VƯƠNG HẦU ĐẠI HẠ


Ninh Thần rơi xuống vách núi trong khoảnh khắc chóng vánh thế kia khiến cho mọi người ở đây đều khiếp sợ.

Nhưng sau khi khiếp sợ, bọn họ vẫn không thể không quay lại đối mặt với hiện thực một lần nữa.

Thần chi tử vẫn đứng đó mà không hao tổn lấy một sợi tóc.
Đương nhiên, cũng không thể nói là y không hao tổn bất cứ một sợi tóc nào.

Quân Thiếu Khanh có bị thương đấy, chỉ là mấy vết thương kia dường như cũng chẳng tạo nên bất cứ một tác dụng nào.
Đột nhiên, hư không khẽ chấn động.

Một đạo thân ảnh trùm kín hắc y chợt xuất hiện bên cạnh Quân Thiếu Khanh, đi kèm với gã là một thanh trường kiếm màu xanh.
Rốt cuộc, Ám Long vệ, kẻ phụng mệnh Hạ Hoàng âm thầm đi theo đội ngũ đưa dâu, đã không thể kiên nhẫn ẩn nấp trong bóng tối được nữa.

Kiếm phong vừa hiện, công thẳng về phía Thần chi tử.
“Hạng người giấu đầu lộ đuôi, đúng là không biết xấu hổ.”
Một vệt lạnh lùng hiện ra trong mắt Quân Thiếu Khanh.

Thân thể của y lướt ra 10 bước; sau đó, y chợt bước nhẹ thêm một bước, tạo ra từng đạo tàn ảnh liên tục di động.

Tiếp theo, Quân Thiếu Khanh điểm ngay một chỉ về trước, lực phá thiên quân.
Ám Long vệ đánh lén không thành, đành phải hoành kiếm mà đón đỡ thế công quay ngược.

Thế nhưng mà, gã cảm giác được có một luồng sức mạnh khổng lồ truyền đến.

Thanh trường kiếm trong tay gã bị nứt ra vì lực phản chấn.

Sau một tiếng ầm, chỉ lực xuyên thấu qua thân kiếm, điểm về phía Khí hải tại đan điền.
Trong nháy mắt, kình lực cuồng bạo kia đánh Ám Long vệ trọng thương, kể cả Khí hải trong thân thể cũng chịu tổn hại.

Cũng vì vậy, luồng chân khí xoay chuyển cũng sụp đổ đi.

Trong nhất thời, gã khó mà vận dụng công thể được.
Ba người đều bị thương nặng, khó mà chống đỡ được phong mang của Thần tử.

Nhưng khi mọi người đã tuyệt vọng hoàn toàn, ngay khoảnh khắc này, một luồng đao khí cực kỳ mạnh mẽ bỗng nhiên lướt tới từ phía chân trời xa xa, cắt ngang cửu thiên, trảm xuống vị trí giữa Thần chi tử và mọi người.
Ầm ầm...
Nơi sườn đồi, một khe nứt khổng lồ xuất hiện, ngăn cách Thần tử với đội ngũ đưa dâu.
“Thần chi tử, đây không phải là nơi mà ngươi nên xuất hiện, kính xin rời đi!” Từ chân trời phương xa, một giọng nói bình tĩnh mà thản nhiên vọng đến.
“Vũ hầu Đại Hạ!”
Tròng mắt của Quân Thiếu Khanh co rụt lại.

Ở địa phương này, kẻ có thực lực như vậy cũng chỉ mỗi vị Bố Y hầu trong truyền thuyết kia.
Đao khí bá đạo vẫn đang tản mát ra, tạo nên một nỗi áp lực khiến lòng người khiếp sợ.

Bốn vị cường giả Cửu phẩm đỉnh phong nơi đây đã rất mạnh mẽ rồi, nhưng đều tự cảm thấy là bản thân không thể nào chống đỡ nổi uy nghiêm của vị kia.

Một đao này của vị Vũ hầu Đại Hạ ấy đã siêu thoát khỏi cảnh giới Hậu thiên, để tất cả mọi người ở đây phải ngẩng đầu lên mà nhìn.
“Nửa bước Tiên thiên” Quân Thiếu Khanh nhẹ nhàng thốt lên bốn chữ, âm thầm cảm giác vừa nặng nề vừa sợ hãi.


Chắc chắn rồi, vị Bố Y hầu kia đã đặt nửa bước chân vào cảnh giới Tiên thiên.
Đây là một sự thật cực kỳ đáng sợ! Vị Vũ hầu Đại Hạ kia đã trấn thủ Sơn Môn quan suốt 16 năm nay, có ngờ đâu lại đạt đến cảnh giới kinh người như thế.
“Đành rút lui thôi!”
Quân Thiếu Khanh thầm hiểu chuyến đi hôm nay đã thành công cóc rồi.

Mặc dù y cũng không sợ, nhưng cũng không lựa chọn giao thủ với một vị Vũ hầu Đại Hạ ở cảnh giới nửa bước Tiên thiên vào thời điểm này.
Bình tĩnh nhìn lướt qua nàng công chúa Đại Hạ cách đó không xa, Quân Thiếu Khanh nhíu nhẹ đôi mày.

Bất chợt, thân ảnh của y chớp động vài cái, biến mất khỏi tầm mắt mọi người trong tích tắc.
Xem ra, y cần phải trở về Thần điện một lần nữa.

Trong Vĩnh Dạ Thần Điển có ghi lại rằng, Sinh quyển đã ẩn nấp sâu trong hoàng triều Tử Dận cách đây một nghìn năm.

Hoàng triều Tử Dận bị Đại Hạ tiêu diệt, thế là Sinh quyển cũng bặt tăm.

Vốn dĩ, y còn tưởng rằng Sinh quyển đã được hậu nhân hoàng thất của hoàng triều Tử Dận đào vong mang đem theo.

Hóa ra, sự thật cũng không phải như thế.
Nhưng chuyến đi này cũng không phải là tốn công vô ích.

Những bộ Thiên thư của Thần giáo đã lưu lạc bên ngoài quá lâu rồi, nay đã đến lúc phải thu hồi tất cả.
Mà phong thư vừa gửi đến của nữ nhân tại Vương đình Bắc Mông bên kia thực sự là quá trùng hợp.

Hẳn là nàng ấy cũng không rõ về chuyện liên quan đến Sinh quyển, nhưng tại sao lại trùng hợp đến như vậy.
Dù sao đi nữa, trí tuệ của nữ nhân ấy luôn khiến người người phải kiêng kỵ.

Đó chính là kẻ chủ mưu chân chính khống chế màn hài kịch hòa thân giữa Chân Cực quốc và Đại Hạ.
Đáng tiếc thay, người tính chung quy vẫn không bằng trời tính.

Rốt cuộc, đã có kẻ phá bĩnh giữa chừng.

Cơ mà, tựu chung lại thì Vương đình Bắc Mông cũng không gặp tổn thất gì, trong khi quốc chủ Chân Cực ngu xuẩn lại bị lòng tham làm lu mờ phán đoán, quyết định tin vào lời nói của nữ nhân kia, để rồi mất hết cả vốn lẫn lời.
Muốn giao 20.000 chiến mã sang Đại Hạ trong một thời gian ngắn là chuyện không thể.

Dù nhanh đến mức nào, cũng phải mất khoảng nửa năm.

Thời gian nửa năm là không dài, nhưng cũng để phát sinh rất nhiều chuyện.
Sau khi Quân Thiếu Khanh đi khỏi, khí tức cường đại của Bố Y hầu cũng lui trở về.

Vị ấy cũng không nói thêm một câu nào.
Bên vách núi, ba vị cường giả trên Cửu phẩm kia đều rất chật vật, mà Ám Long vệ xuất hiện sau tất cả lại bị thương nặng nhất.

