẫn tỏa ra hết sức mạnh mẽ, khiến cả không gian như bị đọng lại thành chất lỏng.
Cái sự áp bức đến từ những linh hồn có đẳng cấp cao hơn khiến Hoàng Thanh không thở nổi.

Hắn trốn vào một góc, dựa cây cột thở hổn hển.

Hắn tự giễu cợt mình không biết tự lượng sức.

Trình độ chiến đấu như thế này đã không phải là hắn có thể xen vào được.

Hắn chỉ có cách đợi kết quả.

Hoàng Thanh không tin vào tâm linh nhưng lúc này hắn đang chắp tay lại cầu Đức phật tổ hiển linh và con quỷ thất bại.

Trận đầu đã đến hồi gay cấn.

Cả căn nhà thờ rung lên bần bật trước sức mạnh giao tranh như vũ bão của hai linh hồn mạnh mẽ, bên kia là loài ma quỷ đã xấp xỉ bước một chân vào cảnh giới quỷ vương, bên này là thầy trừ tà đã tiến hóa tới phần sau của Thiên nhãn – Mộng Điệp cảnh.

Thâm chí nếu sư phụ Lê Minh Sơn ở đây, hẳn ông sẽ phát hiện ra Minh Khánh đã đạt tới đỉnh của Mộng Điệp cảnh, bắt đầu tiến hóa sang cùng một cảnh giới với ông: Nhất Diệp cảnh.

Theo như trong “Trừ tà ký giải” : Thiên nhãn là một môn thần thông của thầy trừ tà: tiến hóa từ mắt thường qua Âm Dương cảnh, sau đó là Mộng Điệp cảnh, cuối cùng đạt đến Nhất Diệp cảnh là cảnh giới cao nhất mà lịch sử biết tới.

Âm Dương cảnh cho phép người ta nhìn thấu âm dương, linh hồn, ma quỷ.

Mộng Điệp cảnh cho phép người ta nhìn thấy nguy hiểm, báo trước khổ đau phải gánh chịu.


Cuối cùng là Nhất Diệp cảnh.

Lấy từ câu Nhất Diệp Tri Thu, nó ngụ ý người ta có thể nhìn thấu vị lai, chỉ cần một điểm nhỏ người ta có thể đoán được toàn bộ bức tranh rộng lớn sắp hiện ra trước mặt.

Trong phái Phổ Linh, bằng Âm Dương cảnh, Minh Long, Minh Dũng có thể nhìn thấy ma quỷ và sức mạnh của chúng, sống sót qua nhiều lần trừ ma vệ đạo.

Có Mộng Điệp cảnh, Minh Khánh đã có bao lần trốn chết trước móng vuốt ma quỷ hùng mạnh.

Với Nhất Diệp cảnh, sư phụ Lê Minh Sơn có thể nhìn thấy tương lai của học trờ, mở ra Cánh Cửa Địa Ngục để sửa đổi tương lai đen tối mà thế hệ sau của phái Phổ Linh phải gánh chịu.

Cũng như Thiên thủ của dòng họ Phạm lừng danh đất Nam Lan, cũng như Thiên nhĩ của Quang Minh đạo tràng nổi tiếng phía Bắc, Thiên Nhãn là sức mạnh, là công cụ, là lịch sử, là văn hóa truyền thừa suốt ngàn năm của phái Phổ Linh.
***********************
Cuộc chiến tay đôi cuối cùng cũng kết thúc.

Việc bị phát hiện từ đầu, không lừa được đối thủ chạy trốn để chiếm lấy phần ký ức tăm tối bên trong linh hồn Minh Khánh khiến con quỷ thất bại.

Có lẽ ngay từ đầu, khi tiến vào ký ức linh hồn của Minh Khánh, có lẽ con quỷ cũng biết tiến vào và chiến đấu trên sân nhà của đối thủ như một cuộc đánh bạc lớn.

Nếu thành công con quỷ sẽ xua đuổi, chiếm cứ và ăn trọn một cách từ từ linh hồn khổng lồ và sạch sẽ của Minh Khánh một cách dễ dàng.

