VƯƠNG PHI CỦA TA LÀ CỌP MẸ


Tiểu Cẩn, ta muốn ăn quýt
- Để ta lột vỏ giúp nàng
Nàng đang nhàn nhã nằm trên đùi hắn trong đình, hai mắt nhắm hờ, Tử Cẩn cầm lấy quả quýt lột vỏ rồi đưa đến bên miệng nàng
- Tiểu Cẩn, ngươi có bận cái gì không?
- Ta hiện tại đanh rảnh, sao vậy, nàng lại muốn ra ngoài chơi à ?
- Ừm, trong phủ chán quá đi
- Nàng muốn đi chỗ nào chơi đây?
Hắn thật hết cách, nàng ngày nào cũng không ở yên trong phủ, khắp nơi trong hoàng thành này hầu như nàng đều đã đi qua cả rồi
- Đi săn nha, được không?
- Ừm, ta đưa nàng đến bãi săn
- Không chịu, ta muốn vào rừng săn, trong bãi săn toàn là mấy con thỏ với động vật được người khác thả vào, săn ở đó không vui
- Nhưng trong rừng rất nguy hiểm
- Có ngươi bảo vệ ta mà, ngươi không tin vào năng lực của chính mình sao, đi mà, nha~

Sở Lan chu môi làm nũng với hắn, hắn cũng hết cách từ chối nàng đành làm theo ý nàng
- Được, vậy để ta chuẩn bị, nhưng nàng phải giữ an toàn cho bản thân, phải luôn theo sát ta đó
- Ta biết rồi, Tiểu Cẩn thật tốt a
Tử Cẩn nhìn gương mặt nàng cười đến híp mắt trong lòng cũng thấy vui vẻ, chỉ cần có thể khiến nàng vui, bắt hắn làm gì hắn cũng nguyện ý
Chuẩn bị xong xuôi, hai người bắt đầu lên đường, hắn còn dẫn theo một nhóm thuộc hạ để bảo vệ nàng.

Đoàn người đi đến quá trưa thì tới được khu rừng ở ngoại thành
- Chúng ta vào trong đó săn thôi, ta thật chờ mong không biết chúng ta sẽ săn được con gì a
- Được, đi thôi, xem nàng hào hứng chưa kìa
Bọn họ đi một lúc đã vào sâu trong rừng, cả khu rừng rộng lớn đi cả buổi cũng chỉ thấy mấy loài động vật nhỏ.

Đi càng sâu không gian càng trở nên tĩnh lặng, thậm chí trời càng không có gió, bầu không khí oi bức làm nàng đổ mồ hôi đầy đầu
- Cẩn thận, có mai phục
Sở Lan đang dùng tay ra sức quạt cho đỡ nóng thì mũi tên từ đâu bay tới nhắm ngay người nàng, nàng nhanh nhẹn phi thân lên tránh đi mũi tên đó, may quá, chậm một chút là nàng đi gặp tổ tiên rồi
Thấy nàng tránh được, đám hắc y nhân nấp trên cành cây phi thân xuống xông vào đánh nhau với người của vương phủ, đám người hắc y nhân này võ công khá cao nhưng không thể là đối thủ của hắn, chỉ một lúc hắn đã giải quyết xong bọn họ
- Chừa lại một người cho ta nha, mà hai hoặc ba người cũng được
Hắn không cho nàng đánh nhau với bọn chúng nên nàng đành ngoan ngoãn đứng một bên xem bọn họ đánh nhau, thấy đám người ngã xuống gần hết nàng mới bảo hắn chừa người lại bắt sống
- Ta sẽ cho người điều tra, bọn chúng là tử sĩ, sẽ không khai ra gì đâu
- Thì ta có nói sẽ moi tin tức từ bọn chúng đâu, ta đã biết người sau màn là ai rồi, ngươi cứ bắt sống giúp ta đi a, ta có trò này chơi vui lắm
Nàng cười đến chói mắt, thế nhưng mặc dù đang dưới trời nắng nóng mà bọn hắc y nhân còn sống sót không khỏi cảm thấy khí lạnh chạy dọc sống lưng, nàng rốt cục đáng sợ tới mức nào a
- Được, được, thê tử của ta nói cái gì cũng được
Hắn nhanh gọn điểm huyệt bọn chúng khiến đám người này đứng bất động không thể nhúc nhích
- Tử Cẩn của ta lợi hại quá đi

- Chứ sao, ta là phu quân của nàng mà
Đám thuộc hạ theo hắn đã lâu thấy vương gia nhà mình chỉ vì được vương phi khen đã vui vẻ đến vậy không khỏi cảm thán, kể từ khi vương phi vào phủ thì vương gia đã thay đổi, dễ gần hơn, đặt biệt không còn suốt ngày mang bộ mặt khiến xung quanh đóng băng nữa
- Các ngươi một nhóm người trói bọn họ ở ngoài bìa rừng đi, khi nào trở về thì đem bọn họ trở về luôn
- Vâng, thuộc hạ tuân lệnh vương phi
- Tiểu Cẩn, chúng ta tiếp tục đi thôi, ta còn chưa săn được con gì đâu
- Được, vậy ta săn cho nàng một lão hổ, được không
- Ừm, ừm, ta thích lão hổ a
Sở Lan gật đầu lia lịa, nàng thật muốn bắt được nó lâu rồi nhưng không có cơ hội.

Hắn cưỡi ngựa đi tiếp tục tiến về phía trước, nàng cũng thúc ngựa đuổi theo
- Uầy, hôm nay là ngày gì thế này, đi săn thôi mà lại kéo theo một đám hắc y nhân đến ám sát vậy
Đi mới chưa được bao xa đã bị một đám hắc y nhân nữa chặn đường, đám này còn đông hơn đám lúc nãy nữa, nàng có thể cảm nhận được sát khí tỏa ra từ đám người này, bọn họ chắc là sát thủ nhất đẳng rồi
- Nàng phải cẩn thận, không được tham gia vào vòng chiến, cứ tránh mặt đi, để ta giải quyết hết bọn chúng
- Nhưng mà!
- Nàng không tin tưởng ta sao? Ta biết nàng lo cho ta, nàng yên tâm, ta sẽ không sao
- Ngươi cũng đừng quá ngông cuồng, một mình ngươi thì có thể đấu với sát thủ nhất đẳng bọn ta, nhưng bây giờ chênh lệch người giữa hai phía, ngươi sẽ thắng được sao
Bọn người kia còn chưa để nàng kịp nói thêm câu nào đã ngắt lời, đúng thật bọn chúng rất đông, nàng có hơi lo cho hắn rồi

- Ta có ngông cuồng hay không đợi lát nữa sẽ biết thôi, chẳng phải sao
- Được thôi, nộp mạng đi
Bọn họ xông vào đánh nhau, tình thế rất hỗn loạn, có vài tên nhắm vào nàng nhưng bị nàng rải thuốc độc, thuốc độc vừa dính vào da thịt thì người đã ngã xuống, bọn chúng cũng không thèm đếm xỉa tới nàng nữa, dù gì mục tiêu của bọn chúng là hắn
- Này các ngươi coi ta là người vô hình hả, này!
Nàng có cảm giác như bọn chúng xem nàng như người vô hình vậy, cả đám hỗn chiến một lúc thì nàng và hắn lạc nhau, Sở Lan đi lòng vòng cả buổi mà vẫn không tìm được hắn
- Không phải chứ, ta lạc mất hắn rồi, ta còn mù đường nữa chứ, aizz
Nàng dựa lưng vào gốc cây cho mát, hôm nay trời thật nóng bức, đã vậy còn không tìm được người, Sở Lan đang oán giận thì trong bụi cây không ngừng động đậy nhưng có thứ gì đó
- Ối, có báo nè, ha, xem như lần này đi không uổng công
Con báo từ trong bụi cây bước ra tiến gần về phía nàng, nó có bộ lông đen tuyền đang nhe hàm răng xem nàng là con mồi
- Này, bảo bối a, ngoan nghe lời nha
Nàng móc trong túi vải ra một lọ thuốc gì đó lấy một viên thuốc canh ngay miệng đang mở của nó ném vào, nó đang xông đến định vồ lấy nàng nhưng cuối cùng khi lại gần nàng, con báo liền giống như một con mèo lớn nằm dưới đất cọ cọ vào chân Sở Lan
- Vậy mới ngoan chứ, nào, cùng ta đi tìm người thôi.


Bình luận

Truyện đang đọc