Khí Hải nơi đan điền của gã gần như đã bị Thần chi tử phế hẳn đi, khó mà hồi phục ổn định trở lại trong một thời gian ngắn.
Hạ Diệu Ngữ vẫn ổn hơn một chút.

Tuy nàng công chúa Đại Hạ này có tuổi đời còn rất trẻ, nhưng một vị thiên tài võ đạo vẫn có sự khác biệt với người bình thường.

Luận về căn cơ, nàng ta chính là kẻ mạnh nhất trong 3 người hiện tại.
Kiếm cung phụng đã ói máu nhiều lần, vốn dĩ phải tĩnh dưỡng điều tức.


Nhưng lão nhân ấy lại cứng đầu nói lời tạm biệt với Hạ Diệu Ngữ ngay lúc này.
Hạ Diệu Ngữ cũng thầm biết Kiếm cung phụng muốn đi đâu, thế nên không hề ngăn cản.

Nàng chỉ lấy ra hai viên thuốc rồi đưa sang cho lão.

Đây là một loại đan dược rất quý giá; một viên để lão chữa thương, còn một viên khác...!Hy vọng là còn cơ hội để sử dụng.
Kiếm cung phụng uống vào một viên, để rồi nhảy ngay xuống vách núi trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
“Tên điên!”
Ám Long vệ nôn ra một ngụm máu, buông lời châm chọc.
Nhìn thoáng qua Ám Long vệ, trong mắt Hạ Diệu Ngữ ánh lên một nét cười lạnh mơ hồ.

Vì sao lại có một gã Ám Long Vệ đi theo, nàng hiểu rõ lý do trong chuyện này hơn bất cứ một ai khác.

Vị Hạ hoàng ở điện Thiên Dụ kia không hề tầm thường như thế nhân đã nghĩ.

Trên thực tế, cũng không quá khó hiểu.

Người tầm thường làm sao có thể ngồi trên ngai vàng quyền thế nhất thiên hạ giữa điện Thiên Dụ kia?
Đội ngũ tiếp tục gấp rút chạy đi.

Đoàn người mệt mỏi ấy đều biết rõ, đoạn đường còn lại này đã thực sự an toàn.

Tại tòa thành Sơn Môn quan xa xa kia, dù sao đi nữa vẫn đang có một vị Vũ hầu Đại Hạ đang nhìn chằm chằm sang nơi này, làm gì có kẻ nào mắt mù mà chạy đến tìm chết.
Trong đội ngũ, tên sứ giả Chân Cực quốc chỉ dám cúi đầu thật thấp, sắc mặt sa sầm.

Gã chưa hề nghĩ tới rằng, vị Vũ hầu Đại Hạ vẫn luôn chặn đường xuôi Nam của Chân Cực quốc kia đã mạnh mẽ đến mức này.
Buồn cười thay, lúc trước bọn chúng vẫn luôn phái người liên tục dò lo độ sâu cạn về vị Vũ hầu này.

Thật khó mà tưởng tượng nổi, nếu lúc ấy lỡ chọc giận vị Vũ hầu Đại Hạ đó, chẳng biết Chân Cực quốc sẽ phải trả giá thế nào cho hành động này.
Cả đội ngũ đều ôm riêng một bầu tâm sự, chẳng ai nói một lời nào.

Mọi người cứ chậm rãi tiến về phía Sơn Môn quan xa xôi.

Tại vách núi này, chỉ còn lại mặt đất vỡ nát chằng chịt cùng vết máu loang lổ khắp nơi; tất cả đủ để chứng tỏ nơi đây từng xảy ra một trận chiến cực kỳ ác liệt.
...
Giữa vách núi, gió lạnh gào thét; một thân ảnh già nua đang rơi xuống vùn vụt.
Sau khi nhảy xuống vách núi, thanh kiếm trong tay Kiếm cung phụng đã trở thành vật giữ mạng duy nhất.

Trên đất bằng, lão là cường giả Cửu phẩm đỉnh phong.

Nhưng ở giữa vách núi vạn trượng này, lão chỉ là một phàm nhân đang giãy dụa cầu sinh mà thôi.
Trong thiên hạ, ngoại trừ các tồn tại bên trên Tiên thiên, không ai có thể bình an mà đối mặt với vách núi vạn trượng này.
Kiếm trong tay lão chính là quà tặng từ tay một vị Vũ hầu.

Đa phần mọi người trong cung đều chỉ biết lão ấy là Kiếm cung phụng, nhưng họ thật sự của lão là Bạch, còn tên chỉ có mỗi một chữ Vũ.

Càng ít người biết rằng, Bạch gia kỳ thật chính là gia bộc của dòng dõi Trưởng Tôn vào khoảng thời gian thật lâu trước đây.

Kiếm cung phụng đã tiến cung hơn 30 năm nay; khi đó, Hạ hoàng đời trước cũng vừa kế vị không lâu.
Thế cho nên, hiếm có ai biết rõ mối quan hệ giữa lão và gia tộc Trưởng Tôn.
Thanh kiếm trong tay lão chính là do Thanh Hà hầu - gia chủ của gia tộc Trưởng Tôn - tặng cho, vào thời điểm mà vị ấy được phong Hầu.
Thanh kiếm này rất quan trọng đối với lão, nhưng lúc này lại không thể tiếp tục nâng niu được nữa.
Thân kiếm liên tục ma sát với những mỏm đá nhô ra trên vách núi, bắn ra hàng loạt đốm lửa sáng chói.

Lúc này, thanh cổ kiếm đã đi cùng lão hơn 30 năm nay đang đã hằn lên rất nhiều vết nứt, sắp sửa phải vỡ nát theo thời gian.
Dường như cổ kiếm có linh, bắt đầu run rẩy một cách kịch liệt.

Vách núi vạn trượng cao thăm thẳm, thế nên mặc dù thanh cổ kiếm này có cứng rắn đến đâu chăng nữa, vậy cũng không thể nào chịu đựng nỗi lực va chạm vừa mạnh mẽ vừa liên tục như thế này.
Quả nhiên, ngay khi Kiếm cung phụng đang rơi ở vị trí cách mặt đất không còn xa lắm, một tiếng gãy vỡ giòn giã chợt vang lên.

Thân kiếm vỡ nát, biến thành từng mảnh vụn tản mát ra bốn phía.

Một cảm xúc bi thương sâu sắc hằn rõ từ trong đôi mắt của Kiếm cung phụng; lão đạp mạnh chân một cái, bình yên rơi xuống mặt đất bên dưới.
Kiếm cung phụng chôn phần chuôi của thanh cổ kiếm này xuống bên dưới lớp đất vàng tại chân vách đá.

Lão khàn giọng thì thào, “Nếu ngươi có linh, xin hãy che chở cho hắn còn sống sót.”
Một chưởng kia của Thần chi tử đã đánh bay Ninh Thần ra hơn 30 trượng; tất nhiên, điểm rơi của hắn chắc chắn sẽ không phải nơi mà Kiếm cung phụng đang đứng.
Dựa theo quỹ tích mà Ninh Thần rơi xuống, lão còn phải đi một đoạn đường khá dài.
Dưới vách đá là một khu vực rất rậm rạp; từng hàng cây lâu đời cao thẳng tắp tận mây xanh; khắp nơi đều là dã thú quý hiếm mà ngày thường chẳng thể nào thấy được.

Kiếm cung phụng đã đi khá lâu nhưng vẫn không tìm ra được dấu vết rơi xuống của Ninh Thần.
Hú...
Đột nhiên, lão nghe thấy một tiếng rít nặng nề từ trên cao.

Một bóng đen thật lớn vừa bay lướt qua từ đường chân trời, di chuyển về hướng Tây.

Kiếm cung phụng ngẩng đầu nhìn theo phản xạ, nhưng cũng không để ý nhiều cho lắm.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Kiếm cung phụng lại lượn quanh một vòng tại nơi mà lão cho rằng Ninh Thần có khả năng rơi xuống.

Tuy nhiên, vẫn chẳng có manh mối nào.
Biến cố thế này khiến Kiếm cung phụng thầm cảm thấy cực kỳ bất an.

Đột nhiên, một ý tưởng nào đó chợt lóe lên.

Lão sầm mặt lại, giẫm mạnh bước chân, nhanh chóng lướt về hướng Tây.
Một vị Cửu phẩm đỉnh phong bất chấp mọi thứ mà cố gắng chạy nước rút, vậy sẽ nhanh đến mức nào? E là thế gian này sẽ không có mấy ai biết được đáp án.

Chỉ là lúc này, chỉ có một bóng dáng màu xanh đang hóa thành một luồng lưu quang lướt nhanh trong rừng rậm, nhanh đến mức ngay cả mắt thường cũng khó mà dõi theo kịp.
Hú...
Một khắc sau, tiếng rít nặng nề kia lại vang lên.

Kiếm cung phụng lại giẫm mạnh chân, tung người nhảy lên, trông không khác gì một thanh cự kiếm màu xanh cắt ngang hư không.

Bằng một kiếm, lão chém ngang thân ảnh khổng lồ trên bầu trời kia.
Đùng...!Ào ào ào...
Trong một tiếng thét dài bi thương, máu tươi đổ xuống đầy trời, hệt như một cơn mưa rào.

Bóng đen to tướng kia bị chia thành hai phần, ầm ầm rơi xuống.
Kiếm cung phụng khẽ động thân ảnh, tiếp được Ninh Thần trong màn mưa máu kia.

Sau khi xem xéthắn một cách cẩn thận, lão không thể xua đi được cảm giác bi thương dồn nén từ tận đáy lòng.
Kinh mạch đã bị nghiền nát, xương đùi đứt đoạn; khí tức của hắn yếu ớt đến mức chỉ còn giữ lại được một hơi thở cuối cùng, có khả năng lâm vào giấc ngủ ngàn thu vào bất cứ thời điểm nào.
Kiếm cung phụng lấy viên đan dược của công chúa Diệu Ngữ ra, đút cho Ninh Thần ăn.


Kế tiếp, lão khẽ động cước bộ, vội vàng phóng nhanh về hướng Nam.
...
Ngàn dặm Giang Lăng trong một ngày, điều này không phải là không thể với một vị cường giả Cửu phẩm đỉnh phong.

Một lộ trình mà đội ngũ đưa dâu phải mất khoảng nửa tháng để đi được, nay Kiếm cung phụng chỉ cần một ngày là đã có thể quay trở về.

Sau một ngày, lão nhân với bộ dáng đầy phong trần đã xuất hiện trướng Hoàng cung Đại Hạ.
Sau khi tiến cung, Kiếm cung phụng cũng không đi bẩm báo với Hạ hoàng, mà trực tiếp chạy thẳng đến cung Vị Ương.
Thiên hạ này, nếu bảo có ai cứu được Ninh Thần, vậy Hoàng hậu nương nương dĩ nhiên là một trong số đó.
Tại chủ điện trong cung Vị Ương, khi nghe thấy Kiếm cung phụng muốn cầu kiến, Trưởng Tôn đầu tiên là sửng sốt, nhưng sau đó lại thầm cảm thấy cực kỳ bấn an.

Nàng lập tức ra lệnh triệu kiến lão ấy vào gặp mặt.
Thanh Ninh đang đứng cạnh bên cũng cảm giác vô cùng lo lắng.
Chẳng phải Kiếm cung phụng còn đang trên đường đi đưa dâu sao? Tại sao lão ấy lại đột nhiên trở về, mà còn về thẳng đến cung Vị Ương thế này?
Sau một khắc, khi trông thấy Kiếm cung phụng với cả người đẫm máu, phong trần mệt mỏi tiến vào, dù là Thanh Ninh hay Trưởng Tôn đều tái mét cả mặt.
“Nương nương!”
Kiếm cung phụng quỳ gối, đặt Ninh Thần xuống đất, cúi đầu nói, “Xin nương nương cứu hắn!”
Trưởng Tôn chưa kịp mở miệng, bóng dáng mềm mại của Thanh Ninh đã lóe lên.

Nàng lướt xuống bên dưới bằng tốc độ nhanh như chớp, duỗi bàn tay nhỏ nhắn đang run rẩy ra để thăm dò mạch đập của Ninh Thần.

Ngay lập tức, nét mặt của nàng chuyển sang màu trắng bệch.
“Sao lại như vậy?”
Trưởng Tôn siết chặt đôi tay vào thanh vịn ghế, cố nén sự chấn động trong lòng xuống mà gằn giọng hỏi rõ.
Kiếm cung phụng quỳ trên mặt đất, kể vắn tắt lại mọi chuyện đã xảy ra.
“Vĩnh Dạ Thần Giáo à? Thần chi tử à? Các ngươi giỏi lắm!”
Trưởng Tôn đập mạnh một cái xuống án thư trước mặt.

Nàng vô cùng tức giận; ngay trên cương thổ của Đại Hạ mà dám đi ám sát công chúa của hoàng triều, bọn chúng quả thật to gan lớn mật.
“Đi mời thái y đến đây!” Trưởng Tôn bình tĩnh trở lại, lập tức hạ lệnh.
“Không thể!”
“Không thể!”
Hai tiếng không thể đồng loạt vang lên, vì cả Kiếm cung phụng và Thanh Ninh đều thay đổi thái độ, ứng tiếng ngăn cản.
Trưởng Tôn nhíu chặt chân mày mà nhìn hai người bọn họ, không hiểu nguyên nhân do đâu.
Thanh Ninh vội vàng bước lên, kề sát vào tai Trưởng Tôn mà giải thích gì đó.

Nghe xong, vẻ mặt của Trưởng Tôn cũng chuyển sang sắc thái cực kỳ thịnh nộ trong nháy mắt.
“Tốt lắm! Giỏi lắm!”
Hai tay Trưởng Tôn siết chặt đến mức hằn lên gân xanh; nàng tức giận đến mức không nói nên lời.
Chẳng trách sao tên tiểu tử này vẫn luôn muốn chạy trốn, chẳng trách sao tên tiểu tử này vừa nhìn thấy nàng là cứ sợ sệt như vậy.

Hóa ra, hắn vẫn còn giấu diếm một bí mật động trời như thế.
“Phải lôi đám thái giám già trong phòng Tịnh thân kia ra cho chó ăn thì hơn.” Trưởng Tôn khó mà giải tỏa cơn giận được, thế là buông lời đầy lạnh lùng.
“Nương nương!”
Thấy Trưởng Tôn nổi giận như vậy, Thanh Ninh cũng vô cùng lo sợ, vội vàng quỳ xuống dưới điện.
Hiện tại cũng không phải lúc truy cứu trách nhiệm.

Ninh Thần đang đứng trước cửa ải sinh tử; nếu không kịp thời tìm ra biện pháp cứu chữa, e rằng sẽ muộn mất một đời.
Đùng...
Kiếm cung phụng quỳ rạp cả một nửa cơ thể già nua của lão xuống mặt đất, dập đầu nói, “Cầu xin nương nương cứu hắn!”
Trường Tôn thở dài một hơi, nhìn chằm chằm vào Ninh Thần với cơ thể đẫm máu vẫn đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất kia.

Cuối cùng, tâm tình phẫn nộ của nàng cũng dần dần lắng đọng lại.
“Để bổn cung suy nghĩ xem!”


Bình luận

Truyện đang đọc