VÙNG ĐẤT VÔ HÌNH


“Khánh, mau tỉnh lại đi. Đệ mơ cái gì mà hò hét ghê thế?” Minh Khánh giật mình mở mắt. Trước mặt hắn là Minh Dũng và Minh Long. Cả hai người đều lo lắng nhìn hắn. Minh Dũng còn đặt một bàn tay lên vai hắn khiến Minh Khánh bình tĩnh lại. Hắn kể giấc mơ hồi nãy cho hai người nghe. Nhưng hắn mới kể được một nửa thì ngực đau nhói. Minh Khánh thấy cổ họng ngọt ngọt. Hắn phun ra một ngụm máu.
Minh Dũng vỗ ngực hắn cho hắn dễ thở, miệng nói luôn: “Đừng kể nữa, đừng kể nữa.” Minh Khánh gật đầu, trong lòng càng lúc càng lo lắng. Chẳng lẽ giấc mơ đó không phải chỉ là giấc mơ mà là một phần của thiên cơ. Minh Long hỏi Minh Dũng: “Đấy là thiên cơ sao? Chẳng lẽ đêm nay chúng ta sẽ chết?” Minh Dũng trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi đoán không phải. Muốn xem thiên cơ phải hi sinh tuổi thọ, luật này người tu đạo ai cũng biết. Giấc mơ của Khánh chắc chỉ là một loại báo mộng mà thôi. Đêm nay chúng ta có thể sẽ gặp nguy hiểm và chết giống hệt giấc mơ, hoặc cũng có thể sống sót.”
-“Nghĩa là sao?”
-“Thiên cơ giống như một cái mê cung. Khi xem thiên cơ người ta thường xem cái điểm ra của nó. Báo mộng thì khác, nó chỉ là một lối rẽ trong mê cung mà thôi. Nếu chúng ta đi theo lối khác, thì kết quả sẽ không giống lúc trước. Chẳng hạn đêm nay nếu chúng ta không đi đâu cả thì chuyện sẽ không xảy ra.”
-“Bây giờ là lúc nào rồi?” Minh Khánh hỏi.

-“Khoảng giữa giờ Tuất.” Minh Long đáp.
-“Bá Tường đạo trưởng đâu rồi?”
-“Ông ấy vẫn đang bàn bạc với các chưởng môn phái khác.”
Minh Khánh hỏi: “Vậy đêm nay chúng ta….”
Hắn chưa nói hết lời thì Bá Tường đạo trưởng đã bước tới. Ông nói: “Chúng ta phải đi làng Con ngay. Nghe nói nghĩa địa ấy có thể là nơi quỷ vương ẩn nấp.”
Minh Dũng hỏi lại: “Đoàn chúng ta có mấy người?”
Bá Tường đạo trưởng trả lời: “Bốn người chúng ta là đủ rồi.”
Minh Dũng lắc đầu nói:”Đạo trưởng, nghĩa địa làng Con cực kỳ nguy hiểm. Càng nhiều người sẽ càng dễ giúp đỡ nhau hơn.”
Bá Tường đạo trưởng ngạc nhiên lắm. Ông nói: “Chỉ là một khu nghĩa địa bình thường thôi. Làm sao mà nguy hiểm được?”
Minh Long trả lời rất kiên quyết: “Bá Tường đạo trưởng, nơi đó rất nguy hiểm. Nếu chỉ bốn người thì bọn tôi sẽ không đi vào đâu.”

