VƯƠNG GIA XUYÊN KHÔNG BỊ ÉP LÀM C


Một tin tức xấu là Sở Ưng Trừng nói là mua sách nhưng thực tế vốn không biết đi đâu mua.
Một tin tốt là sách của Nhạc Quân vốn chưa mở bán.
Trên lý thuyết thì lúc bắt đầu buổi ký sách ngày kia mới bắt đầu đồng thời mở tiêu thụ trực tiếp và online.

Vốn dĩ Nhạc Quân nói là không cần ngày mai đọc luôn sau này có thể tặng cho cậu một quyển từ từ đọc.

Nhưng biểu cảm muốn đọc ngay lập tức trên mặt Sở Ưng Trừng làm cho anh Lý tưởng là cậu thật sự hạ quyết tâm thay đổi chính mình thế là luôn miệng nói rằng ngày mai sẽ đưa một quyển cho cậu.
Nhạc Quân cạn lời luôn: "Cũng không cần nghiêm túc như thế."
Sở Ưng Trừng: "Cần mà!"
Người giống hệt hoàng huynh thế mà cũng có tài hoa như thế sao có thể không đọc thử văn chương của anh ấy? Nhất định phải đọc thử xem là bút pháp thần kỳ gì!
Nhạc Quân: "..." Quản không nổi nữa rồi, mặc kệ thôi.
Cho tới lúc này Nhạc Quân vẫn chưa quá tin việc cậu thật sự nghiêm túc đọc sách của mình, chắc chắn chỉ tùy ý lật qua hoặc là đọc tiêu đề mà thôi.

Dù sao thì sau khi đọc xong lúc phát biểu ngày kia cũng có thể nói ra chút gì đó ra dáng, chẳng phải sao?
Song buổi tối hôm đó Nhạc Quân liền ý thức được hình như không giống với những gì mình đã đoán lắm.
W chat của anh lần đầu tiên nhận được tin nhắn của Sở Ưng Trừng mà còn rất nhiều dòng.

Ngẫm lại bộ dáng Sở Ưng Trừng chậm rì rì viết tay trên xe thì không biết mấy dòng này đã hao tốn bao nhiêu thời gian của cậu ta.
[Anh Quân, tôi đọc giới thiệu vắn tắt nói rằng tác phẩm lần này của anh là lần đầu tiên thêm tuyến cảm xúc rõ ràng đúng không?]
[Còn nói là lần này anh tốn rất nhiều công sức có thể hay ngang bằng tác phẩm lên bảng tiêu thụ của anh lúc trước.]
[Tôi có cần đọc cùng với tác phẩm trước không?]
Nhạc Quân cầm điện thoại cạn lời hết mấy phút.
Nếu không phải Sở Ưng Trừng đã làm đồng đội với anh mấy năm chỉ dựa vào chút tin tức này Nhạc Quân còn tưởng rằng chính mình mới vừa quen một fan mới, bây giờ đang muốn bù thêm những tài nguyên trước đó.
- -Cho dù cần phải làm vị trí C có cần phải cố gắng tới mức này không?
- --Phương hướng cố gắng hơi lệch đi?
Lúc Nhạc Quân còn đang suy ngẫm thì tin nhắn mới của Sở Ưng Trừng lại tới: [ Vẫn nên đọc hết thôi, có thể so sánh thử vừa hay tối nay còn chưa thể lấy được tác phẩm mới của anh, tôi có thể đọc tác phẩm trước đó trước.]

Nhạc Quân:...Đây rốt cuộc là fan hay là người thích tiểu thuyết?
Sở Ưng Trừng gửi tin nhắn cho Nhạc Quân xong thì đi tắm trước.
Vòi sen và bồn tắm thời nay quả thật chơi rất vui, lần này Sở Ưng Trừng tắm mất hơn hai khắc (Ba mươi phút) mới lưu luyến không nỡ mà ra khỏi phòng tắm.
Vừa mới ra khỏi phòng tắm cậu liền vô thức túm lấy điện thoại nhìn xem tin nhắn Nhạc Quân trả lời.
[Không cần chờ ngày mai, tôi gửi cho cậu bản điện tử]
Phía dưới là một tệp bây giờ Sở Ưng Trừng đã biết nhìn thấy loại tệp này thì không cần phải do dự chỉ cần nhấn vào!
Tệp trực tiếp hiển thị ra ngay trên điện thoại di động, mặt trước còn có lời tựa mục lục gì đó nữa, mặt sau chính là chính văn.

