VƯƠNG PHI QUYỀN LỰC


Lam Ly với Cao Hàn chia nhau ra mỗi người đi một ngả.

Hắn dùng khinh công cũng đám thuộc hạ bay đi, còn cô thì đi xe ngựa đến một căn hầm cách âm của một gã lập dị.

Nhưng chỉ có mình cô biết được nơi này, vì đám người Lâm Tấn đều là thuộc hạ của hắn nên chắc rằng họ sẽ nói ra vụ việc này, nên cô đã âm thành đem đám người kia đến căn hầm đó.

Xe ngựa chạy một thì cuối cùng cũng đã đến nơi.

Cô thấy lão ta đã đứng đợi sẵn mình ở trước cửa, cô theo lão đi vào bên trong, đi đến phòng lão thì cũng là lúc mật đạo được mở ra.

Có một cầu thang dẫn xuống bên dưới, ở đó chính là nơi giam những người kia.

Lam Ly đi đến chiếc ghế được đặt ở giữa phòng, ngồi xuống, cô cũng không quên mang chiếc mèo lười biếng này đi theo.

Cô bắt chéo hai chân, ngồi kiểu quý phái, sang chảnh, còn chú mèo nhỏ thì nằm trên đùi cô, dòm ngó đám người bị treo trên cây cột gỗ kia.

"Nói, các ngươi vì sao lại muốn hành thích người đám người đó?!!" Lão già lập dị kia nãy giờ mới lên tiếng.

Lão là thuộc hạ của cô vì cô từng cứu mạng con gái lão nhưng cô gái đó không may đem trao trái tim của mình cho một tên cặn bã, tình yêu làm mờ mắt, bỏ cha già để đi theo tên đểu cáng kia rồi cuối cùng bị hắn đánh đến sảy thai, rồi bị sát hại.

Cô đã chính tay giết chết tên đàn ông hèn hạ đó báo thù cho hai mạng người, còn lão thì sống bơ vơ một thân một mình, cô cảm thấy thương xót vô cùng, bèn ngỏ ý muốn lão đi theo làm thuộc hạ của mình.

Chuyện này xảy ra lúc cô còn ở trong doanh trại, hay lén Cao Hàn đi chơi, nên vô tình gặp được.


Lão tên là Khương Niên, tuy thấy bề ngoài lão tàn phai, rũ rượi là thế nhưng từ khi lão về làm thuộc hạ cho mình, cô biết lão chỉ mới 38 tuổi thôi, đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong, khi lão cởi bỏ vẻ ngoài tàn tạ đó thì chính là một cực phẩm vạn người mê, nhưng chỉ thua Cao Hàn mà thôi.

Cô gái kia cũng chỉ là con nuôi, do một lần đi chợ thì lão bắt gặp một cô bé nhỏ, không nơi nương tựa thấy cô quá đáng yêu nên lão liền mang cô về, nhận làm con nuôi, tuy trên danh nghĩa cha con nhưng lão lại thích cô nhưng cô gái ấy ngu ngốc chẳng nhận ra tình cảm đó, đem lòng yêu một tên chẳng ra gì, thầm đáng tiếc cho một cuộc tình đơn phương không hồi kết và một cuộc đời đầy hối hận khi đã chọn sai người.

/Meo~/
Tiếng mèo cô làm cô sực tỉnh khỏi câu chuyện bi thương kia, Lam Ly câu mày nhìn họ.

"Các ngươi là người của lão già đó đúng không?!!" Tên đội trưởng trừng mắt, gồng mình muốn thoát khỏi dây trói.

Muốn dùng hết sức lực để đánh trả, ông không muốn khuất phục trước những thứ tầm thường, họ đã phải hy sinh quá nhiều nhưng chẳng nhận lại được gì cả.1
Những lần cực khổ nặng nhọc bị lưu đày làm tay sai, mất đi người quan trọng nhất cuộc đời, khốn đốn đến đáng thương.

Nhưng đâu ai biết họ từng là một chiến binh anh dũng, hết lòng vì quê hương đất nước.

"Trước khi nói thì ngươi nên suy nghĩ trước đã.

Ta là người của lão già đó thì tại sao lại dùng từ đám người đó cơ chứ.

Nếu ta làm thuộc hạ của ai tất nhiên sẽ trung thành tuyệt đối với người đó, nhưng có lẽ sẽ không một ai xứng đáng để ta phải phục tùng đâu, ngươi hiểu chứ?!" Cô từ từ, chậm rãi nói, tính cách khinh người, ngạo mạn đó đã ăn sâu vào trong máu của cô rồi.

Nhẹ nhàng vuốt ve những sợi lông trắng muốt của mèo cưng nhà mình, giải thích.1
"Chủ nhân của ta đến đây chỉ để thương lượng, chứ không muốn dùng vũ lực.

Cho dù có dùng thì các ngươi cũng không phải đối thủ của ngài ấy đâu, nên ngoan ngoãn hợp tác đi, nếu không muốn chết sớm" Khương Niên lên tiếng giải bày, nhưng cũng không quên khịa khoáy chúng và buông vài câu đe dọa.


"Lấy gì để chúng tôi tin các ngươi!!" Tên đấy coi bộ rất đa nghi nhưng lại rất bình tĩnh không hổ là binh sĩ kỳ cựu một thời.

"Tin hay không thì tùy.