Bá Tường đạo trưởng nhìn ba người.
-“Vậy để tôi xin thêm viện binh,”
Ông đi vào trong đình làng một lát rồi trở ra với bốn người nữa. Ông giới thiệu họ với ba anh em phái Phổ Linh. Một người tên Phạm Duy, là thấy trừ tà của dòng họ Phạm đất Nam Lan. Ông ta mặc trên người bộ quần áo nâu của nông dân, trên lưng khoác một chiếc gùi. Minh Long nói nhỏ rằng trông ông ta rất tức cười. Tiếp theo là một cô gái xinh đẹp. Cô tên là Hà Linh của phái Thiên Niên. Nghe nói đêm qua cô đã gặp Quỷ vương nhưng vẫn sống trở về. Minh Dũng và Minh Long đều nhìn cô một cách kính nể.
Người tiếp theo là đạo sĩ già của phái Tùng Phong, pháp danh Tùng Kiệt. Phái Tùng Phong là một trong bảy phái lớn của phủ lộ Bình An, đứng ngang với phái Nam Cung bị quỷ vương tiêu diệt. Ông mặc bộ đạo bào cũ. Khuôn mặt của ông ngăm đen, tóc búi gọn sau gáy. Ba anh em chào ông , ông chỉ ậm ừ đáp lại. Có vẻ như Tùng Phong đạo trưởng không thích đi đêm lắm. Cuối cùng là một học trò của Bá Tường đạo trưởng mới đến tăng viện tên là Anh Đức. Anh ta tuổi trẻ lại nói luôn miệng.
Ba anh em vui vẻ chào hỏi họ. Minh Khánh biết thêm người là thêm một phần sức mạnh, có bọn họ giúp đỡ đêm nay khéo việc dữ hóa lành cũng nên.
Tám người bắt đầu khởi hành vào lúc giờ Tuất chuyển qua giờ Hợi. Bọn họ đi thẳng ra nghĩa địa làng Con. Đường bờ ruộng thật khó đi. Minh Khánh ngã dúi dụi. Bà Mun sợ bẩn nên đã leo lên cái gùi sau lưng Minh Dũng khiến Minh Long phải dắt hắn. Hơn nửa canh giờ bọn họ cũng đến được nghĩa địa. Minh Dũng đề nghị không trực tiếp đi vào mà vòng quanh xem xét tình thế đã. Thế nhưng Tùng Kiệt đạo trưởng lại phản đối. Ông cho rằng đi vòng rất dễ bị quỷ vương phát hiện, khi đó nó sẽ chạy trốn. Bá Tường đạo trưởng thấy có lý, quyết định đi thẳng vào. Ông không thấy sắc mặt Minh Khánh càng lúc càng tái nhợt.
Hệt như giấc mơ hồi nãy, trong nghĩa địa tràn ngập tiếng nỉ non của các loại côn trùng. Âm khí bốc lên ngùn ngụt. Hơi lạnh trộn lẫn mùi hương cháy gặp nước mưa khiến cho hắn rất khó chịu. Hắn nắm chặt lấy tay Minh Long. Lần này cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không bỏ tay sư huynh ra. Minh Long như hiểu ý, vỗ vỗ vào tay hắn bảo hắn đừng sợ.
Đoàn người đi qua đám cỏ tranh bước vào trung tâm nghĩa địa. Minh Khánh đã lấy Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm ra cầm tay. Hắn vẫn còn được sở hữu sức mạnh của nó cho đến trước bình minh ngày mai. Âm nhãn của hắn đảo lia lịa qua các ngôi mộ có nhiều âm khí. Vẫn không có gì bất thường. Lúc này giọng Bá Tường đạo trưởng vang lên khiến Minh Khánh giật thót.

-“Nhìn kìa, ở kia có một cái mộ đá bị mở nắp.”
Ba anh em phái Phổ Linh đã tụt lại ở cuối đoàn. Ba người cẩn thận tiến đến bên ngôi mộ đá. Ngôi mộ cao và sạch sẽ, bên trong là một đường hầm sâu hun hút. Anh Đức kêu lên: “Ồ bên dưới có cầu thang này.” Hà Linh cũng đồng ý với gã. “Loại mộ có tâng hầm này xây rất tốn kém. Chắc hẳn người này khi sinh tiền phải là một vị quan rất to, thậm chí là vương công tể tướng cũng nên.” Nỗi lo sợ bắt đầu hiện lên trên mặt Minh Khánh. Tất cả không khác gì giấc mơ hồi nãy của hắn. Nếu như tất cả là thật, đêm nay bọn họ chết chắc rồi. Lúc này Minh Dũng hỏi nhỏ vào tai: “Có giống không?” Minh Khánh gật đầu.
Bá Tường đạo trưởng nói: “Chúng ta đi xuống thôi. Dù sao cũng phải kiểm tra một lần.” Minh Dũng băn khoăn hỏi: “Đạo trưởng nơi này rất nguy hiểm. Chúng ta có thể sáng mai hãy đi được không?”
Bá Tường đạo trưởng chưa kịp trả lời thì Phạm Duy đã nói: “Nơi này ngoài âm khí khá nhiều ra thì không có thứ gì khác.” Dòng họ Phạm đất Nam Lan là một dòng họ bắt ma cực kỳ nổi tiếng trong giới tu đạo. Hiện tại uy tín của bọn họ thậm chí còn vượt qua cả Quang Minh đàn tràng ngoài bắc. Không ai nghi ngờ lời Phạm Duy nói cả. Thậm chí nếu không có báo mộng thì Minh Khánh cũng nghĩ hệt như y vậy. Nhưng hắn biết nơi này ẩn chứa một thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp, vượt trên cả những hiểu biết của thầy trừ tà.
Minh Dũng nói: “Chúng tôi sẽ không đi xuống đâu.” Tùng Kiệt đạo trưởng cười nhạt: “Bần đạo cứ tưởng phái Phổ Linh là phái trừ tà đệ nhất. Hóa ra chỉ có tiếng mà không có miếng. Đến một ngôi mộ tầm thường cũng không dám đi vào. Vậy để bần đạo đi vào trước vậy, không mượn đến phái Phổ Linh các vị.” Anh Đức lúc này cũng nói: “Các vị sư huynh đừng sợ. Chúng ta có tám người, cho dù đánh không lại thì tôi nghĩ chạy trốn cũng không khó.”


Bình luận

Truyện đang đọc