Nếu thất bại, linh hồn của nó sẽ bị đối thủ tiêu diệt hoàn toàn đến cặn bã cũng không chừa lại.

Mao hiểm cao và tiền lời lớn luôn là hai đường thẳng chạy song song với nhau.

Ai biết được kẻ nào sẽ lên thiên đường và kẻ nào sẽ xuống địa ngục?
Dường như Phật tổ nghe được lời nguyện cầu của Hoàng Thanh.

Trong bóng tối, bỗng chốc cái luồng sức mạnh áp bức hắn biến mất.


Quan âm nhãn, hắn nhìn thấy co vô số linh hồn từ trong cơ thể của Phạm Tông bay lên không trung.

Chúng biến dần ánh sáng từ tối tăm thành màu trắng, mờ ảo và đẹp đẽ.

Những linh hồn trắng bắt đầu niệm kinh.

Dần dần màu trắng bắt đầu lan tỏa ra khắp cả trang viên , những linh hồn đó bắt đầu độ hóa.

Xuyên qua một cánh cổng rực rỡ, và biến mất.

Để lại một ánh sáng thánh khiết trên bầu trời như mặt trăng tròn giữa đêm tối.
Một lúc sau, khí từ trên thân hình Phạm Tông dần biến mất.

Đạo sĩ trẻ cũng thu khí của mình lại, ngồi xếp bằng trên sàn nhà.

Hoàng Thanh không biết con quỷ đã chết hay đã trốn đi nhưng hắn biết đêm nay mình an toàn.

Hắn có thể về nhà, lại ăn ba bát cơm lớn.

Hoàng Thanh lẩm nhẩm một điệu hát quê hương quen thuộc, thả mình nằm dài trên sàn.

Hắn đã quá mệt mỏi, kể cả thể xác lẫn linh hồn.
Cuộc chiến kết thúc thật nhanh chóng.

Nếu như ai là người nhận ra con quỷ bị đánh bại sớm nhất, chắc hẳn đó là Như Phong.

Bởi vì nhận lấy sự nguyền rủa cùa con quỷ, nên khi con quỷ chết đi, nguyền rủa tự nhiên biến mất.

Như Phong vội vã ôm lấy My đi tìm thầy thuốc.

Thế nhưng vừa đứng lên, Như Phong lại khuỵu xuống.

Vết thương trên cổ mất máu quá nhiều khiến hắn choáng váng.


Thật may mắn có một cánh tay vươn ra đỡ lấy hắn.

Đó là Minh Khánh, đạo sĩ trẻ tuổi của phái Phổ Linh.

Như Phong gật đầu tỏ vẻ cảm kích, hai tay vẫn ôm chặt lấy My.

Hít thở một hơi thật sâu, Như Phong lao ra khỏi nhà thờ, biến mất trong bóng tối.

Minh Khánh quay trở lại xem Minh Dũng.

Cổ y bị con quỷ đá gãy, khiến cho không thể thở được.

May thay việc luyện võ cũng như tiếp xúc với môi trường thần bí mấy chục năm khiến cho cơ thể của y mạnh hơn người bình thường nhiều lần.

Nếu là Hoàng Thanh, trúng một đá ấy hẳn là đã chết từ bảy đời rồi.

Thế nhưng Minh Dũng dựa vào từng luồng khí nho ngỏ, vẫn sống sót.

Minh Khánh không dám động vào Minh Dũng vì sợ làm vết thương nặng thêm.

Thấy Minh Dũng mặc dù rất yếu rồi, nhưng hơi thở vẫn diễn ra đều đặn, Minh Khánh như trút hết gánh năng.

Hắn quay qua thăm Minh Long.

Tình trạng của Minh Long có vẻ đỡ hơn Minh Dũng khá nhiều.

Ngoại trừ việc chưa tỉnh giấc thì trên người không có nhiều thương tích.

Minh Khánh thở phào nhẹ nhòm, bước ra ngoài hiên, ung dung bắn một cây pháo sáng lên không trung, báo hiệu cho vòng vây bên ngoài con quỷ đã bị tiêu diệt.

Hắn cần người giúp đỡ để cáng hai hai vị sư huynh đi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc