VƯƠNG GIA MAU LẠI ĐÂY

Thiếu Hàn đưa Nhược Y trở về đến vương phủ thì cũng khụy xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt trắng bệch. 

“ Vương gia người sao vậy, ta đi gọi đại phu”

“ Ta không sao, nàng đến đằng kia lấy thuốc bôi cho ta là được rồi”. Thiếu Hàn vừa nói vừa nắm lấy tay Nhược Y

“ Được, ta đi ngay”. 

Cái tủ này rất nhiều dược, Nhược Y lúng túng một hồi cũng không biết nên lấy dược nào, cuối cùng lấy ra một cái lọ màu trắng to nhất ở đấy. Vì quá lo lắng cho Thiếu Hàn nên Nhược Y bước đi rất nhanh, không cẩn thận ngã xuống đúng chỗ Thiếu Hàn đang ngồi vận công. Dược đổ lênh láng nên người Thiếu Hàn

“ A, không sao chứ”

Thiếu Hàn nhăn mày, ngửi thấy một mùi rất quen thuộc

“ Nàng là lấy dược gì vậy”

“Ta không biết a, ta đang định mang đến hỏi người, chẳng lẽ đây là thuốc độc”. Nhược Y lo lắng nói

“ Không phải thuốc độc mà là xuân công”

“ Xuân công là thứ gì?” Nhược Y vừa nói vừa tiến gần chỗ Thiếu Hàn

“ Chính là thứ giúp người ta luyện công, nhưng nếu không khắc chế được nó sẽ trở thành xuân dược”

“Xuân dược, vậy vương gia người mau khắc chế nó”

“Ta là đã dùng hết nội lực của mình, dùng khinh công đưa nàng về”. Thiếu Hàn vừa nói khuôn mặt vừa đỏ bừng, cơ thể không dám nhúc nhích

“ Nàng mau tránh ra” Thiếu Hàn vừa nói vừa đẩy tay Nhược Y ra, không cẩn thận dùng lực quá mạnh làm Nhược Y ngã xuống

“ A”

“Nàng không sao chứ”

“Ta không sao, xuân công kia phải làm sao giải”

“ Chỉ cần qua một canh giờ là không sao”, Thiếu Hàn vừa nói nắm tay vừa nắm chặt lại

Đúng lúc này một thanh âm nhu nhược tiến vào

“ Vương gia, hoàng thượng nói hôm nay ta sẽ ở lại phủ của người a”

Diêu Tiêu Tương vừa nói vừa đẩy cửa tiến vào phòng, thấy cảnh Nhược Y đang ngã ở dưới đất, Còn Thiếu Hàn đang ngồi trên giường gương mặt đỏ bừng. Khiến cho Diêu Tiêu Tương hiểu lầm tình cảnh này là đang tức giận với Nhược Y, trong lòng thầm vui mừng, tiến tới tựa vào người của Thiếu Hàn

“ Hàn người sao vậy, có phải tiện nhân kia làm người không vui a”

“ Chết tiệt, Tôn Ngạc mau đến đây”

Thiếu Hàn vừa nói xong, thi một bóng đen không biết từ đâu xuất hiện một chưởng đánh bay Diêu Tiêu Tương ra khỏi cửa rồi biến mất

“ Phụt” Một ngụm máu tươi từ Thiếu Hàn phun ra. Nhược Y thấy vậy vội chạy đến gần, quên mất là Thiêu Hàn đang bị trúng dược

“ Người không sao chứ”, Nàng vừa nói hay tay vừa sờ loạn lên người Thiếu Hàn

“ Là do nàng tự nhận lấy”. 

Thiếu Hàn vừa nói vừa kéo Nhược Y vào lòng, Nhược Y hoảng sợ đẩy Thiếu Hàn ra. Nhưng khi môi chạm môi, Nhược Y lại không còn sức để phản kháng. Cứ như vậy buổi tối qua đi (Chuyện gì đến cũng phải đến các nàng ạ. Đoạn này hơi hững vì ta không biết viết như nào a)

Bình luận

Truyện đang đọc