VƯƠNG PHI XUNG HỈ


Mạch Yên Nhiên điềm nhiên ngồi lại trên ghế hắc mộc, tay mân mê tách trà, sắc mặt giữ vẻ ôn nhu giữa không gian tường gỗ đen tuyền bề thế.

Hồng Uyển Uyển dáng ngồi đoan trang đưa ánh nhìn ngờ vực sang tâm thế dửng dưng của cô, hồi lâu cất giọng:
- Tứ Vương Phi về nhà mẹ đẻ mà trà nước không thể dâng lên cho người trưởng bối như ta một chút hay sao?
Yên Nhiên tâm tư chẳng mảy may dao động:
- Người xưa có câu, mẫu từ tử hiếu, mẫu phải từ thì tử mới hiếu.

Nhưng mẫu của Mạch gia lại chẳng may nằm lạnh lẽo dưới ba tấc đất.
Yên Nhiên bình thản đứng dậy, hai tay vòng trước ngực điệu bộ kính cẩn:
- Đa tạ Hồng tiểu nương đã nhắc nhở, bây giờ ta sẽ lập tức đến từ đường thắp hương dâng trà cho sinh mẫu.
Hồng Uyển Uyển đôi mày nhíu khít tỏ rõ thái độ khó coi, lúc này vọng từ bên ngoài giọng nói lảnh lót vài phần đanh đá của Mạch Ý Lan:
- Không biết Tứ Vương Phi quay về đã không kịp tiếp đón, thất lễ rồi.
Mạch Ý Lan kênh kiệu bước vào, cằm hất cao khinh rẻ người đối diện.
- Mẹ, con gái thỉnh an mẹ.
- Ý Lan, con mau qua đây.
- Mẹ, còn tưởng là vị khách quý nào ghé thăm mà khiến cả Mạch Phủ nhốn nháo cả lên, thì ra là đại tỷ tỷ bị đưa đi xung hỉ của ta quay về ra vẻ.
Yên Nhiên bình tâm tịnh khí, hớp một ngụm trà ôn hoà lên tiếng:
- Dù cho ta có được sắp xếp hôn sự này với thân phận gì thì cũng đã trở thành Tứ Vương Phi, cô nhìn thấy ta không giữ phép tắc lại buông lời mỉa mai như vậy thật không phải.
- Có gì mà không phải chứ? Trở về nhà mẹ ruột mà chỉ một mình, đến cả bóng dáng của phu quân cũng không thấy, cả Miên Quốc này ta e xưa nay cũng chỉ có một mình cô thôi.


Còn tưởng mình là Tứ Vương Phi ân sủng ngút trời sao, thị uy cái gì chứ?
- Lòng dạ con người, bản thân thế nào sẽ nhìn người khác giống như thế ấy.
- Ý cô là nói ta suy bụng ta ra bụng người?
- Thế gian này đầy rẫy cạm bẫy, cũng nên học hiểu mười phần trong một phần mà kẻ khác nói ra.
- Cô...
Cãi ngang quả thật cô không cãi lại mẫu tử của ả ta, chỉ đành quay lưng định về phòng riêng yên tĩnh, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
* Choang *
Từ đằng sau bay vèo đến trước mặt, bình hoa gốm sứ trắng vỡ tan tành ngay dưới chân cô.

Yên Nhiên còn chưa kịp định thần thì hài đen, triều phục của quan nhân đã bước vào.

Mạch Ý Lan chớp lấy thời cơ, mang theo gương mặt uất ức chạy đến bên cạnh Mạch Tử Sâm khóc lóc:
- Cha đã về.
Nhìn thấy Ý Lan giọt ngắn giọt dài, lại thêm một mớ hỗn độn nằm tại mặt sàn mà Yên Nhiên thẳng lưng sừng sững giữa nhà, tâm tư ông ta bắt đầu gợn sóng:
- Lại là chuyện gì đây?
- Cha, tỷ tỷ chỉ là không cẩn thận làm vỡ chiếc bình gốm sứ trắng mà người thích nhất thôi, tỷ ấy không cố ý cha đừng tức giận.
Mạch Tử Sâm vốn không để tâm đến trắng hay đen, vài trò vặt vãnh đã khiến ông ta một lòng hướng mắt vào bộ dạng đáng thương rưng rưng lệ của Hồng Uyển Uyển mà xót dạ, lại bắt lấy con ngươi kiên định của Yên Nhiên mà đùng đùng nổi giận:
- Lại là ngươi, ngày đầu trở về sau khi xuất giá đã mang phiền phức cùng về, ngươi không muốn cái gia đình này có một ngày yên ổn hay sao?
Yên Nhiên sắc mặt âm u, đồng tử xám màu chậm rãi nhìn sang khí tức nóng bừng của Mạch Tử Sâm, âm giọng không đổi vẫn ôn nhu như vậy:
- Cha có cần phải đay nghiến con như vậy không? Nguyên nhân thật sự chiếc bình bị vỡ người cũng chẳng muốn rõ, chỉ nhắm vào lỗi lầm của con mà ra sức giáo huấn.
- Ngươi làm sao? Định tạo phản rồi phải không? Gả đi rồi thì không coi nhà mẹ ra gì nữa phải không?

Môi cô khẽ hở, cơ hồ mấp máy, ý định giải thích chợt kéo qua rồi tắt ngụm khi nhận lấy sự áp đặt lỗi lầm của ông, Mạch Tử Sâm chỉ tay ra hai hàng tùy tùng theo hầu ngoài cửa.
- Con gái về nhà mẹ đẻ có cần làm rầm rộ như vậy không? Kẻ nào kẻ nấy mặt mày dữ tợn, ngươi là định đàn áp khí thế của ai trong cái nhà này? Ra oai với ai?
Yên Nhiên đối diện hai con ngươi đỏ au vì nộ khí của Mạch Tử Sâm càng thêm tủi hận, đáy mắt dâng lên lệ óng ánh nhưng cố không để chúng được phép rơi xuống, kiên định nhìn vào từng nép nhăn mà tất thảy đều chứa đựng nhẫn tâm về phía cô, Yên Nhiên sớm đã không còn lòng dạ biện giải, đã như vậy thì sao phải trông chờ thái độ khác từ ông ta.
- Một Vương Phi rời khỏi phủ của mình mang theo nhiều người hầu để tiện bề chu đáo thì có gì sai?
- Ngươi...!ngươi còn trả treo lại ta.

Ỷ mình là Vương Phi thì có thể mặc sức ra oai sao? Ngươi là đang dùng danh phận Vương Phi để đối đầu với ta có phải không?
- Tỷ tỷ, cha đang nóng giận tỷ đừng ngang bướng như vậy, xin lỗi cha là được rồi.
- Có người muội muội như ngươi thì ta sẽ còn hứng chịu sự khắc nghiệt này không bao giờ dứt.
Mạch Tử Sâm phừng phừng lửa giận, chỉ tay thẳng vào gương mặt ngoan cường của Yên Nhiên.
- Thật là hết thuốc chữa, muội muội ngươi dù bị ngươi ghét bỏ cũng không màng mà cầu xin ta tha lỗi cho ngươi.

Còn kẻ như ngươi luôn dùng ba tấc lưỡi làm tổn thương lòng tốt của người khác, không biết đạo nghĩa.
Mẫu tử Hồng Uyển Uyển lén cười đắc ý, Yên Nhiên cắn chặt cơ hàm nếm trải thứ mùi vị quen thuộc suốt nhiều năm qua, cứ hễ là tại Mạch gia thì bất kỳ lúc nào cô phạm lỗi đều có thể thẳng tay giáo huấn, bất kể ánh mắt của kẻ khác hay hạ nhân nhòm ngó, Mạch Tử Sâm ông ta đều không có ý giữ thể diện cho cô:
- Cha, thật sự con muốn hỏi người, người nóng giận là vì con làm vỡ bình hoa yêu thích của người hay là vì nhìn con chướng mắt.
* Chát *
Tát tai lập tức trút xuống trên gò má ửng hồng của Yên Nhiên, cơn rát bủa vây, đầu nghẹo sang một hướng.

Mặc cho Mạch Tử Sâm đã giận tới mức nói cũng không rõ chữ, cô vẫn điềm nhiên cười khẩy một cái.

- Đi...cút khỏi Mạch gia, ta không có đứa con ngỗ nghịch như ngươi.

Cút.
- Cha đừng quên con là đích nữ duy nhất của Mạch gia, chim chuột có muốn nhòm ngó vị trí này cũng chỉ bằng vọng tưởng.

Vậy thì người lấy lý do gì để đuổi con đi.
Hồng Uyển Uyển lẫn Mạch Ý Lan tim gan run rẩy vì hậm hực, tất thảy đều có thể nghe ra Yên Nhiên đang ám chỉ chim chuột là ai.

Tay nắm quạt của bà ta càng xiết chặt, cơ khớp từng đoạn dồn ép mạch máu mà đỏ bừng bừng.

