VƯƠNG GIA MAU LẠI ĐÂY

Nhược Nhan vì không muốn làm hỏng chuyện tìm ra bí mật của mọi người nên nàng đành tiếp tục lên đường. Lúc đầu Tiểu Hoa không muốn ngồi chung kiệu với với Nhược Nhan, nàng là muốn ngồi trên ngựa cùng Thiếu Kì. Nhưng Thiếu Hàn đã lạnh lùng dập tắt ý nghĩ đó của nàng ta

“Không ngồi kiệu vậy đi bộ”

Nhược Nhan vì không muốn nhìn thấy mặt nữ nhân đáng ghê tởm kia, ngồi trong kiệu nói vọng ra:

“Nếu nàng ta muốn ngồi cùng ngựa với cửu vương gia, vậy cứ để nàng ta toại nguyện đi”

Thiếu Kì nghe Nhược Nhan gọi mình là cửu vương gia, thấy có chút không quen, rất xa lạ, rất nhẫn tâm. Nhưng hắn cũng không có nói gì. Nhược Y lúc này mới vén kiệu nói:

“Thiếu Hàn chàng lên đây điều khiển xe ngựa, để Tiểu Hoa ngồi ngựa của chàng vậy là được rồi”.

Tiểu Hoa lại có vẻ khó chịu khi không đạt được mục đích:

“Ta… ta là không biết cưỡi ngựa”

Nhược Y nhìn nữ nhân trước mặt càng thêm hối hận vì lúc trước đã thu nhận nàng. Nàng lạnh lùng liếc qua Tiểu Hoa một lượt:

“Không biết cưỡi ngựa, vậy ngươi đừng đi theo bọn ta nữa. Chúng ta không cần người vô dụng, làm vướng chân vướng tay”

Tiểu Hoa nhìn qua Thiếu Kì, nhưng Thiếu Kì cũng chẳng ngó ngàng gì đến mình, nàng ta đành khó khăn ngồi lên ngựa.

Đến buổi tối, vì đã lên đến chân núi nên không có nhà trọ để nghỉ ngơi. Lăm người đành phải nghỉ lại qua đêm ở trên núi. Hôm nay Thiếu Kì có bắt được hai con gà rừng. Thiếu Hàn và Thiếu Kì mỗi người đang quay một con. Thiếu Kì có liếc thấy Nhược Nhan đang đưa tay lên trên đống lửa. Trong lòng hắn có chút nhói đau. Là nàng đang lạnh sao?. Bởi vì mải nhìn Nhược Nhan lên con gà đang ở trên đống lửa cháy khét lẹt. 

Tiểu Hoa có hô lên: 

“Vương gia gà cháy rồi kìa”

Lúc này hắn mới bất giác thu con gà đang cháy lại. Vẫn còn may hắn trong lòng đã có dự định để con gà này cho Nhược Nhan. Hắn bất giác quên mất chuyện ngày hôm nay.

“Nhan Nhan cho nàng”

Nhược Nhan không có nói gì cũng không có nhìn hắn lấy một cái. Hắn lại ngượng ngùng đưa con gà về, trong lòng thầm cười khổ. Thì ra cảm giác bị người mình yêu không để ý chính là như thế này.

Tiểu Hoa thấy Thiếu Kì cầm con gà không có ý muốn đưa cho mình, nàng liền nói:

“Vương gia ta thấy gà đã chín, chúng ta nên ăn cho nóng”

Thiếu Kì đưa cả con gà của mình vừa quay xong cho Tiểu Hoa rồi rời đi. Tiểu Hoa trong lòng thầm tức giận đã âm thầm lập ra một kế hoạch

Sau khi mọi người đã ăn xong. Tiểu Hoa cố ý đi đến chỗ Nhược Nhan nói nhỏ:

“Giờ tí gặp ở sau rừng trúc”

Khi mọi người đã đi ngủ thì Nhược Nhan đến rừng trúc gặp Tiểu Hoa. Nàng đến nơi nhưng vẫn không thấy Tiếu Hoa đâu, lại nghĩ nàng chưa đến, nên ngồi chờ. Nhưng vừa định ngồi xuống thì có cảm giác như vật gì đập mạnh vào đầu rồi ngất đi.

Tiểu Hoa lúc này mới nở nụ cười thâm hiểm:

“Nhược Nhan đừng trách ta, có trách cũng trách ngươi không có số hưởng phúc”

Bình luận

Truyện đang đọc