Sở Ưng Trừng lướt mấy lượt xác nhận đó có lẽ là tiểu thuyết mới của Nhạc Quân.
Nói thật trong ấn tượng của Sở Ưng Trừng hoàng huynh đều là mấy loại thơ từ sách lược quốc gia lý luận xã tắc mấy loại văn chương cao nhã.

Nhạc Quân bây giờ thế mà lại viết mấy loại truyện kịch "không đủ cấp" này...Sở Ưng Trừng thật sự quá mức tò mò.
Mà truyện kịch trong thời đại này, không đúng nên gọi là tiểu thuyết, phương pháp viết sách không giống với truyện kịch trong ấn tượng của Sở Ưng Trừng lắm, lật mở xem thử mấy dòng cảm giác rất thú vị làm cho người ta không kịp chờ đợi mà muốn đọc tiếp.
Sở Ưng Trừng nhìn điện thoại một mặt cảm thán thời đại này muốn đọc sách cũng quá tiện lợi rồi, một mặt thoát ra trả lời tin nhắn của Nhạc Quân: [Anh Quân, anh cứ thế gửi toàn bộ cho tôi sao?]
Nhạc Quân thế mà còn đang online: [Đúng, đừng có truyền ra ngoài.]
Sở Ưng Trừng: [Nhưng tôi thấy trên mạng nói không mua coi như phiếu trắng.]
Nhạc Quân: [Vậy ngày kia cậu mua một trăm quyển.]
Sở Ưng Trừng: [Vậy anh ký cho tôi một trăm quyển sao?]
Nhạc Quân: "..."Cậu muốn ở hiện trường bán sang tay bản có chữ ký hay gì?
Anh còn chưa kịp trả lời đồng đội đột nhiên biến thành kỳ lạ quái gở, tin nhắn của Sở Ưng Trừng lại tới: [Nói đùa thôi.

Tôi đọc ngay đây cám ơn anh Quân! Tôi có cần phải vừa đọc vừa gửi cảm nghĩ cho anh không?]
Chuyện này cũng quá xấu hổ rồi Nhạc Quân lập tức trả lời: [Không cần.]
Sở Ưng Trừng: [Vậy đọc hết tôi lại gửi cảm nghĩ sau khi đọc cho anh.]
Nhạc Quân: [Cũng không cần gửi.]
Nhạc Quân: [Đừng có gọi tôi là anh Quân.]
Sở Ưng Trừng: [Oppa!]

Nhạc Quân: [Chán sống?]
Sở Ưng Trừng: [Vậy gọi bằng gì?]
Nhạc Quân: [Tùy.

Gọi tên.]
Sở Ưng Trừng: [Anh lớn hơn tôi mấy tuổi thật sự không cần gọi là anh sao?]
Nhạc Quân: [Không cần.]
Nhạc Quân không thể nào hiểu nổi tại sao Sở Ưng Trừng phải chấp niệm với xưng hô này như thế, nhưng bên này Sở Ưng Trừng lại có chút tiếc nuối.

Trong lòng cậu vẫn muốn gọi đối phương một tiếng "Anh" cho dù lúc trước toàn gọi là "Hoàng huynh" "Bệ hạ", nhưng trong nhân gian đều gọi bằng "Anh" "Huynh trưởng" kiểu thế nghe rất thân mật.

Cho dù là câu "Oppa" tiếng triều tiên của fan Sở Ưng Trừng cũng nguyện ý thử.
Đáng tiếc.
"Nhạc Quân..." Sở Ưng Trừng nhìn biệt danh chữ Phạn của Nhạc Quân trong miệng khẽ đọc thầm tên của anh.

Đọc mấy lần thế mà lại cảm thấy khá êm tai.
Im lặng một lát Sở Ưng Trừng cuối cùng cũng lại lần nữa mở tệp ra còn tìm giấy bút chuẩn bị bắt đầu.
"Được thôi, bắt đầu làm bài tập thôi!"
***
Ngày thứ hai Nhạc Quân cần phải chuẩn bị chuyện buổi ký sách còn phải tiếp nhận phỏng vấn bởi thế sáng sớm tám giờ hơn đã thức dậy.
Vừa thức dậy anh vô thức lấy điện thoại xem sau đó liền bị tin nhắn Sở Ưng Trừng gửi qua làm cho kinh ngạc một lúc.
Số tin cũng không nhiều chỉ có năm tin nhưng mỗi tin nhắn đều rất dài!
Nếu đều là nói nhảm thì Nhạc Quân có lẽ chẳng muốn xem.

