VƯƠNG PHI XUNG HỈ


Lễ thượng thọ đã kết thúc, xe ngựa Tứ Vương Phủ đang lăn bánh đi về hướng cổng hoàng cung.

Mạch Yên Nhiên vén màn cửa sổ nhìn tha thẩn ra khoảng không gian bao phủ xung quanh, một bức tường thành cao hơn vạn trượng, đủ cho thấy sức mạnh và sự hưng thịnh của Đại Miên.
- Cô và Đức Phi là có quan hệ gì?
Thanh giọng hơi hướng lạnh lẽo của Miên Vân Hi khiến cô quay lại, chẳng hiểu vì lý do gì mà tận sâu trong đáy mắt thăm thẳm của hắn mang vài tia tức giận không rõ ràng.
- Không có quan hệ gì hết.
- Vậy tại sao bà ấy lại ra mặt giúp cô?
- Không phải lý do Đức Phi đã phân trần trên điện rồi sao? Ngài làm gì phải căng thẳng như vậy?
Cơ hồ muốn trút một tràng hơi dài nhưng hắn lại chặn nó ở ngay lòng ngực, nhìn cô mấy phần hậm hực, mấy phần bức bối.
Biểu hiện này của Vân Hi khiến Yên Nhiên khó hiểu, cũng chỉ là Đức Phi hiền từ đã chịu đứng ra nói lý lẽ thôi mà, sao hắn lại giận tới như vậy, lẽ nào hắn không muốn cô được giải vây?
" Tên chết tiệt nhà ngài, một câu nói đỡ giúp ta cũng không có, sao phải so đo với Đức Phi người chứ".
Bất thình lình hắn rướn người tới, áp sát thân thể thơm nức hồng hoa của Yên Nhiên, dùng đôi con ngươi u ám xoáy vào cô:
- Mạch Yên Nhiên, ta cảnh cáo cô, sau này không được qua lại thân thiết với Đức Phi, Viên Thị.

Nếu không đừng trách ta tàn nhẫn.
A La ngồi phía ngoài tại vị trí đánh xe cùng nô tài khác, cũng mang máng nghe ra chuyện gì đang diễn biến bên trong, cơ hồ luồng gió lạnh lùa ngang qua sống lưng, sắc mặt thoáng chút sợ hãi thay cho Yên Nhiên.
Cô nhíu mày, đáp trả khí tức bức người của hắn bằng đáy mắt âm hàn, hắn thu lại sự kích động ngồi vào ghế ho lên vài tiếng, mà nữ nhân kia vốn dĩ không suy nghĩ vào lời cảnh cáo kia.
" Vừa nãy là cái gì? Hắn áp sát mình sao? Rất gần, rất gần đó.


"
- Nè, có nghe bổn Vương nói gì không?
Lúc này Yên Nhiên mới bừng tỉnh, thái độ liền thay đổi:
- Tại sao chứ?
Miên Vân Hi có vẻ nghiêm trọng:
- Hoàng cung là chốn tranh đấu không ngừng, thị phi thật giả, lòng người trắng đen không thể phân minh.

Người mà hôm nay dang tay ra kéo cô từ vực thẳm trở về, ngày mai sẽ là một mạch cầm lấy thanh gươm đâm cô chí mạng.
- Có cần nghiêm trọng như vậy không?
- Mạch Yên Nhiên, bổn Vương là đang nói nghiêm túc với cô đó.
- Ngài thấy ta có chỗ nào không nghiêm túc chứ?
- Cô...
Hai nô tài bên ngoài xì xầm:
- Đôi phu thê này gặp nhau như nước với lửa, chẳng ai chịu nhường ai.
Còn vọng vào tiếng cười khúc khích, Miên Vân Hi ra vẻ thị uy:
- Các ngươi cười cái gì? Còn dám nhiều chuyện, các ngươi muốn chết hết rồi phải không?
Miên Vân Hi hắn là đang sợ, sợ Yên Nhiên bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu của chốn hậu cung, nơi mà tưởng sóng yên gió lặng nhưng thật ra là lớp lớp sóng ngầm đang âm ỉ đấu đá nhau.
- Tứ Vương Gia.

Tứ Vương Gia.


Xin dừng lại.
Đằng sau, Công Công hầu hạ bên cạnh hoàng thượng đang tất tả đuổi theo, nghe tiếng gọi Yên Nhiên liền cho xe dừng lại.
Dáng dóc đã trung niên của Viễn Tranh trong y phục tối màu, khom lưng kính cẩn dưới xe ngựa nhìn lên:
- Tứ Vương Gia, hoàng thượng có lời mời hai vị nán lại trong cung thêm vài ngày nữa, đã lâu người không được gặp riêng để ngắm nhìn Tứ Vương Gia rồi.
Hai người bọn họ chỉ đành tuân theo, xe ngựa lại quay về hoàng cung.
...----------------...
An Hoa Cung.
* Bốp *
- Mẫu phi, hài nhi biết lỗi.
Vệ Nghiêng Hân sắc khí khó nhìn giáng một bạt tai vào mặt của Tam Vương Gia.

Hắn quỳ dưới chân bà ta, bao nhiêu oán giận đều phô bày.
- Hiên nhi, sao con lại có thể hồ đồ như vậy? Hài tử này là đứa cháu đầu tiên trong số các hoàng tử của hoàng thượng, nó có thể giúp con lấy được lòng thánh thượng và sự yêu mến của Hoàng Tổ Mẫu, dù có muốn trả thù cũng không nên mang đứa bé ra mà đánh cược như vậy, bây giờ thì hay rồi, hài tử trong bụng tiện nhân đó không còn, mà bản thân ả cũng biến thành phế vật, một nữ nhân chẳng còn có thể mang thai nữa thì sống có ít gì.
- Là nhi thần đã quá manh động.

Nhưng Mẫu phi, nếu không phải bị tiện nhân Mạch Ý Lan kia làm liên lụy thì nhi thần cũng không kích động mà ra tay thiếu suy nghĩ như vậy, cô ta chỉ là thứ nữ thấp kém, đi bên cạnh nhi thần quá là không xứng, đến cả một tiểu thái giám cũng dám cười nhạo nhi thần, hài tử kia không giữ được cũng là chuyện tốt.
Tách trà nóng trên tay khiến bà ta bỏng rát, dùng lực không chút tiết chế giằng lại trên bàn, tinh túy bên trong vung vãi chỉ còn một nửa, nộ khí như là trực chờ có cơ hội sẽ một thể ùa ra:
- Ngu xuẩn.


Hiên nhi, con đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả.

Với thân phận của cô ta sau khi sinh hài tử có ngước lên nghìn thước cũng không tới, chúng ta viện cớ cho nhi tử của con ở lại An Hoa Cũng để ta nuôi dạy, muốn tách nó ra dễ như trở bàn tay.

Điều quan trọng là nhanh chóng lấy được lòng Thái Hậu, Phụ hoàng con xưa nay giữ hiếu làm đầu, có được sự chở che của Hoàng Tổ Mẫu xem như là có được phần lớn cơ hội ngồi lên vị trí Thái Tử.
- Nhưng mà mẫu phi, người không thấy ánh mắt và nỗi sỉ nhục của nhi thần khi đứng trước sắc mặt giả tạo của đám triều thần, ngoài mặt ai nấy đều cười nói tỏ vẻ kính nể, chỉ vì con còn có Vệ Gia phía sau, nhưng sau lưng lại không ngừng chỉ trỏ chuyện mà nhi thần đã khinh suất với Mạch Ý Lan.
Nhìn thấy bộ dạng tổn thương của hắn vẫn gắng gòng mạnh mẽ, Vệ Nghiêng Hân thật sự không đành lòng, từ tốn đến bên cạnh đỡ cánh tay Miên Ý Hiên đứng dậy.
- Hiên nhi con cũng thật là, không biết kìm chế bản thân.

