VƯƠNG PHI HẮC ĐẠO, TUYỆT ĐỐI KHÔNG DỄ CHỌC!

Trời đã tối nhưng bên trong hang động lại không hề tối tí nào,mới đầu mọi người cứ tưởng đây chỉ là hang động bình thường nhưng càng vào sâu bên trong lại có đèn đuốc tự thắp sáng,đây là điều kì lạ khiến mọi người thắc mắc.

Đã trải qua một đoạn đường rất dài cuối cùng họ cũng thấy ánh sáng phía cuối đường đi,trong đầu Hạ Băng Liên lại xuất hiện những hình ảnh lạ,nàng choáng váng khẽ lắc đầu,từ lúc vào khu rừng đó đến bây giờ nàng luôn thấy những chuyện kì lạ.

"Tiểu thư người lại làm sao vậy??"

"Ta không sao,vốn dĩ đây là lần đầu đến nhưng ta có cảm giác rất quen thuộc nơi này"

Nghe nàng nói Tiêu Nam Hiên trong lòng hiện lên nhiều nghi vấn,liệu rằng những điều y nghĩ nó sẽ xảy ra.

"Liên Liên ngươi không bị làm sao chứ,là tại ta mà ngươi không khỏe"

"Ly Vân,ta có thể gọi công chúa như thế được chứ??"

Tiêu Ly Vân nhìn Tiêu Nam Hiên một cái,y cũng vô tình nhận ra điểm khác biệt mà Tiêu Ly Vân muốn nói.

"Trước đây ngươi không khách sáo như vậy,vẫn gọi ta là Ly Vân,tại sao bây giờ lại khách sáo đến thế!"

Y sực giật mình nhớ hẳn ra,quên rằng nàng là tam tiểu thư của phủ tướng quân.

Hạ Băng Liên khẽ mỉm cười,Tiêu Ly Vân như vậy muốn điều tra nàng sao,nhưng rất tiếc bây giờ chưa phải lúc,nàng còn nhiều việc phải làm.

"Lúc trước ta có phần ngốc nghếch,xem công chúa là tỷ muội nhưng hiện tại ta hiểu ra lễ nghi là gì,nếu gọi như vậy khiến ngươi không thích thì thôi vậy"

"Ta tin ngươi mà,Liên Liên"

Tiêu Ly Vân híp mắt cười,thì ra là vậy,vậy mà nàng cứ tưởng Hạ Băng Liên giả mạo.

"Công chúa người suy nghĩ nhiều rồi,tiểu thư rất giỏi,chẳng qua bị tiện nhân Hạ Tư Thanh hành hạ ra nông nổi đó"

Mạc Song nhắc tới Hạ Tư Thanh liền mặt lạnh,Long Ảnh lần đầu bắt gặp hình ảnh này cũng run người,bộ bọn họ không có gương mặt nào dễ chịu hơn sao.

"Ngươi nói Hạ Tư Thanh hành hạ vương phi"

Vốn dĩ Tiêu Nam Hiên đã quên vụ việc Hạ Tư Thanh đẩy nàng xuống nước nhưng khi nghe được câu trước đây nàng bị Hạ Tư Thanh hành hạ y liền mặt lạnh nổi giận.

"Đó là chuyện trước kia chàng đừng để ý"

"Vương phi không biết đó thôi,vương gia vốn dĩ đã tha cho Hạ Tư Thanh nhưng có lẽ bây giờ thì không rồi"

Vân Phi khẽ nói.

"Chàng tính sao?"

Hạ Băng Liên phong thái ung dung nhìn Tiêu Nam Hiên.

"Nàng nghĩ sao?"

Y nhướng mày nhìn nàng,thích thú xem từng biểu hiện trên gương mặt nhỏ nhắn,nàng hơi trầm ngâm suy nghĩ,cuối cùng cũng thốt lên thành lời.

"Đừng làm hỏng nàng ta là được"

Nàng phán một câu xanh rờn,mọi người sững sờ khi nghe nàng nói như vậy,cứ tưởng nàng sẽ cầu xin cho Hạ Tư Thanh.

"Bảo bối,nàng muốn sao ta đều nghe theo"

"Hai người tình cảm tốt quá nhỉ,muội có nên kêu phụ hoàng nhanh chóng tổ chức hôn lễ"

"Haha,không cần muội phải kêu,ta đã có dự tính của mình"

"Chàng tính cái gì đó"

"Bí mật,đi thôi,chúng ta mau tìm đường ra"

Y nắm tay nàng dẫn đi,phía trước liền thấy một khu rừng khác,tất cả tròn mắt ngạc nhiên bởi khu rừng này rất đẹp tựa như tiên cảnh.

Hạ Băng Liên trong lòng bỗng dưng vui vẻ lạ thường,hình như nàng từng thấy qua nơi này,nó lại tái hiện trong kí ức của nàng,khung cảnh người phụ nữ cùng hai đứa trẻ chơi đùa,chân nàng khẽ bước đi,mỗi nơi nàng bước qua những hình ảnh càng thấy rõ rệt,những tiếng cười thật là hồn nhiên,thật là ấm áp.

"Mạc Mạc,Tiểu Tước"

Tiếng nói vang vọng trong đầu nàng,Mạc Mạc,Tiểu Tước là ai.

"Song Song,muội nói xem ta đã từng gặp qua người nào là Mạc Mạc không"

"Tiểu thư không có,chưa từng nghe qua bao giờ"

"Thật kì lạ,từ lúc đến Bắc Chu ta đều thấy những hình ảnh kì lạ"

"Có phải vương phi đã từng đến đây hay không,tướng quân năm đó rất hay đến Bắc Chu"

Long Ảnh nói.