Nhưng mắt của anh chỉ lướt qua như thế liền phát hiện tin nhắn Sở Ưng Trừng gửi thật sự đều có liên quan đến nội dung của tiểu thuyết mà còn không phải loại cảm nghĩ rất dễ hiểu.

Mặc dù tối qua Nhạc Quân nói "Không cần vừa đọc vừa gửi" nhưng Sở Ưng Trừng thực sự gửi rồi, anh vẫn là nhịn không được tỉ mỉ đọc kỹ một lượt.
Vừa đọc như thế liền phát hiện Sở Ưng Trừng gửi qua thực ra đều là một số câu hỏi.

Đoạn trước là phân tích của cậu đoạn sau là suy đoán hoặc là chỉ đơn giản là câu hỏi.

Mấy câu hỏi này còn không phải là kiểu có thể đơn giản trả lời là "Đọc tiếp đoạn sau cậu sẽ hiểu" mà phải thực sự từng ngẫm nghĩ mới có thể hỏi ra, đọc hết toàn bộ-- hoặc là đọc tới điểm nhấn đặc biệt nào đó—sau khi kết hợp đoạn trên và đoạn dưới rồi cân nhắc mới có thể dễ dàng hiểu được.
Đương nhiên mấy câu hỏi này cũng chưa chắc có câu trả lời tiêu chuẩn, có một số chỗ để dành không gian cho người đọc.
Khiến Nhạc Quân ngoài ý muốn là dựa theo tiến độ mấy câu hỏi này của Sở Ưng Trừng lại nói thì cậu đã đọc tới đoạn sau rồi.
- -Một đêm liền có thể đọc nhiều như thế?
Nhạc Quân lại cẩn thận nhìn xem thời gian gửi tin nhắn, một số được gửi lúc mười một giờ tối qua, tin nhắn cuối cùng là tám giờ sáng nay vừa nãy mới gửi, chẳng lẽ...!cậu ta đọc xuyên đêm?
Nhạc Quân nhíu chặt mày gửi tin nhắn đi lại không phải là câu trả lời mà là hỏi: [Cậu đọc suốt cả đêm sao?]
Câu hỏi này không được trả lời ngay.
Nhạc Quân cũng không vội anh thức dậy rửa mặt chuẩn bị để ra ngoài.

Chờ tới khi anh từ trong phòng tắm đi ra nhìn điện thoại lần nữa, tin nhắn của Sở Ưng Trừng đã gửi lại: [Không nha, tôi đọc sách xưa nay đều khá nhanh.]
Sở Ưng Trừng: "Mà anh viết hay! Nhịn không nổi vẫn cứ đọc mãi!]
Nhạc Quân cũng không tin lắm anh biết có người đọc sách khá nhanh nhưng Sở Ưng Trừng hiển nhiên không phải là kiểu nước đổ đầu vịt như thế mà rất giống như kiểu rất từ tốn ngẫm kỹ từng câu từng chữ.

Chỉ trong tối qua và sáng nay liền đọc xong rồi, có được tốc độ này cậu có lẽ là người có năng lực đọc sách rất mạnh.
- -Cậu là người như thế?
Nhạc Quân đối với đồng đội lúc trước không hiểu rõ lắm này càng thêm tò mò.
Chẳng qua mặc kệ đối phương thật sự có năng lực đọc ghê gớm như thế hay là thức xuyên đêm nghiêm túc đọc sách của anh thì Nhạc Quân đều không có lý do để tỏ vẻ lạnh lùng với cậu.

Anh gửi một tin nhắn không vạch trần ý nghĩ của bản thân chỉ nói: [Quả thật rất nhanh.

Câu hỏi của cậu trong chốc lát không tiện trả lời cậu có thể đọc hết trước không cần vừa đọc vừa gửi cho tôi.]
Sở Ưng Trừng trả lời: [Tôi không phải là vừa đọc vừa gửi, chỉ là thật sự tò mò nhịn không được hỏi anh.]
Sở Ưng Trừng: [Đây mới là ý cảm nghĩ thật sự của tôi.]
Dưới tin nhắn còn gửi tới mấy bức hình Nhạc Quân nhấn mở một tấm trong đó phát hiện là gửi một quyển vở.

Từng hàng trên giấy viết rất nhiều chữ Nhạc Quân còn chưa kịp nghiêm túc xem thì trong đầu đã nhảy ra một câu cảm thán.

- -Chữ rất đẹp.
Nhạc Quân không biết rằng đây còn là trình độ khi Sở Ưng Trừng chưa quen với bút mực.

