VƯỢT BÓNG TỐI ĐỂ YÊU EM



– Con….
Ngô Trí Lâm bị con trai lên án có chút tức giận ..
Ngô Trí Viền buồn bực nói thêm..
– Còn nữa, ba nên ngừng tay về chuyện ngăn chặn Dì tìm con gái của mình đi.

Ba có nghĩ đến hậu quả một ngày dì phát hiện ra không.

Có thế ba sẽ mất Dì vĩnh viền..
Sâc mặt Ngô Trí Lâm tái mét ,õng ta nhìn con trai mình đầy trăn trối.
– Sao..sao con biết chuyện này ?

– Nếu muốn người khác không biết ,từ khi ba đừng làm.
– Im miệng ,ba không cần con dạy đời.
Ngô Trí Lảm có chút quẫn bách, hung hăng nối giận chống chế hành động của mình .
Ngô Trí Viền cũng không muốn đôi co, anh ta đứng dậy.
– Con còn có việc, con đi trước đây.
Nói rồi anh ta liền rời khỏi phòng đế lại sâc mặt vô cùng khó coi của Ngô Trí Lâm.
Trụ sở Tô Thị.
Tòa nhà cao ngất nâm giữa trung tâm thành phô’, trụ vững vô cùng vững châc cũng hơn bốn mươi năm.

Một Tập đoàn tài chính riêng biệt khiến người người đều muốn họp tác lảu dài.
Ngồi trong phòng làm việc, ở tầng cao nhất của Tô thị.

Tô Hàn như trờ thành một người khác hoàn toàn f không còn vẻ ôn nhu thích nói cười như trước mặt Tử Kiều.
Một chủ tịch sảc mặt lạnh nhạt, tuy không phải tràn đầy lạnh lẽo nhưng cũng đủ làm cho người khác hít thờ không thông.

Ánh mât Tô Hàn vô cùng nhạy bén, trí nhớ lại vô cùng tốt .Mỗi hợp đồng, bản báo cáo đưa lẽn tất cả đều phải được kiếm tra kỹ lưỡng ,chỉn chu.
Trên dưới Tô Thị đều tự hiếu, mồi nguyên tác Tô Hàn đã đưa ra đều không dựa vào tình cảm mà trẽn nền tảng năng lực.

Muốn sinh tồn ờ Tô thị cũng vô cùng khác nghiệt, nếu ai không có sự tiến thủ ,tận tâm trong công việc đồng nghĩa với việc tự đào thải lấy mình.Cho nên Tô thị ngày càng phát triến mạnh mẽ đều dựa vào sự quản lý tài tình của Tô Hàn.Nếu ai nhìn vào bộ dáng ôn nhu của Chủ tịch bọn họ mà lầm tưởng thì hãy nhìn sự phồn thịnh của Tô Thị đế tự hiếu mọi thứ không hề đơn giản cho ké ngồi trên cao.
Lúc nảy Tô Hàn tập trung nhìn vào một tệp hồ sơ, báo cáo được trình bày rõ ràng.

Mỗi dòng chữ anh đọc qua đều khiến chân mày Tô Hàn cau chặt, nếu đế ý kỹ sẽ thấy bàn tay của anh nỗi đầy gân xanh .Thế hiện rõ sự kiềm nén cảm xúc của bản thân.
Qua một lúc Tô Hàn mới ngấng đầu nhìn người đối diện..
– Thõng tin này có chính xác không ?
Giai Viễn gật đầu, anh ta chính là trợ lý của Tô Hàn ,cũng chính là cánh tay đác lực của anh .
– Tất cả thông tin này đã cho người kiếm chúng nhiều lần.
Đây là cách làm việc của Tô Hàn, mọi thông tin phái được kiếm chứng, khỉ đến tay của anh không cho phép sai sót.
Đây cũng là lần đầu Tô Hàn quan tâm đến một người như thế, mà không phải người thân của anh.
Giai Viền lấy một tấm ảnh ra đưa cho Tô Hàn, tấm ảnh có chút phai cũ, trẽn ảnh là người đàn phụ nữ ôm lấy một bé gái.
Giai Viền nói tiếp.
– Chủ tịch anh nhìn xem người phụ nữ này có quen mặt không ?
Nhìn theo hướng tay của Giai Viên, Tô Hàn chăm chú nhìn qua người phụ nữ chụp cùng Tử Kiều mà Tử Kiều lại rất giống bà ta, nhất là ánh mãt và nụ cười..
So với lúc bé và hiện tại ngoài sự trưởng thành, các đường nét thanh thú hơn Tử Kiều không khác là mấy.Nhìn vào có thế nhận ra cô ngay.
Chỉ có người phụ nữ bên cạnh khiến anh phải bất ngờ.

– Đây không phải là Doãn Nguyệt Nhan hay sao? Bà ấy là mẹ của Tử Kiều ?
Thế giới rộng lớn như vậy làm sao lại có chuyện trùng hợp như thế này nhỉ ?
Doãn Nguyệt Nhan là vợ sau của Ngõ Trí Lảm lại chính lả mẹ ruột của Tử Kiều.

Thì ra bà ta chính lả người phụ nữ đã nhẫn tâm bỏ lại cô gái của anh ,khi cô chí tròn mười ba tuổi ,cũng vì sự vô tình của bà ta cho nên Tử Kiều phải chịu bao là bi kịch, đau đớn nhất là cả đôi mât xinh đẹp kia cũng mất cả ánh sáng.
– Đúng vậy bà ấy chính là mẹ của cô Trần.Đây cũng chính là nguyên nhản vì sao có sự chậm trề về việc điều tra thông tin của cô Trần.
Quan sát sâc mặt của Tô Hàn ngày càng nặng nề, Giai Viền cấn trọng lẽn tiếng.
– Được biết bà ta cũng đang cho người tìm kiếm cô Trần.

Nhưng bao năm qua đều bị Ngô Trí Lâm ảm thầm đã cho người ngăn chặn.


Bình luận

Truyện đang đọc