VƯƠNG PHI! MAU CHẠY!!!


Tin Lang Minh Triết trên võ đài bị thương có lẽ đã lan khắp nơi, những kẻ không phục chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Lang Minh Triết sao không hiểu rõ? Chỉ là, so với ở đó vô dụng chẳng làm được gì về lại Lang Quốc hắn còn nhiều việc cần xử lý!
Nhìn một đám thích khách xông tới, Lang Minh Triết nghiêng đầu.

Hắn tuy bị thương nhưng không có nghĩa là chỉ có thể ở đó chờ chết!
Đem kiếm tiến ra, Lang Minh Triết nhập trận.

Đám thích khách kia đều là những kẻ được huấn luyện bài bản, từng kẻ một chính là liều chết xông đến, Lang Minh Triết cũng thi thoảng khó khăn tránh né những nhát kiếm hay ám khí kia.

Mọi người đều biết, vũ khí của thích khách chắc chắn có độc, hắn lại đang bị thương.

Nếu trúng độc, chắc chắn sẽ không xong!
Khi mà đoàn xe Lang quốc đang bị dồn ép, một đám sát thủ nữa lại xông lên.

Nhìn qua hẳn là muốn lấy đông áp chế, Lang Minh Triết nhìn từng binh lính của mình ngã xuống, tay lại càng thêm nắm chặt thanh kiếm.

Quyết không thể lui bước!
Cũng lúc này, một đám người áo đỏ xông tới cùng ám vệ Lang quốc xông ra.

Từng kẻ một cũng đều là cao thủ võ lâm, rất mau thế cục được xoay chuyển.

Có lẽ, nhờ vậy mà chuyển nguy thành an.

Nhưng trận chiến vẫn cứ như vậy giằng co mất hai canh giờ mới xong.

Đám người kia rút lui, vì binh lính không đủ, Lang Minh Triết cũng không kêu người đuổi theo.

Những kẻ bị thương trực tiếp nuốt thạch tín tự sát, nhưng nhìn hình xăm trên tay, Lang Minh Triết rơi vào trầm tư.


Hình xăm này, đã lâu không thấy.

- Đem những xác này dọn sạch đi, đừng để dọa người.

- Tuân lệnh!
Một tên cầm đầu nhóm áo đỏ tiến lên, tháo bịp mặt ra cúi đầu hành lễ với Lang Minh Triết rồi nói.

- Bẩm bệ hạ, chúng thần là người của Nguyệt Vọng lâu.

Nghe tin người bị thương, chủ tử đã cho chúng thần âm thầm bảo vệ người.

Hi vọng, người có thể an tâm giao đoạn đường còn lại cho chúng thần, chúng thần sẽ hộ tống người trở về kinh thành.

Lang Minh Triết cũng không phải kẻ không hiểu chuyện, gật đầu chấp thuận.

Đoàn xe tiếp tục lên đường.

Nhã Tịnh sau khi tiễn Tư Đồ Kha Luân liền quay về lại cung cấm kia.

- Công chúa, năm nay phía Nam đã phải chịu trận gió lớn, người dân lương thực tích trữ không đủ gây ra cảnh nghèo đói.

Tri huyện Nam Môn đang muốn xin thêm lương thực.

Nhã Tịnh nhìn qua, trận gió lớn họ nói có lẽ là vòi rồng.

Nơi này khác với thế giới kia, hiểm họa tự nhiên nói tới liền tới, chẳng cần dựa vào điều gì.

Có lẽ hoa màu đã bị dập nát, lương thực bị cuốn đi chỗ khác rồi.

- Được, lần này ta sẽ đi cùng đoàn tiếp tế lương thực, ngươi cho người chuẩn bị đi!
- Thần đã rõ thưa công chúa, không biết việc người tới đó có cần báo qua Hoàng thượng hay không?
Nhã Tịnh nhíu mày, nhìn tới vị quan kia.

- Ngươi đây là ý gì? Việc lần này phụ hoàng đã giao cho ta toàn quyền quyết định.

Ta đi hay không đi tới đó, không nhất thiết phải báo lại phụ hoàng, Trần đại nhân.

Không cần người quản!
Biết bọn họ vẫn nghi ngại thân phận nàng, cũng biết họ càng nghi hơn năng lực của nàng.

Bây giờ mỗi lần nàng làm điều gì, không lâu sau sẽ có tấu chương phàn nàn.

Nhã Tịnh chắc chắn nếu góp ý đúng nàng sẽ nghe, dù sao nàng cũng cần cải thiện bản thân.

Với những góp ý sai lệch, nàng trực tiếp sẽ không để ý.

Công việc nàng làm, cũng không phải là ít! Chưa kể Đoạn tình sơn trang nàng vẫn đang là đại đương gia!
- Việc cứu tế không thể chậm trễ, sau khi các người chuẩn bị xong sẽ lập tức lên đường.

Lần này Trần đại nhân vất vả rồi, ngươi có thể lui!
Biết hắn quá phận, Trần Nguyên Chi vội lui bước rời đi!
Công việc chuẩn bị gấp rút, nhưng vì nơi đó nhiều nạn dân, ít nhất cũng mất năm ngày.


Vừa hay, ba ngày sau, nhóm Diễm An tới nơi.

Vừa thấy nàng, Tiểu Bảo vội lao tới.

- Mẫu thân! Con nhớ người chết mất!
Ôm lấy tiểu Bảo, nàng xoay thằng bé một vòng.

- Có phải con lại mập rồi không, không tập luyện cho tốt! Xem bộ dáng sắp mập thành heo rồi, sau này các cô nương sẽ chẳng thèm để ý con đâu!
Tiểu Bảo vừa vui vẻ được chưa lâu, nghe xong câu này liền vùng vằng đòi xuống.

Đúng là xa mặt cách lòng, yêu thương nhau gì đâu chứ, hở ra đều là chê bai bảo bối nhỏ!
Nhìn chân tiểu Bảo đung đưa càng đáng yêu, Nhã Tịnh không có ý định tha.

Nhưng nàng không biết, phụ mẫu đã sớm ở sau lưng nàng.

"Bộp!" một cái đánh thật đau sau ót nàng.

Nhã Tịnh quay lại, thấy mẫu hậu đang trừng mắt nhìn mình vội thả Tiểu Bảo xuống hề hề.

- Mẫu hậu, nghe ta giải thích.

Nhưng không để nàng nói xong, một bên tai đã bị nhéo lên.

- Ta đã nói bao nhiêu lần? Không được xách trẻ con lên như vậy cơ mà?
Vì khi phụ mẫu nàng tới, tiểu Bảo bị Diễm An lôi đi xa cùng nên không gặp mặt ngoại tổ và ngoại tổ mẫu.

- Chắc đây là Tiểu Bảo? Lại, để Ngoại Tổ nhìn con nào! Ay ya, thật đáng yêu nha!
Phụ thân nàng nhìn tiểu Bảo hai má phúng phính yêu thích không thôi, nhưng nghe người lớn tuổi trước mặt gọi bản thân như vậy.

Tuy non nớt, nhưng Tiểu Bảo vẫn hiểu, người trước mắt là Ngoại tổ và ngoại tổ mẫu của mình.

- Tiểu bảo tham kiến ngoại tổ, ngoại tổ mẫu!
Mẫu thân nghe A Bảo non nớt chào hỏi mình, trái tim cũng trở nên mềm nhũn.

- Ay ya, đúng là đứa nhỏ biết điều mà! Lại, ngoại tổ mẫu xem con nào! Tiểu Bảo, Tiểu Bảo! Vậy phong con làm An Quận Vương, một đời an nhiên bình phàm là được rồi!
Nhã Tịnh nghe mà vui vẻ, sau đó lại như đạt được ý xấu nào đó.


- Nếu mẫu hậu yêu thích tiểu Bảo như vậy, hay người cho phu tử dạy tiểu Bảo thật nhiều thứ và canh trừng tiểu Bảo đi? Rèn luyện thằng bé sau này có thể cống hiến hết mình vì Khánh quốc ta! Khánh quốc muôn năm!
Dù sao cũng là cháu ngoại, mẫu thân nàng cũng không cảm thấy có gì không đúng.

- Được nha! Tiểu Bảo còn bé đã ngoan ngoãn như vậy, sau nhất định sẽ trở thành trang tuấn kiệt!
Nhưng, có trời mới thấu! Vì từ bé ở cùng nàng, Tiểu Bảo cũng yêu thích tự do và ghét mấy quy tắc y như nàng.

Nghe người lớn nói, Tiểu Bảo nghe như sét đánh qua tai.

Nhưng vì còn nhiều người lớn ở đây, Tiểu Bảo đành nhịn lại.

Thì ra đem cậu tới đây, mẫu thân đã có tính toán trong lòng cả!
- Vậy mẫu thân cũng sẽ học cùng hài nhi sao?
Đem hai mắt đen láy vô tội đáng yêu nhìn lên mọi người, chẳng để mọi người nói gì thêm.

Tiểu Bảo tiếp tục ra đòn.

- Hài nhi lâu lắm rồi mới được gặp mẫu thân, thật không muốn rời xa mẫu thân.

Thật nhớ mẫu thân a!
Có thoát cùng thoát, có rơi vực thì cùng rơi vực.

Tay A Bảo năm lấy vạt áo nàng, Nhã Tịnh nhìn qua cũng không nhận ra tâm tư này của thằng bé.

- Vậy hài nhi ở đây thêm một khoảng thời gian, phía nam có chuyện ta phải đi qua đó, ít nhất ba tháng.

Những ngày này con phải ở lại đây, ngoan ngoãn nghe lời ngoại tổ và ngoại tổ mẫu nghe không? Chờ ta về, ta nhất định bồi tiểu bảo nha!
Biết việc nước khó lui, Tiểu Bảo cắn răng.

Lại để mẫu thân thắng thêm một trận, sau này chờ mẫu thân về! Tiểu Bảo nhất định cùng mẫu thân từ từ ôn lại chuyện cũ!


Bình luận

Truyện đang đọc