Ăn vội bên ngoài cũng phải tính toán chừng mực, chuyện đã đến tai của Phụ hoàng con có hận cũng phải chấp nhận ả ta thôi.
Lương Phi phẩy nhẹ chiếc quạt lông vũ trên tay, ánh mắt hời hợt nhìn vào khoảng không:
- Được rồi, đừng tức giận nữa.

Không sao.

Một nha đầu miệng còn hôi sữa chẳng lẽ mẫu phi của con lại không đối phó nổi, chỉ là lần này con không hề nói trước với ta, để cô ta sinh đề phòng rồi, sau này ra tay sẽ khó khăn hơn.
- Mẫu phi, nhi thần muốn hai phu thê bọn chúng phải trả giá gấp vạn lần những nhục nhã của nhi thần đã phải chịu.
- Con yên tâm đi.
...----------------...
- Tứ Vương Gia, mời.
Miên Vân Hi đi vào thư phòng của hoàng đế, hành lang cung viện nguy nga giữa những kiến trúc phồn thịnh, Mạch Yên Nhiên trở nên nhỏ bé vô cùng.
Viễn Tranh nét mặt ân cần:

- Tứ Vương Phi, hoàng thượng đã lâu không có dịp trò chuyện với Tứ Vương Gia, người không tiện vào trong, có thể đến phòng nghỉ mà nô tài đã sắp xếp, nô tài sẽ sai người mang ít điểm tâm cho người dùng.
- Cảm ơn Viễn công công.

Công công, có thể cho ta hỏi nha hoàn đi theo ta vào cung đang ở đâu không? Từ lúc vào cửa cung thì không thấy nha đầu ấy đâu nữa.
- Tứ Vương Phi, những nha hoàn, tùy tùng bên ngoài hoàng cung không được phép theo vào, sau khi đưa hai vị trở lại thì bọn họ đã về trước rồi, hai ngày sau khi Tứ Vương Gia và người quay về phủ bọn họ tự sẽ đến đón.
- À.
Theo sau lưng Viễn Tranh đi qua nhiều tẩm cung lộng lẫy, Yên Nhiên ngước nhìn mái nhà cao, ngói màu đẹp đẽ.

Từ nhỏ đến nay chưa bao giờ cô được trông thấy những mỹ cảnh này.
Xung quanh từng nhóm thị vệ đi tuần tra đã bắt đầu xuất hiện, lướt qua hàng người binh phục oai phong, giáp cao, gươm sắt mặt mày kiên định, Yên Nhiên dừng tầm mắt theo bọn họ hồi lâu.
Trên hành lang các cung nổi đồng loạt ánh đèn, những trụ đá cũng rực rỡ nến thơm khiến hoàng cung mỗi lúc càng hoa lệ.
- Tứ Vương Phi, đi lên hết bậc thang này là phòng mà hoàng thượng đã đặc biệt chuẩn bị cho người và Tứ Vương Gia.
Cô trố mắt nhìn bậc thang đá trước mặt, khoảng đi rộng rãi nhẵn nhụi, trên cùng là hai ngọn đèn hỉ tước thắp sáng lung linh.

Đèn hỷ tước lấy hình ảnh của loài khổng tước, cao quý và xinh đẹp.

Dân gian Miên Quốc truyền tai nhau tân phu thê bước ngang đèn hỉ tước sẽ sớm sinh được quý tử.
" Cái này cũng quá là chu đáo rồi, không phải người ngoài đồn đại Tứ Vương Gia không được thánh sủng hay sao? Đến cả chuyện nhỏ này mà hoàng thượng cũng dụng tâm, không giống với là ghẻ lạnh hắn chút nào?"
- Tứ Vương Phi, mời.
Yên Nhiên từng bước đặt lên bậc thang đá mát lạnh, Viễn Tranh phía dưới nhìn theo cùng ánh mắt vui mừng, rồi đợi đến khi Yên Nhiên khuất dạng mới chịu quay về.
Từ trên cao nhìn xuống, cả một vùng vĩ đại trải dài, tầng tầng lớp lớp những mái nhà ngang tầm mắt, phía trên cao còn đoạn chừng mấy tầng hơn.


Bình luận

Truyện đang đọc