Tiêu Nam Hiên suy nghĩ hồi lâu,cảm giác như đã nhớ ra được chuyện gì đó,lúc ở trọ quán y vô tình thấy được mặt thật của nàng,chẳng qua là gương mặt đó hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải.

"Liên Liên nàng có thể cho mọi người xem mặt"

"Huynh nói gì vậy,mặt Liên Liên có gì để xem"

Tiêu Ly Vân khó hiểu nhìn Tiêu Nam Hiên,vô duyên vô cớ lại bảo người ta cho xem mặt.

"Chàng muốn ta cho xem sao"

Tiêu Nam Hiên gật đầu,Mạc Song dường như cũng hiểu ra được,năm đó nàng tận mắt thấy gương mặt của Hạ Băng Liên liền bị mê hoặc,cơ mà tại sao vương gia lại biết.

"Vậy được,ta cũng muốn tìm hiểu nguyên do mẫu thân ta tại sao lại dịch dung gương mặt của ta"

Hạ Băng Liên gật đầu Mạc Song liền hiểu đem bọc nước đưa tới cho nàng,tay nàng thấm nước lau ướt cả khuôn mặt,lại thoa thêm một lớp thuốc,nàng tháo gở dịch dung,gương mặt xinh đẹp xuất hiện.

"Đây...đây là"

"Thật ra ta cũng không biết gì về việc gương mặt bị dịch dung,đây mới thật sự là gương mặt của ta,Ly Vân"

"Chuyện này...Liên Liên ngươi thật xinh đẹp,ca,huynh biết từ lúc nào mà không nói cho muội biết"

"Ta cũng vừa mới biết"

Vân Phi,Long Ảnh hai người nhìn ngẫn ngơ,Mạc Song biết ngay bọn họ sẽ biểu hiện như thế mà,chân Mạc Song nâng cao giẫm mạnh xuống chân Long Ảnh,hắn đau điếng hét to liền bị tay Mạc Song bóp đến méo đi,cả bọn chỉ biết cười với hai người này.

"Gương mặt này hình như thần từng nhìn thấy qua,ở đâu ta"

"Ngươi cố nhớ lại xem"

Hạ Băng Liên nghe Vân Phi nói vậy liền nhanh chóng khẩn trương.

"A đúng rồi,thần từng thấy qua tranh trong cung hoàng hậu,lúc đó hoàng thượng ghé thăm thư phòng của nương nương,lúc đó trong hoàng thượng rất đau buồn."

"Không lẽ nào lại như vậy"

Tiêu Nam Hiên thốt lên bất ngờ,nếu là ở phòng của mẫu thân y thì bức tranh đó chỉ có thể là hoàng hậu Bắc Chu.

"Hiên,chàng sao vậy?"

"Vân Phi,Long Ảnh hai ngươi đã thấy khỏe hơn chưa"

Tiêu Nam Hiên không trả lời nàng,y nhìn Vân Phi và Long Ảnh.

"Long Ảnh thì không sao nhưng vết thương của Vân Phi hình như rất nặng"

"Để ta xem qua"

Hạ Băng Liên phá lệ,mặc dủ nàng không thích chữa cho nam nhân nhưng dù sao Vân Phi cũng là hộ vệ của nàng,hắn bị như vậy nàng cũng nên cứu.

"Tiểu thư người cuối cùng cũng động tay rồi"

"Đừng vội mừng,ta chỉ giúp hắn lần này"

"Ngươi biết y thuật hả Liên Liên"

"Ừm,một chút"

Nàng mạnh bạo xé rách áo Vân Phi,vết thương bị rách chảy máu thấm ướt cả y phục nhưng hắn vẫn tỏ ra bình thường,tay nàng mò mẫn vào người lấy ra một lọ thuốc,chậm rãi rắc thuốc lên vết thương Vân Phi đau đớn nhăn mặt,Tiêu Ly Vân lo lắng cho hắn đến nỗi đứng yên không được,hắn bị như vậy đều là lỗi của nàng.

"Công chúa đừng lo,thần không sao"

Vân Phi thấy biểu hiện của công chúa như vậy trong lòng hắn rất vui.

"Được rồi,đừng vận động mạnh là được,sẽ ảnh hưởng tới vết thương,ngươi cũng thật kiên cường,bị lâu như vậy mà vẫn không kêu la"

"Chỉ là vết thương nhỏ,đa tạ vương phi"

"Được rồi,Tiêu Nam Hiên,chàng yên tâm rồi chứ"

Hạ Băng Liên phủi tay chóng nạnh,đầu ngẩn cao nhìn Tiêu Nam Hiên,y mỉm cười với nàng,dù nàng là ai thì vẫn là nương tử của hắn.

"Kinh thành rất gần đây,Long Ảnh,Mạc Song hai ngươi hổ trợ Vân Phi và Công Chúa,chúng ta nhanh chóng trở về,nơi này không thể ở lâu"

"Khoan đã,cho ta dịch dung lại"

"Nàng xinh đẹp như vậy,không cần phải làm như vậy nữa,kẻ nào dám nhìn ta liền móc mắt"

Hạ Băng Liên ngẩn người,nàng không biết lời y nói có thật lòng hay không nhưng tại sao lại có cảm giác vui vẻ,nàng như bị thôi miên bởi vẻ yêu nghiệt của y,sao bây giờ lại thấy Tiêu Nam Hiên đẹp trai đến thế kia chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc