VƯƠNG PHI BỊ TREO TRÊN CỔNG THÀNH BA NGÀY RỒI

Tiểu thế tử gần đây bị bệnh. Đau bụng lại sốt cao, uống sữa dê liền nôn ra. Trâu Tiểu An lo lắng đến nỗi hai mắt đỏ hoe. Y đoán chắc là do mấy ngày trước ở bên ngoài hóng gió hơi lâu, đều do y không cẩn thận nên tiểu thế tử mới sinh bệnh. Trâu Tiểu An áy náy tự dằn vặt mình, thật ra đứa bé nào mà không bệnh, sao có thể trách được y. Vương gia mời ngự y đến xem, đại phu kiểm tra hồi lâu mới nói tiểu thế tử không sao, chỉ bị nhiễm lạnh nên uống thuốc vài hôm sẽ khỏi. Nhưng tiểu thế tử khó chịu nên không muốn uống sữa dê, ghét bỏ đến mức toàn phun ra ngoài. Vương gia cũng sốt ruột, trừng mắt định đánh vào mông tiểu thế tử, cũng may Trâu Tiểu An kịp thời đoạt lấy nên chưa đánh được, nếu không chắc đã xong đời. Vương gia âm thầm thở dài nhìn Trâu Tiểu An che chở cho con. Thay đổi bộ dạng thì thế nào, sắc mặt biểu cảm còn không phải giống hệt trước đây sao, vừa mềm lòng vừa hung dữ. "Chẳng phải Bánh Trôi lúc nhỏ cũng ba ngày hai lần bệnh đó sao, lớn lên sẽ đỡ hơn, không sao đâu. Đại phu cũng nói mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi. Nhưng không uống sữa làm sao được, không chết bệnh thì cũng chết đói." Ngày thường Trâu Tiểu An giả vờ giả vịt là giỏi nhất, trưng ra bộ dạng người hầu trung thực, bất cứ ai cũng tìm không ra sơ hở. Nhưng khi đụng phải chuyện con cái liền lòi đuôi ra. "Phi phi phi, nói nhảm gì đó! Cái gì mà chết hay không chết, nói xui không à!" Y nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tiểu thế tử, đau lòng đến mức nói không nên lời, "Vương gia bận rộn thì mau đi làm chính sự đi, để ta trông nom là được." Đừng ở đây vướng chân vướng tay nữa! Vương gia bất đắc dĩ phất tay áo, nửa ngày sau đột nhiên nói. "Nếu có phu nhân bản vương ở đây thì tốt, y cực kỳ cẩn thận, lúc trước Bánh Trôi sinh bệnh, ta lại luống cuống tay chân, chỉ có một mình y chăm sóc cả nhà chúng ta......" Trâu Tiểu An lầm bầm. "Còn không phải tại Vương gia quá vô dụng hay sao." Vương gia nói xong liền đi, nhưng không đi xa mà bò lên xà nhà như ăn trộm.9 Trâu Tiểu An vẫn đang tỉ mỉ chăm sóc tiểu thế tử, vừa nhẹ giọng dỗ dành vừa ôm lắc lư. "Không uống sữa sao được chứ." Y buồn rầu hết sức, tiểu bảo bối nhịn đói cả đêm, khuôn mặt nhỏ trong mắt y giống như bị thiếu đi mấy lạng thịt, "Nào, cha hôn một cái." Vương gia run lên, siết chặt xà nhà gỗ lim. "Hay là chê sữa dê không ngon?" Trâu Tiểu An nghĩ ngợi rồi hạ quyết tâm. Y đặt tiểu thế tử lên giường đệm, khóa kỹ cửa sổ rồi mới chậm chạp cởi dây lưng, trước ngực y quấn một lớp băng vải như đang che chắn gì đó. Vương gia vô cùng tinh mắt, bây giờ mặt dày vô sỉ nhìn chằm chằm thân thể ca nhi độc thân của người ta, Trâu Tiểu An mặt đen nhưng trên người lại trắng nõn mịn màng, băng vải cởi ra từng vòng, trước ngực đúng là đang chảy sữa. Tiểu thế tử được Trâu Tiểu An ôm vào trong ngực, ngoan ngoãn bú sữa. Trâu Tiểu An khẽ thở phào, xem ra tên oắt con này kén ăn hệt như cha hắn, không phải đồ ngon thì không chịu há miệng. Vương gia trên xà nhà lại sa sầm mặt. Bộ dạng ngũ quan có thể thay đổi nhưng họ đã cùng giường chung gối bảy năm trời nên hắn biết rõ từng li từng tí, dù thế nào cũng không nhìn lầm được. Phu nhân tốt của hắn quả nhiên là phụ tử tình thâm, thay hình đổi dạng cũng muốn trở về chăm sóc con nhỏ, đúng là máu mủ sâu nặng. Nhưng người hắn nhớ thương bấy lâu nay xem hắn là cái gì? Hắn ngày đêm mất ngủ, chẳng màng ăn uống là vì ai chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc