VƯƠNG PHI CỦA TA LÀ CỌP MẸ


Tiểu Bạch, nhanh lên a, đợi đến trưa sẽ không còn náo nhiệt đâu
- Rồi, rồi, ta đến ngay đây, nàng cũng thật là, có cần gấp gáp như vậy không
Bạch Thiếu Ngạn thong thả cước bộ đi đến đứng cạnh nàng, chỉ mới sáng sớm là nàng đã chạy đến tìm y, y bị nàng kéo đi cũng mặc nàng muốn làm gì thì làm
- Đi thôi, ta nghe mấy nha hoàn nói ở dưới trấn có nhiều trò vui lắm đó
Sở Lan hai mắt sáng rỡ, chỉ cần nghe được đi chơi thì nàng liền quẳng mọi thứ ra sau đầu cả
Dòng người đi qua đi lại trên đường phố không ngớt, tuy chỉ là một trấn nhỏ nhưng lại đông đúc nhộn nhịp, dọc hai bên đường là các cửa tiệm đủ mọi loại đồ, bình thường người của Lạc Thiên giáo đều sẽ đến trấn này để mua bán
- Nàng mệt không, chúng ta tìm tửu lâu nghỉ chân một lát rồi dùng bữa trưa luôn - Y thấy Sở Lan đổ mồ hôi đầy đầu nên hỏi ý nàng, từ sáng nàng đã kéo y đi vòng vèo khắp nơi, không mệt mới là lạ đó
- Ừm, chúng ta tìm chỗ ăn cơm thôi
- Vậy đến tửu lâu trước mặt đi
Y dẫn theo nàng đi về phía tửu lâu, hai người tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, tiểu nhị nhìn thấy có hai vị khách mới tới nên chạy sang nhiệt tình hỏi hai người

- Hai vị khách quan cần dùng gì ạ
- Đem mấy món nổi tiếng của nơi này lên đây, cho ta thêm một ấm trà
- Khách quan đợi một chút sẽ có liền
Tiểu nhị nhanh chân chạy đi kêu đầu bếp làm món ăn, Sở Lan ngồi ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ, tính ra nàng và y lúc đầu chẳng hề quen biết, không biết vận mệnh như thế nào lại để nàng và y gặp nhau, không biết hắn nhìn thấy nàng đi chung với y có tức giận hay không nữa
- Nàng đang nghĩ gì vậy, đồ ăn dọn lên rồi kìa, nàng không ăn là nguội bây giờ
- À, ta đang nghĩ tiếp theo sẽ đi đâu chơi đó mà, oa, nhiêu món ăn ngon quá
Y vừa nhìn là biết nàng đang nói dối, nhưng mặc kệ thế nào, nàng vẫn còn bên cạnh y là được.

Nàng nhìn bàn đầy những món ăn ngon, trong đầu nàng lại nhớ về hắn, nàng sao vậy chứ? Sao tự dưng lại nhớ về hắn nữa rồi
- Vậy nàng ăn đi
- Ừm, ta ăn ngay đây, ngươi cũng đừng ngồi đó, cầm đũa đi chứ
Nàng đưa cho y đôi đũa rồi hai người bắt đầu dùng bữa, Sở Lan đang vui vẻ ăn đồ ăn của mình thì ngoài cửa một đám người bước vào.

Đang là giờ giữa trưa nên tửu lâu rất đông khách, khắp cả tửu lâu mọi người đều ngồi kín hết bàn chỉ trừ chỗ của nàng và Bạch Thiếu Ngạn thì còn trống đến hai ghế
- Các vị khách quan này,hôm nay tửu lâu của bọn ta đông kín khách rồi, hay là ngài qua tìm tửu lâu khác
- Không sao, hai vị này có ngại cho tại hạ ngồi cùng bàn không? - Nam nhân trong rất tuấn mĩ hướng về phía nàng và y hỏi
- Các hạ cứ tự nhiên
- Đúng vậy đó, ngươi cứ tự nhiên, đừng tranh đồ ăn với ta là được - Nàng vẫn đang cắm đầu ăn, miệng vừa nhai vừa nói đùa với tên nam nhân mới đến

- Nàng nghĩ ai cũng tham ăn như nàng sao? Thôi được rồi, nàng có cần ăn đến bất chấp như vậy không, giữ hình tượng một chút cho ta xem
Y miệng tuy nói vậy nhưng ánh mắt nhìn nàng lại là sự sủng nịch
- Ta làm gì có hình tượng mà giữ - Nàng chẹp miệng nói ra khiến hai nam nhân giật giật khóe miệng, nàng lại thật thà quá rồi đó
- Vị cô nương này thật thú vị, cô nương thật giống một người quen của tại hạ - Từ đầu nàng đều cắm đầu cắm cổ với đống thức ăn nên không hề nhận ra người quen,Tiêu Sở Tranh cũng không nhận ra người trước mặt là biểu muội của mình
- Được rồi, ngươi cũng ngồi xuống đi chứ, đứng không mỏi chân hay sao?
Sở Lan cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Sở Tranh, nàng vui đến muốn nhảy dựng lên, đã lâu lắm rồi nàng không gặp biểu ca nha
- Lan nhi, chẳng phải muội bị người ta bắt đi hay sao?
- Thì đúng rồi, là y bắt muội đi đó - Nàng trỏ tay về phía y
- Là y bắt muội? Muội đang đùa đúng không?
- Muội đùa làm gì, không tin huynh hỏi y thử rồi biết
- Nàng ấy nói đúng đó, là ta bắt nàng ấy về Lạc Thiên giáo - Y không nhanh không chậm lên tiếng
- Giang hồ loạn hết cả rồi sao, đây gọi là bị bắt đi sao? - Một người luôn cẩn trọng, tao nhã như Tiêu Sở Tranh cũng bị làm cho trợn mắt không tin

- Loạn đâu mà loạn, huynh đừng có đứng ngơ ra đó, mau ngồi xuống đi chứ
- Chỉ là muội không gửi thư nói cho cô phụ và cô cô biết, hai người bọn họ sẽ lo lắng
- Huynh có từng thấy người nào bị bắt đi mà còn gửi thư về báo tin không? Yên tâm đi, hai người họ không có lo đâu, muội là người hiểu rõ nhất mà
Nàng ở chỗ này nhắc đến hai người họ thì ở phủ thừa tướng có hai người nào đó hắt hơi liên tục
- Hắt xì, nương tử, nàng đừng có lo lắng nữa, Lan nhi cát nhân thiên tướng,sẽ không có chuyện gì đâu
- Ta đang lo lắng cho người bắt nó đi đó chứ, không biết người đó còn lành lặn hay không, haiz, con gái của ta, không biết bây giờ nó đang ở đâu
Bẩm báo vương gia, có người của chúng ta nhìn thấy vương phi ở địa phận gần Lạc Thiên giáo - Ở nơi khác, Diệp Minh nhận được tin tức liền quay lại bẩm báo
- Chuẩn bị đi, chúng ta đến đó
- Vâng, vương gia.


Bình luận

Truyện đang đọc