VƯƠNG GIA XUYÊN KHÔNG BỊ ÉP LÀM C


Lại qua một đợt, chỉ còn cách buổi hòa nhạc nửa tháng nữa.
Nhạc Quân và Tô Vu Mân cũng tiến vào thời kỳ tập luyện gấp gáp, làm xong công việc thường ngày liền phải tới thẳng phòng huấn luyện.

Có lúc Sở Ưng Trừng sẽ tới sớm, có lúc còn phải vào trong lều ghi âm bù phần của chính mình hoặc là đi xem chuẩn bị cho buổi hòa nhạc, luyện tập những kỹ năng đặc biệt của chính mình.
Hôm nay lúc gần tới giờ trưa Sở Ưng Trừng tạm nghỉ huấn luyện ở sân huấn luyện kỹ năng đặc biệt.

Cậu nhìn nhìn đồng hồ cảm thấy cũng sắp rồi, định tập xong tổ huấn luyện cuối cùng liền nghỉ ngơi ăn cơm, muộn chút phải đi tới phòng tập vũ đạo.
Tả Tả mở một chai nước mới đưa cho cậu, cậu vừa mới đón lấy thì bỗng nghe được trước cửa truyền tới tiếng động.

Vừa quay đầu thế mà lại là Nhạc Quân dẫn theo trợ lý của anh tới.
Giáo viên ở sân huấn luyện và trợ lý trợ lý có người biết Nhạc Quân muốn tới, có người không biết.

Mấy cô gái bỗng nhìn thấy anh thậm chí ôm mặt đè thấp giọng la hét, bộ dáng gương mặt sắp ngất tới nơi vậy.

Cũng may mấy người trẻ tuổi này chưa lỗ mãng tới mất xông tới trước mặt Nhạc Quân mà để mặc Nhạc Quân dẫn theo người đi xuyên qua sân huấn luyện rộng lớn như thế.
Sở Ưng Trừng nhìn thấy hình bóng anh càng đi càng gần ngơ ngẩn một lúc lập tức lên trước chào hỏi: "Anh, sao anh tới rồi?"
"Tôi vừa mới kết thúc phỏng vấn thuận đường nhớ ra cậu ở đây nên tới xem." Nhạc Quân trả lời, "Kết thúc rồi sao?"
"Chưa, còn một tổ cuối cùng là kết thúc." Sở Ưng Trừng ừng ực uống hết mấy miếng nước, "Anh đi ngay sao? Hay là ở đây nghỉ ngơi một lúc?"
Vấn đề này vừa hỏi ra trợ lý của Nhạc Quân liền ở đằng sau lộ vẻ mặt kỳ quái.
Hết cách bây giờ ở nơi này nói là sân huấn luyện thật ra chính là nơi luyện tạp kỹ.

Các thiết bị tích lũy lâu năm ở đây, thanh niên trai tráng ngày ngày ở chỗ này vung vẩy mồ hôi, mùi hỗn hợp...!chỉ có thể nói là vận động hết mức.


Nhạc Quân cho dù không được tính là có bệnh sạch sẽ quá mức cũng không thích ở lại nơi như thế này lâu.
Nhưng mà ngay lúc trợ lý đang vắt hết óc "chờ lát nữa Nhạc Quân từ chối thì làm sao để giảng hòa" Nhạc Quân vừa mở miệng lại nói một câu: "Được."
Chỉ một chữ lời ít ý nhiều như thế làm cho trợ lý không khỏi kinh ngạc một lúc.

Nhưng Sở Ưng Trừng và trợ lý đều không nghĩ nhiều Sở Ưng Trừng chỉ một cái ghế cho Nhạc Quân, Tả Tả đưa một chai nước vẫn chưa mở cho Nhạc Quân, hết sức đơn giản đã tiếp nhận sự thật anh phải ở đây ngồi một lúc rồi.
Nhạc Quân không vội ngồi xuống chỉ là nhìn nhìn chai nước trong tay mình lại nhìn mấy chai nước hoặc đầy hoặc rỗng ở trên ghế bên cạnh, hỏi: "Lúc cậu huấn luyện cứ uống cái này?"
Lúc này trong tay Sở Ưng Trừng chỉ nửa chai nước đó, nghe thế giật mình: "...Đúng thế."
"Bình thường uống không sao nhưng bây giờ mức vận động hàng ngày của cậu quá cao." Nhạc Quân nhíu nhíu mày, "Hẳn là uống chút đồ uống có chất điện giải hoặc là đồ uống vận động như thế mới có thể bổ sung lượng muối trong cơ thể."
Mấy thứ anh nói Tả Tả sao có thể không biết chỉ đành phải lên trước giải thích: "Anh Quân, Tranh Tử chúng tôi không quen mùi vị của mấy thứ đồ uống khác, cho nên cuối cùng chỉ đành uống nước suối mà thôi.