Mạch Tử Sâm tính tình nóng nảy, nộ khí bên trong vốn đã nhân đôi nay nghe xong lại nhân bảy, nhân tám mà ghì tay giơ lên cao, cơ co dùng lực cơ hồ định giáng thêm một đòn vào người Yên Nhiên.
Nữ nhân này cũng thật cứng đầu, cư nhiên giương đôi mắt lẫm lẫm khiêu khích hướng theo Mạch Tử Sâm, đáy mắt có giăng kín lệ cũng không buồn chớp mí, cứ vậy mà thách thức giới hạn của ông ta:
- Ngươi....
Trước cánh tay run run to lớn của Mạch tướng quân, A La không cầm được chen ngang giữ ngăn cách giữa ông ta và Yên Nhiên.
- Mạch tướng quân dừng tay, Tứ Vương Phi là thân phận gì sao có thể để ông tùy tiện như vậy?
- Cô tránh ra, ở trong căn nhà này nó cũng chỉ là một cô nương, là nữ nhi ngỗ nghịch, ta là cha của nó chẳng lẽ không có quyền dạy nó? Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ nó một trận, tránh để nó ở Vương Phủ làm những chuyện ngỗ ngược khiến xấu mặt Mạch gia.
Yên Nhiên đanh giọng, ngữ điệu mấy phần thâm hiểm:
- Người yên tâm, Mạch Yên Nhiên con có làm những chuyện thương thiên hại lý gì thì cũng là tự làm tự chịu, không khiến tổn thất hư danh của người đâu.

Dù cho hôm nay cha có đuổi con đi, đánh chết con, con cũng sẽ không đi, càng như vậy con càng muốn ở lại trong căn nhà này.

Để nhìn xem những kẻ mà người hết lòng che chở bao giờ sẽ rơi lớp mặt nạ thối nát rồi đưa tay đâm một nhát thật đau sau lưng người.
- Ngươi...nghịch nữ...nghịch nữ...
Mạch Tử Sâm càng hung hăng lao đến, A La sắp không chống đỡ nổi cơn thịnh nộ này của nam nhân trước mặt, to gan nói lớn:

- Trong mắt Thánh Thượng và Tứ Vương Gia chỉ biết Mạch tiểu thư là Tứ Vương Phi của Miên Quốc, ngài hành xử không chút suy nghĩ sẽ liên lụy trên dưới Mạch gia.
Động tác Mạch Tử Sâm nửa chừng khựng lại, lòng vẫn ngùn ngụt nộ khí nhưng cơ hồ có điều vướng bận, ông ta híp mắt đanh giọng:
- Cô là đang uy hiếp ta?
- Mạch tướng quân, những lời nô tỳ nói có chỗ nào không đúng ông và ta đều biết rõ.

Hơn nữa số tùy tùng theo hầu đó là chủ ý của Tứ Vương Gia, ngài ấy lo cho Tứ Vương Phi đi đường mệt mỏi, có nhiều kẻ hầu đi theo sẽ chu đáo hơn.
Hồng Uyển Uyển đứng gần tiếp lời:
- Nói gì thì con bé cũng là nữ nhân của Mạch gia, còn lo gia đình ta không có đủ người hầu cho Nhiên nhi sao?
A La thẳng thừng đáp trả:
- Phu thê Tứ Vương Gia ân ái, điều này Hồng tiểu nương bà không quản được đâu.
Mạch Tử Sâm lườm ánh nhìn như con thú hoang vào gương mặt đã đẫm lệ của Yên Nhiên, sau đó thì buông lỏng tay xuống hậm hực rời đi để tránh cơn tức giận không kìm lại được.
Yên Nhiên đứng lặng vài giây, hơi thở đôi phần gấp gáp sau đó đã từ từ đều nhịp.
Mạch Ý Lan tiến đến âm giọng cảnh cáo:
- Mạch Yên Nhiên, cô đừng nghĩ bản thân mình có người chống lưng, ta sẽ chống mắt lên xem cô có thể giữ cái bản lĩnh này đến bao giờ.
Yên Nhiên cười lạnh, đưa con ngươi đen láy liếc sang Ý Lan thì thào, bảy phần sát ý khiến kẻ bị nhắm vào phải gai ốc:
- Vết thương của muội đã lành hẳn lại chưa?
Mạch Ý Lan thất thần im lặng, thần sắc Yên Nhiên thay đổi, đưa tay về phía A La:
- A La, ta mệt rồi.
- Tứ Vương Phi, nô tỳ hầu hạ người nghỉ ngơi.
A La nâng đỡ tấm thân mảnh khảnh đang khẽ run lên của Yên Nhiên, từng bước chậm rãi đi về viện cũ, suốt con đường gương mặt đẹp đẽ không hề tươi sắc, lạnh lùng ảm đạm cứ vậy mà thi hai dòng lệ lã chã rơi.

Tâm can tràn ngập sự thất vọng lẫn giằng xé, muốn một lần trả đũa cho hả dạ nhưng lại không nỡ vì hai chữ tình thân, có thể sẽ tàn nhẫn, sẽ dùng mọi thù hận mà đối phó với mẫu tử Hồng Uyển Uyển, nhưng sao đứng trước Mạch Tử Sâm bản thân cô lại do dự, mềm lòng..


Bình luận

Truyện đang đọc