Các ngươi có hai sự lựa chọn một là phục tùng theo mệnh lệnh của chủ nhân ta hai là chết, do các ngươi lựa chọn"
"Cái này là ép buộc, chúng tôi có quyền lựa chọn sao!!" Một tên nào đó chen miệng vào nói.

"Nếu làm thuộc hạ của cô thì chúng tôi có lợi ích gì?!" Vẫn là tên đội trưởng sáng suốt.

"Theo ta, phục tùng và làm theo mệnh lệnh của ta, ta sẽ giúp các ngươi báo thù" Lam Ly nói.

"Các ngươi biết được những gì rồi?!!" Tên đó gấp gáp hỏi.

"Thù hủy hoại tương lai, giết cả gia đình dòng tộc, bắt ép người thương của các ngươi về làm thiếp của họ, có thù tất báo, hợp tác, chủ nhân sẽ không để các ngươi chịu thiệc" Tên đội trưởng có chút động tâm, còn mấy người còn lại thì đồng ý ngay tắp lự nhưng vẫn đợi ý kiến của người chỉ huy.

"Các ngươi muốn trả thù nhưng lực lượng yếu, số lượng lại ít, không bằng theo ta rèn luyện chờ ngày báo thù.

Năng lực các ngươi hiện tại còn không địch lại một tên ngự lâm quân mà còn đòi giết chết hoàng thượng, không cảm thấy nực cười sao" Đúng vậy, binh lính khi nãy không phải người của ngự lâm quân, chúng chỉ là quân lính bình thường cải trang quân ngự lâm để bị giết, tạo cho đám người này cảm giác của sự chiến thắng, rồi lúc sau sẽ cho quân ngự lâm thật sự ra chiến đấu, làm cho họ như từ trên mây rơi xuống địa ngục.

Và tên đội trưởng cùng đám ngươi ở đây đều biết rõ mục đích của chúng, từ lúc cô tạo ra tiếng động.

"Được, từ này về sau chúng tôi sẽ là người của cô, một mực trung thành, nguyện hi sinh vì nhiệm vụ.


Cũng mong cô giữ lời hứa và cũng cảm ơn vì đã cứu chúng tôi một mạng"
"Vì lợi ích cả thôi, bắt đầu từ bây giờ, các ngươi hãy thay tên đổi họ và sống với một con người mới, đừng để bị lợi dụng lần nữa, Khương Niên thả họ xuống rồi đặt cho từng người, mỗi người một cái tên, tạo hoàn cảnh giả cho họ đi, sắp xếp chỗ ngủ.

Ta có việc phải về sớm, mọi thứ đành giao lại cho ngươi rồi." Nói rồi Lam Ly ôm chú mèo đang say ngủ đứng dậy, đi về.

Trời đã rất tối sợ rằng hắn lại giận dỗi nên cô phải về sớm.

"Rõ thưa chủ nhân, người đi đường cẩn thận" Khương Niên chắp tay, cúi đầu nói.

"Cung tiễn chủ nhân" Đám người này cũng cúi đầu tạm biệt cô.

"Được rồi, bây giờ các ngươi tự đặt cho mình một cái tên đi.."
"Vậy ta tên.."

Khi cô trở về tửu lầu Huyền Lai thì trời cũng gần sáng.

Cô bỏ qua những ánh mắt thèm thuồng, dòm ngó của những tên công tử thiếu gia, mà hiên ngang đi về phòng.

Mở cửa ra Lam Ly thấy Cao Hàn đã đắp chăn ngủ rồi, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, lon ton đi lại phía giường.

Cởi áo móc lên sào treo đồ, rồi cởi ủng, Lam Ly bước từng bước lên giường đi qua chỗ ngủ của mình.

Tại sao cô với hắn lại ở cùng một phòng đơn giản vì do hắn bày mưu.

Bảo với cô rằng nơi này không dư phòng đành phải chia hai người một phòng mới đủ, mà cô với hắn lại sắp làm lấy nhau nên ngủ chung cũng chẳng sao.

Nhưng cô lại bảo mình sẽ ngủ với Liên Nhi thì hắn liền ra hiệu cho nàng từ chối bảo sẽ ngủ cùng Tử Thanh.

Nên bây giờ cô mới phải chật vật thế này đây.1

Hắn đã thức từ lâu rồi, mở mắt nhìn cô chằm chằm.

Rồi kéo nhẹ tay cô, làm Lam Ly suýt thì té nhưng may thay là ngã vào người hắn.

Cô lồm cồm bò dậy, tay chống vào ngực hắn, không kiềm được thú tính liền sờ sờ vài cái.

Hắn vẫn không nói gì dùng một tay nâng mặt cô lên hôn xuống.

Phải nói thật thì hắn bị cuồng hôn.

"Này, ngươi.."
"Ngoan, đi ngủ thôi"
Ơ hắn lại giận cô nữa à, đúng là đồ trẻ con.

Nói thì nói thế nhưng Lam Ly vẫn chui vào lòng để hắn ôm, ngủ vậy mới ấm.1
_____________________________________
Tới đây thôi, tui lười quá.

Tương lai khó khăn lắm nên cho ngọt trước rồi về sau ngược cũng không muộn:>1
__________
Mình mong sẽ nhận được những lời góp ý chân thành đến từ các bạn, cảm ơn vì đã ủng hộ.

___________
• Cuồng hôn: Nghiện hôn môi người yêu.

( chú thích cho những bạn chưa bồ)1
Để biết thêm chi tiết vui lòng lên Google chứ tui cũng không biết đúng không..


Bình luận

Truyện đang đọc