Bổ sung thể lực dựa vào sô cô la và thanh dinh dưỡng..."
Nhạc Quân nghe thế nhìn lướt qua Sở Ưng Trừng: "Kén chọn."
"..." Sở Ưng Trừng có chút không hiểu có phải là anh thật sự giận rồi không, hay là cảm xúc gì khác tóm lại là bị câu nói phê bình này làm cho không biết nói gì.
Chỉ có chai nước trên tay là bị vặn tới lõm xuống hai lỗ lại khôi phục hình dáng ban đầu, lại lõm vào lại khôi phục.

Sở Ưng Trừng thậm chí còn không dám phát ra tiếng động chỉ yên lặng nắn.
Nhạc Quân nhìn thấy cậu như thế cho là mình đùa quá bất ngờ liền quay đầu từ trong tay trợ lý lấy qua một túi đồ, đổi chủ đề nói: "Nghiên của cậu xong rồi."
"Ơ?" Sở Ưng Trừng lúc này thật sự kinh ngạc, "Nhanh như vậy?!"
"Vốn sắp làm xong rồi, lúc mua vừa hay không có hàng sẵn mà thôi." Nhạc Quân giọng điệu hời hợt giống như tặng một món đồ không đáng nhắc tới vậy, "Cầm về thích thì dùng không thích thì để đó làm đồ trang trí."
"Vậy chắc chắn em sẽ thích!" Sở Ưng Trừng cười hì hì nhận lấy mở túi ra nhìn nhìn một chút.

Nhưng trong túi còn có hộp bây giờ Sở Ưng Trừng không tiện mở ra: "Tối nay em mới mở ra nhìn được không? Còn có, em, à, Tả Tả cũng giúp em chỉnh sửa xong cảm nghĩ sau khi đọc, quyển tập chờ lát nữa đưa cho anh nha?"
"Đương nhiên." Nhạc Quân nói, "Cậu huấn luyện đi."
Sở Ưng Trừng cười nói: "Vậy Quân Ca làm khán giả của em sao?"

Nhạc Quân nhìn nhìn sân bãi trống rỗng chỉ có hai đoạn lụa rộng lớn từ trên nóc nhà rủ xuống, cái khác gần như không có gì cả.

Trái lại trên mặt đất cũng có một số đệm an toàn nhưng so sánh với độ cao của nóc nhà thì mức độ bảo vệ làm cho Nhạc Quân không cách nào không nhíu mày.
Chính Sở Ưng Trừng lại mặc quần bó sát, áo thun ngắn tay rộng rãi có thể coi là gọn gàng nhẹ nhàng nhất để ra sân rồi.
Nhạc Quân càng nhìn càng cảm thấy cái này quá mức đơn giản rồi nên nhịn không được nắn cánh tay của cậu nhìn nhìn: "Mấy vết thương bầm tím với trầy da này đều là lúc luyện tập bị hả?"
"Đúng vậy." Sở Ưng Trừng trả lời rất tùy ý tựa như chẳng qua bình thường bất cẩn bị té chút mà thôi, "Chẳng qua gần đây em nắm bắt khá thuần thục rồi, thu lực ở tay cũng quen rồi cho nên tốt hơn rất nhiều rồi."
Tả Tả sợ Nhạc Quân hiểu làm Sở Ưng Trừng làm việc quá sức nên ở bên cạnh bổ sung: "Vẫn phải thường xuyên xịt một ít thuốc ha, Tranh Tử chúng tôi rất cố gắng đó."
Nhạc Quân nhìn chằm chằm vết thương của cậu lạnh nhạt hỏi: "Cậu không có chút biện pháp an toàn nào hay sao?"
"Có bọn họ mấy giáo viên sẽ ở dưới bảo vệ mà." Sở Ưng Trừng bây giờ đã quen rồi, không cảm thấy có gì, "Trên người em nếu như có thứ gì khác lại không thích hợp để vận động sẽ càng nguy hiểm hơn."
Tất nhiên là Nhạc Quân biết nhưng cứ thế nhìn thấy tình hình thực tế vẫn làm cho anh không khỏi nhớ lại mấy chuyện ngoài ý muốn đáng sợ.
- -Sớm biết sẽ luyện loại solo mức độ này không bằng sớm chút phản đối...
Nhưng bây giờ còn chưa nói thái độ của Nhạc Quân, Sở Ưng Trừng chắc chắn sẽ không đồng ý sửa lại.
- -Vậy thì...!nhìn xem tình huống thực tế vậy.
- -Thực sự không ổn liền nghĩ cách tăng thêm biện pháp an toàn của biểu diễn và huấn luyện.
Trong đầu Nhạc Quân nhanh chóng xoay chuyển một đống biện pháp cuối cùng lại lần nữa mở miệng: "Cái ghế kia chính là chỗ đối diện với chỗ cậu biểu diễn sao?"
"Ừm."
"Được, vậy tôi sẽ làm người xem của cậu." Nhạc Quân gật đầu, "Nhưng lúc cậu biểu diễn cứ mặc kệ tôi, lấy chính cậu làm chủ, chuyện nguy hiểm không nắm chắc thì đừng có cố làm."
Sở Ưng Trừng nghe ra anh đang quan tâm trên tay lại lần nữa quấn chút băng vải: "Được, em biết rồi."
Nhạc Quân lại nói: "Lúc chính thức biểu diễn cũng phải như thế cảm thấy không đúng liền nhanh chóng đi xuống, an toàn là quan trọng nhất."
"Tuân chỉ!" Sở Ưng Trừng cười nhìn anh, "Còn không anh Quân?"
"...Tạm thời không còn nữa, đi đi." Nhạc Quân nói, "Đừng căng thẳng."
Sở Ưng Trừng vui vẻ nói: "Em vốn không căng thẳng nhưng anh vừa nói thế em lại thấy căng thẳng rồi."

Vứt xuống một câu như thế Sở Ưng Trừng liền đặt nước xuống tản bộ tới dưới dải lụa.

Huấn luyện viên và trợ lý ở bên cạnh thấy thế nháo nhào qua đó chuẩn bị cho cậu.
Âm nhạc được mở lên.
Đây là một bài nhạc nền được sửa lại từ một bài phối nhạc của phim truyền hình võ hiệp nổi tiếng thế giới, dạo đầu du dương tĩnh mịch, đoạn sau réo rắt dữ dội, dào dạt mà toàn bộ mang một bầu không khí tiêu điều xơ xác.

Sở Ưng Trừng liền dựa theo âm nhạc dựa vào sức lực thể chất mạnh mẽ bò lên trên ở giữa đoạn lụa trắng quay cuồng, xoay tròn, vũ đạo.
Bình thường lúc cậu khiêu vũ sẽ ngay lúc giữa xuất hiện những ngắt đoạn không quá khớp nhưng đoạn lụa trắng trên không trung vừa hay có thể che đi điểm này.

Bởi vì cậu chỉ cần leo lên lúc thay đổi động tác đủ quả quyết, linh hoạt liền có thể nhìn không thể nhìn ra ngắt đoạn.
Mà động tác leo lên chuyển đổi vừa hay tuyệt diệu y như sở trường võ thuật Sở Ưng Trừng.
Trong giai điệu âm nhạc kịch liệt Nhạc Quân nhìn Sở Ưng Trừng theo tiết tấu mà giữa không trung treo mình như móc thánh giá rồi nhìn cậu bỗng nhiên từ động tác thẳng đứng ngửa ra sau chúi thẳng xuống, nhìn cậu chỉ dựa vào một chân ngay lúc xoay tròn...!mà căng thẳng tới mức vẻ mặt cũng lạnh đi mấy phần.
Loại vận động này không hổ là biểu diễn mạo hiểm thật sự quá mức thử thách diễn viên và công chúng.

Huống chi Sở Ưng Trừng chỉ tốn khoảng thời gian ngắn như thế huấn luyện thì thân thủ của cậu có tốt hơn đi nữa cũng không tính là chuyên gia.

Không phải là chuyên gia thì lỡ như xảy ra vấn đề gì kinh nghiệm giải quyết chắc chắn không đủ.
- -Sở Ưng Trừng, thật sự có thể hoàn toàn gánh vác được biểu diễn này không...
Lúc ý nghĩ này vừa lướt qua đầu Nhạc Quân liền trơ mắt nhìn Sở Ưng Trừng đột nhiên từ trên dải lụa trượt xuống!
Nhạc Quân:!!!
Sở Ưng Trừng tựa như không cẩn thật trượt tay ngửa ra sau cực kỳ đột ngột trượt xuống! Dải lụa trắng không ngừng lướt qua chân đùi cậu tốc độ cực nhanh trong một giây liền tựa như sắp đụng trúng nệm an toàn rồi!
Cùng lúc đó Nhạc Quân vô ý thức bật người dậy, chân của Sở Ưng Trừng vừa móc đột nhiên ngừng lại!
Nhạc Quân:...
Lúc này anh mới ý thức được đây thực sự là động tác kỹ thuật.

Mà lúc trước anh rõ ràng đã xem qua rồi nhưng đổi thành Sở Ưng Trừng làm thì lý tính của Nhạc Quân cũng không kịp khởi động trực tiếp đứng dậy.
Cho tới hai giây sau Sở Ưng Trừng vững vàng hoàn mỹ làm xong màn ending pose thì Nhạc Quân mới hoàn hồn.

Lúc tầm mắt anh đối mắt với Sở Ưng Trừng đang nhẹ nhàng lắc lư trên lụa trắng cười với anh.
- -Tựa như tinh linh kết hợp giữa sức mạnh và vẻ đẹp.
***
Sau khi Sở Ưng Trừng xuống thay đồ cùng với Nhạc Quân rời đi.
Tả Tả đi lấy xe, trợ lý của Nhạc Quân ở đằng sau cách hai thành viên hai mét, Sở Ưng Trừng vừa đưa một quyển tập cho Nhạc Quân vừa nhỏ giọng cười nói: "Anh lúc nãy anh có phải là tưởng rằng em xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi không?"
Nhạc Quân nhận lấy quyển vở để vào trong túi: "Không có."
"Gạt người." Sở Ưng Trừng cười hì hì, "Anh cũng đứng lên luôn rồi còn nói là không phải?"
Nhạc Quân lườm cậu.
Cái lườm này đổi thành người khác tiếp nhận thì nói không chừng sẽ sợ.

Nhưng Sở Ưng Trừng ít nhiều cảm nhận được anh không thật sự tức giận thế là lại cố ý trêu chọc anh nói: "Anh, anh sẽ lo lắng cho em chứng tỏ em làm cũng không tệ, đúng không?"
"...Quả thật không tệ." Nhạc Quân cuối cùng cũng lại trả lời, "Nhưng cậu tuyệt đối phải chú ý an toàn cái này thật sự quá nguy hiểm."
Sở Ưng Trừng nói: "Anh, anh đừng có nói nguy hiểm mãi.

Anh cứ nói thế mãi em một khi sợ hãi thì càng nguy hiểm hơn!"
Nhạc Quân ngơ ngác một lúc.
Những lời này Sở Ưng Trừng nói không sai Nhạc Quân trầm mặc một giây trả lời: "Được, tôi không nói nữa."
Anh ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Lúc cậu lên sân khấu mấy huấn luyện còn ở phía dưới bảo vệ cậu ha?"
"Có nha." Sở Ưng Trừng nói, "Em nhìn qua thiết kế ánh đèn, tới lúc đó ánh sáng sẽ đuổi theo em và sợi lụa trắng bên dưới không có ánh sáng.

Bọn họ đứng ở dưới luôn luôn sẵn sàng bảo vệ em, khán giả cũng không chú ý tới..."
Cậu nói thế lông mày Nhạc Quân càng nhíu chặt: "Tới lúc đó ánh đèn còn chơi kiểu thay đổi? Cái này khác xa sân tập huấn bình thường có thể dễ dàng ở khoảng cách gần xa phán đoán sai lầm.

Đừng có làm đèn chiếu sáng quá phức tạp."
"Không quá phức tạp không sao cả." Sở Ưng Trừng cười cười, "Tối mai em bắt đầu thử thiết bị rồi bao gồm ánh sáng cũng sẽ phối hợp làm luôn, điều chỉnh chút xíu thôi."
Nhạc Quân vừa nghe cảnh đêm mai sẽ phát sinh, tảng đá lớn vừa đặt xuống trong lòng không lâu ngay lập tức nổi lên..


Bình luận

Truyện đang đọc