Nếu như cho cậu một cây bút lông vậy thật sự có thể viết tới bay bổng, chữ còn có thể đẹp hơn nữa, tổng thể độ dài bố cục hợp lý quả thực có thể lấy đi làm bản mẫu của tác phẩm thư pháp.
Hết cách khả năng này đều là lúc bị hoàng huynh kiểm tra bài tập luyện ra.

Bao gồm cả chuyện đọc sách này, ai biết tiểu vương gia ngoài mặt là một kẻ ăn chơi, thực chất lại bị anh ruột đè ra đọc biết bao nhiêu sách luận tối nghĩa sâu sắc khó hiểu?
So sánh lại thì tiểu thuyết hiện đại quả thật quá mức dễ đọc rồi!
Nếu không phải Sở Ưng Trừng vẫn còn phải làm quen với chữ giản thể có lúc phải dừng lại lục lọi sâu trong "Ký ức" một lúc thì cậu còn đọc nhanh hơn!
Nghĩ tới đây Sở Ưng Trừng lại nhịn không được túm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Nhạc Quân: "Đúng rồi hôm nay tôi có thể đọc xong sẵn tiện viết luôn bản thảo phát biểu của ngày mai, viết xong có cần phải đưa cho anh với anh Lý duyệt không?"
Cậu nói xong trên khung chat cũng xuất hiện chữ tương ứng, sau khi kiểm tra một lượt ngay cả chấm câu cũng không sai liền lập tức nhấn "Gửi đi."
Đúng vậy Sở Ưng Trừng vốn hoàn toàn không biết gõ chữ chỉ có thể viết tay từng chữ một đã biết tới cách nhập - bằng -giọng -nói rồi!
Ngay từ buổi tối hôm qua phát hiện đại lục mới thì Sở Ưng Trừng liền hưng phấn vô cùng, cái gì cũng đọc một đoạn để điện thoại dịch thành chữ.

Cũng bởi vì như thế cậu mới nhịn không nổi chọn mấy câu hỏi để hỏi Nhạc Quân.
Trả lời hay không cũng không quan trọng chủ yếu là đọc cho sướng là được.
"Thật tiện lợi cái này còn nhanh hơn tốc độ tay của sứ quan rất nhiều." Sở Ưng Trừng lắc đầu cảm thán, "Nếu dùng cái này để ghi chép lời nói cử chỉ của thiên tử một tháng chẳng phải có thể gom được một xe ?"
Chẳng qua cậu bên này "Nhanh gọn lẹ" rồi mà bên kia Nhạc Quân còn đang nhớ lại cảnh cậu chậm rì rì dụng tâm gõ chữ mà bất giác kiên nhẫn trả lời hai câu: [Có thể gửi.]
[Chú ý đừng có tiết lộ nội dung.]
Sở Ưng Trừng kiểm tra thử xem "Tiết lộ nội dung" là gì, sau khi xem xong cảm thấy không khác gì "Hát kịch lộ bản gốc" thế là hiểu: [Tuân chỉ! Đúng rồi, ngày mai tôi mang cảm nghĩ sau khi đọc do tôi viết cho anh ha?]
Mấy lời này lúc trước khi Sở Ưng Trừng cứ nói đi nói lại mãi Nhạc Quân đều từ chối cả.
Nhưng lần này đối mặt với hành động như hiến báu vật rồi nhìn thấy chữ viết tay đẹp đẽ kia không biết sao mà Nhạc Quân có chút nói không ra lời từ chối.
Anh nhúc nhích ngón tay vừa trên khung chat gõ một chữ "Được" thì cuộc gọi của người đại diện bỗng nhiên xuất hiện.
Nhạc Quân tiện tay nhận: "A lô?"
"A lô, Nhạc Quân nữ nghệ sĩ lần trước bị chúng ta từ chối hợp tác lăng xê vẫn cọ nhiệt!" Tốc độ nói chuyện của anh Lý vừa nhanh vừa gấp có thể nghe ra được trong lòng anh đang nổi giận, "Tôi sẽ xử lý, cậu không cần lo.

Nhưng hôm nay lúc cậu nhận phỏng vấn thì nhớ chú ý chút, tuyệt đối đừng mắc lừa rõ chưa?"
Trong lòng Nhạc Quân vốn nhàn nhạt nổi lên chút cảm giác vui vẻ lập tức bị quét sạch sẽ.
Anh híp híp mắt giọng nói thanh lãnh: "Biết rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc