VƯƠNG PHI! MAU CHẠY!!!


Ta hiểu rồi!
Tư Hạ nghe vậy, nàng ta hiểu Nhã Tịnh nói được nhất định sẽ làm được.

Ngày đại hôn đã tới, Lang Minh Triết một thân hỉ phục đứng ở đại điện nhìn Tư Hạ từ từ tiến vào.

Hoàng Hậu vẫn chưa tới, Lang Minh Triết cũng không quan tâm mấy, nhìn người kia từ từ tiến về phía mình.

Trong lòng hắn chỉ nghĩ tới ngày đó, nàng cũng từ từ tiến tới như vậy.

Nàng mỉm cười vươn tay ra, Lang Minh Triết nhẹ nắm lấy.

Nhưng, hắn vẫn ở đây.

Đổi lại người đứng trước mặt hắn lại là người khác, cố đè nén ý định hủy bỏ toàn bộ.

Lang Minh Triết nắm lấy tay Tư Hạ!
Nhã Tịnh nàng một đường đi tới Tử Cấm Thành, nhìn qua binh qua lại, Nhã Tịnh mỉm cười leo lên.

Dạ Nguyệt Tu Kiệt thấy nàng liền vội chạy xuống, chặn Nhã Tịnh nàng không cho lên.

Hắn sợ, sợ nàng lại nghĩ quẩn.

- Hoàng hậu, người không nên ở đây!
Nghe Dạ Nguyệt Tu Kiệt nói, Nhã Tịnh chỉ lẳng lặng nhìn bồ câu bay đi.

Nhìn nó bay tới khuất bóng, nàng mới từ từ nói.


- Vậy ngươi nói ta phải đi nhìn người ta yếu cưới thêm người đó vào hay sao? Ta đi tới nơi đó, nhìn hạnh phúc của mình nay chia đôi xẻ nửa, mai chia ba xẻ bốn sao?
Nàng chỉ vào nơi trái tim bây giờ đầy rẩy những vết sẹo, nhẹ nhàng mỉm cười.

- Nơi này của ta, không chịu được nữa rồi!
- Nàng có muốn rời đi không?
Nhìn những binh khí đằng sau Dạ Nguyệt Tu Kiệt, nàng có thể hi sinh nhưng hắn thì không.

- Ta không, ít nhất cũng không phải hôm nay! Ta chỉ muốn lên đó, ngắm nhìn kinh thành phồn hoa mà thôi!
Nhớ lại ngày lễ nguyên tiêu, cùng nhau thả đèn lồng.

Cùng nhau ngắm pháo hoa rợp trời, nghe hắn thì thầm nói.

Giờ đây, tất cả chỉ là đã từng.

Cảm nhận gió lạnh thoáng qua, Nhã Tịnh thật muốn từ đây mà nhảy xuống.

Cố gồng lấy mình, nàng không cho phép bản thân gục ngã lúc này!
Một mật thám nói nhỏ vào tai thái giám, Tư công công vội báo cho Lang Minh Triết, hai người chưa kịp bái đường.

Hắn đã rời khỏi hôn lễ, Tư Hạ nhìn bóng dáng hắn rời đi tức giận nhìn theo.

- Lang Minh Triết! Huynh đã quên những gì huynh hứa với ta rồi hay sao?
Nghe tiếng Tư Hạ vọng ra, chân hắn có chút dừng lại.

Nhưng cuối cùng vẫn chọn rời đi, trước khi đi hắn nói vọng lại.

- Chờ ta!
Lang Minh Triết sử dụng khinh công, chẳng mấy chốc đã tới được Tử Cấm Thành.

Nhìn thấy nàng, một thân y phục đỏ, mái tóc chẳng tạo kiểu tùy ý bay theo gió có chút mỏng manh.

Giống như chỉ cần hắn chạm vào, nàng sẽ nhảy xuống dưới vậy!
- Tái sao nàng lại tới đây? Nàng không rõ bây giờ bản thân là ai sao?
Nhã Tịnh đem trong ống tay áo Phượng ấn ra nhìn Lang Minh Triết một bộ hỉ phục lộng lầy mà cay mắt, quả thực do nàng nghĩ nhiều rồi.

- Ta trả người lại quyền lực người cho ta, người trả ta Tiểu Bảo được không? Ta không cần gì nữa, cần tiểu Bảo mà thôi.
Rõ ràng, rõ ràng người biết kẻ hại ta suýt chết là ai, nhưng người lại giả vờ không biết! Rõ ràng người biết kẻ bắt cóc tiểu Bảo là ai, vậy mà người vẫn bảo vệ nàng ta.

Hoàng thượng, người hại ta cũng thật thảm! Ta đã cho người lấy thêm thê thiếp rồi, tại sao người đối xử với ta như vậy? Đóa Lưu Li ta dốc công sức trồng, người của người vì đại hôn nhẫn tâm phá hỏng.

Mọi thứ, bây giờ đối với ta cũng thật xa lạ.

Người từng thề với ta, nhất định sẽ không để ai thương tổn ta.

Nhưng người chưa từng thề sẽ không tổn thương ta, ta cuối cùng cũng hiểu rồi! Hiểu cả lý do vì sao mẫu thân nói vậy!
- Nàng không cần lảm nhảm nữa, theo ta về, giờ lành không được phép qua!
Lang Minh Triết mặc kệ nàng phản kháng, hắn vác nàng lên vai rời đi.


Đợi một lúc lâu sau, Tư Hạ cuối cùng cũng thấy Lang Minh Triết vác Nhã Tịnh trở về.

Nhìn thấy nàng ta không phản kháng, hoặc biết phản kháng cũng không lại Tư Hạ siết chặt vạt váy.

Lang Minh Triết nhìn quốc sư khẽ nói.

- Tiếp tục đi! Không được bỏ lỡ giờ lành, còn người khác mau trói Hoàng hậu lại!
Đám người nhanh chóng tiến lên, Nhã Tịnh cay đắng nhìn tới.

Lang Minh Triết cùng Tư Hạ khấu đầu tạ trời đất, chính mắt nhìn người mình yêu nạp thêm kẻ khác.

Nhã Tịnh cố gắng không cho giọt nước mắt trực trào rơi ra.

Tư Hạ dâng trà cho nàng, Nhã Tịnh được thả ra một tay.

Chỉ sợ, nếu nàng không nhận bọn chúng cũng sẽ ép nàng uống mà thôi! Thà có tay, ta tự vận động! Nhã Tịnh run rẩy nhận lấy tách trà, cuối cùng cũng nuốt xuống.

Lang Minh Triết dắt Tư Hạ vào hỉ phòng, chờ động phòng.

Chính hắn lại bước ra sảnh, nói chuyện cùng văn võ bá quan.

Nhã Tịnh ở trên cao, nàng cảm giác bản thân thật giống một pho tượng gỗ!
Bỗng dưng cả người nàng đau nhức, thất khiếu bỗng dưng chảy máu.

Lang Minh Triết vừa đi ra thấy vậy liền hoảng rồi, vội vã kêu Ngự y tới Khôn Ninh cung.

Lang Minh Triết cũng bế nàng về đó.

Mặt khác cho phong tỏa toàn bộ yến tiệc, không cho kẻ nào đụng vào bất cứ thứ gì hay rời đi.

Cảm nhận nàng càng ngày càng lạnh đi trên tay mình, Lang Minh Triết lần đầu tiên sợ hãi tới vậy.

- Nàng nhất định phải sống cho ta, nhất định không được phép rời đi như vậy! Ta không cho phép nàng để lại mình ta, không cho phép!

Lang Minh Triết siết chặt nàng trên tay.

Tư Hạ ngẩn ngơ trong hỉ phòng, nha hoàn vừa thông báo Lang Minh Triết đã đem Nhã Như Tuyết rời khói yến tiệc.

Hôm nay sẽ không trở lại đây, nàng ta nhìn tới chữ Hỉ càng ngày càng sinh ra chán ghét nồng đậm.

- Ngươi biết không, ta và chàng đã quen khi ta mới lên bảy, chàng đã cao lớn hơn ta.

Khi đó, chàng ở trong cung điện của ta, cùng ta chơi, cùng cưỡi ngựa bắn tên, chúng ta cùng đi dạo nơi phố phường.

Có một ngày, chúng ta đang đi dạo trên nội cỏ, gặp phải thích khách.

Ta vì cứu chàng mà suýt mất mạng, khi đó chàng đã hứa.

"Chờ nàng lớn lên! Ta nhất định sẽ lấy mình nàng làm thê tử!" chàng đã hứa như vậy với ta!
- Vậy ý ngươi là, là ta chen vào hai người sao?
- Còn không phải sao? Chàng lúc trước, vì ta không cho phép một nữ nhân nào ở bên, chàng cưới ngươi cũng chỉ là vì thánh chỉ đó mà thôi! Chính vì vậy, dù ta làm gì chàng cũng bảo vệ ta, lần ở bãi săn, không phải ngươi đã hiểu rồi hay sao?
- Vậy, là do ta chia rẽ uyên ương hai người rồi!
- Ta thích mai đỏ, chính vì vậy, ta nói với chàng.

Khi chúng ta tổ chức hôn lễ, ta muốn mai rợp trời, ta còn muốn hôn lễ của chúng ta là hôn lễ long trọng nhất! Chàng cũng đã giữ đúng lời hứa, đủ để ngươi biết rằng vị trí của mình ở đâu rồi nhỉ? Nơi này, chỉ có ta là duy nhất của chàng.

Ngươi, nên đi rồi!
Đó là câu chuyện nàng ta đã nói cùng Nhã Tịnh đêm qua, vốn dĩ nàng ta nghĩ rằng Nhã Như Tuyết kia nhất định biết khó mà lui, không ngờ tới.

Lang Minh Triết thật sự bỏ nàng ta mà chạy, nếu đã vậy! Đừng trách ta ác độc!


Bình luận

Truyện đang đọc