VƯƠNG PHI CỦA TA LÀ CỌP MẸ


Gió thổi từng trận làm lá cây bay xào xạc, bầu trời bị mây đen che phủ không thấy một tia nắng.

Sở Lan thất thần nhìn ra cửa sổ, đã ba ngày không biết tin tức gì về hắn.

Không biết hiện tại hắn đang ở đâu, có an toàn hay không.
- Cô nương, trời mưa rồi người vào nhà đi kẻo lại nhiễm lạnh
- Không sao đâu, ta ngồi đây một lát đã
Nàng tiếp tục ngồi bên cửa sổ, mưa lất phất rơi xuống đọng lại trên những lá cây ngoài kia, tâm trạng nàng hôm nay không được tốt cho lắm.

Trong lòng nàng cứ có cảm giác bồn chồn, lo lắng không hiểu vì cớ gì nữa.

Tay Sở Lan bất giác sờ lên bụng, cho dù có chuyện gì nàng cũng phải cố gắng sinh hài tử này ra.
- Nhan Di, các người đâu hết rồi?
- Lan Nhi muội đừng kêu nữa bọn họ đã bị ta điều ra ngoài hết rồi
- Là ngươi! Ngươi đến đây làm gì?
Tiêu Sở Tranh không biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng nàng, nàng thấy hắn liền đưa tay ôm lấy bụng gương mặt đề phòng.

Hắn từ từ tiến đến gần, Sở Lan lùi lại, tên này hôm nay đến đây không biết là có mục đích gì.
- Muội sợ ta sao, nhưng ta có làm gì muội đâu chứ!
- Vậy thì ngươi xuất hiện ở nơi này để làm gì? Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!
- Bây giờ muội không có lựa chọn nào khác đâu, ta sẽ cho muội thấy hắn thân bại danh liệt

- Vậy sao, ta nói cho ngươi biết cho dù chàng ấy có như thế nào ta cũng sẽ không yêu ngươi đâu!
Ai có thể ngờ được một biểu ca mà nàng luôn kính trọng xem như ca ca ruột của mình lại đi hại phu quân của nàng.

Xem như là nàng đã nhìn sai người, nàng thà rằng bản thân không có một biểu ca này.
- Hôm nay ta đến đây không phải là để cãi nhau với muội, uống nó đi nếu không muội sẽ không cầm cự được lâu nữa đâu.
- Ta không cần ngươi ở đây giả nhân giả nghĩa, ta có chết cũng không liên quan đến ngươi!
- Nếu muội không tự uống vậy đừng trách ta
Tiêu Sở Tranh bắt lấy nàng, mở lọ thuốc đổ vào miệng nàng, Sở Lan giãy giụa nhưng sức lực của nàng yếu hơn cộng thêm bản thân nàng đang mang thai nên không thoát ra được.
- Ngươi cho ta uống cái gì?
- Không có gì, chỉ là thuốc giúp khống chế cổ độc trong người muội thôi
- A...!bụng ta đau quá, ngươi rốt cục đã làm gì ta hả?
- Ta đã nói rồi, thuốc này giúp muội khống chế cổ độc thôi.

Nhưng có điều nó lại có hại đến hài tử của muội đó
- Ngươi...!ai cần ngươi chứ, mau cút cho ta!
Từng trận đau đớn từ bụng truyền đến, Sở Lan mặt nhăn nhó ôm bụng, Tiêu Sở Tranh mặt không hề dao động nhìn nàng đang khổ sở.
- Muội nghĩ không uống thuốc đó của ta thì hài tử có thể thuận lợi được sinh ra sao?
- Ta bảo ngươi cút, ngươi đi đi, đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi.

Cút đi!
Nàng điên cuồng gào thét, dẫu biết bản thân không thể sinh hài tử đó ra nhưng nàng lại cố chấp với nó.

Đây là hài tử đầu tiên của nàng và hắn, cứ như vậy mà mất đi nàng làm sao mà cam tâm đây?
- Vậy ta đi trước, muội cứ ở đó mà từ từ suy nghĩ đi.
Từng trận gió gào thét, mưa bên ngoài càng nặng hạt hơn, Sở Lan một mình ngồi đó ôm bụng.

Nàng cứ ngồi ngây ngốc ở đó, máu từ hạ thân cứ không ngừng chảy, hài tử của nàng mất thật rồi.

Nàng hận!
- Cô nương bị làm sao vậy? Không sao chứ?
- Haha, tốt nhất là ta có sao đi, như vậy còn tốt hơn bây giờ.

Mất rồi! Hài tử của ta mất rồi!
Sở Lan cứ ngồi đó lẩm bẩm, đám nha hoàn lo lắng đỡ nàng dậy, nàng mặc kệ để bọn họ làm gì thì làm, nàng duy chỉ ở trạng thái ngây ngốc như vậy cho đến khi mệt mỏi mà ngủ quên.

- Nàng ấy là bị làm sao? Là ai đã đến gặp nàng
Bạch Thiếu Ngạn nhìn người đang mê mang trên giường mà ánh mắt dần có tiêu cự.


Y đau lòng cho nàng nhưng chẳng thể giúp được nàng.
- Dạ là các chủ Ám Dạ các đến đây nói muốn gặp riêng Lăng cô nương ạ
- Là hắn sao? Nhưng tại sao hắn lại làm vậy với nàng chứ?
- Bởi vì sao à? Bởi vì hắn không thích hài tử của ta với chàng ấy!
Nàng từ từ mở mắt, miệng khẽ nhếch lên cười đến thê lương, có ai mất hài tử mà không đau lòng chứ.

Sở Lan ngồi dậy đối mặt với Bạch Thiếu Ngạn, lần này nàng quyết tâm phải trị được trùng độc trong người y, thuốc giải nàng cũng đã chế xong cả rồi.
- Nàng tỉnh rồi sao? Nàng cũng đừng quá đau lòng
- Ngươi không cần lo cho ta, ngươi nói xem, ngươi có thật sự yêu ta không?
- Tất nhiên, từ lần đầu ta cho người bắt nàng đem đến đây, ta đã động lòng với nàng rồi
Tuy như vậy nàng thấy rất có lỗi với y nhưng vì đại cục, nàng không thể không làm như vậy.

Sở Lan lấy ra một viên thuốc từ trong ngăn kéo đưa đến trước mặt y.
- Nếu ta bảo ngươi uống viên thuốc này, ngươi có bằng lòng uống hay không
- Được, ta uống!
Bạch Thiếu Ngạn không do dự cầm lấy nó bỏ vào miệng, nàng nhìn y lại dễ dàng chịu uống nó như vậy, ánh mắt rũ xuống.
Đến bây giờ nàng mới biết thì ra y đã từ lâu có tình cảm với nàng, nàng lại ngốc nghếch như vậy, không kịp thời cắt đứt tình yêu y dành cho nàng.

Nàng biết y là người tốt, chỉ là nàng đã xác định người bản thân yêu duy nhất là Tử Cẩn, trái tim Sở Lan không thể chứa đến hai người.
- Nếu đã uống xong rồi, mời ngươi ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi
- Được, vậy nàng nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy nàng nữa
Y đi ra ngoài rồi xoay người đóng cửa giúp nàng, nàng thở dài trở lại giường, nàng không cách nào đối mặt với y.

Còn có cả làm sao nàng dám đối mặt với hắn đây, nàng lại làm mất hài tử rồi.


Khi nghe tin có hài tử hắn đã vui biết bao nhiêu, bây giờ lại biết được hài tử đã mất không biết hắn sẽ đau lòng đến chừng nào.
- Các ngươi cũng lui xuống hết đi
- Dạ
Đợi bọn họ đi hết, bao nhiêu lớp ngụy trang mạnh mẽ lúc nãy đều tan biến, Sở Lan chỉ biết trùm chăn kín đầu mà khóc.

Ngoài trời mưa vẫn cứ rơi giống như là đang vì nàng mà rơi lệ, trong lòng nàng rất đau nhưng cho nàng khóc lần này đi.

Khóc rồi nàng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Anh Thành một mảnh tiêu điều, hắn còn nhớ lần trước đến đây cũng không tới nỗi như vậy.

Quán xá đổ nát, người dân không ai dám ra đường kể cả ban ngày, khắp nơi lụa trắng bay phất phơ.

Không khí âm u đến đáng sợ.
- An Thành chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà đã thành ra như vậy sao?
- Nơi này đã là đỡ hơn, phía nam hầu như đã không còn người ở nữa
- Đáng ghét, Tiêu Sở Tranh vậy mà lại ác độc như thế, đúng thật không còn tính người.
Hắc Ảnh và Diệp Minh nhìn đến cảnh tượng trước mắt liền không thể tin vào mắt mình, hắn chỉ đứng một bên im lặng quan sát.
- Đi đến phía thành nam xem thử
- Dạ vâng
Ba nam nhân đi về phía nam, phía xa xa bọn họ là một bóng đen phi thân rời đi, chắc hẳn là về bẩm báo lại tình hình bên này cho chủ nhân của mình đi..


Bình luận

Truyện đang đọc