VƯỢT MỆNH (NAM BIẾN NỮ)

Cả quân doanh bị vây, địch trong tối tập kích, hơn vạn người đều lâm vào hoảng loạn. Lúc này thám báo truyền tin mới nhất, địch đến là bốn bộ lạc Chiêm Thành, họ đồng loạt công kích, quyết tiêu diệt Đại Việt quân doanh. Trần Nguyên Hãng cả kinh. Ông không thể nào tin được các bộ lạc kia bình thường đánh nhau, cướp nhau hàng ngày, nay lại đồng lòng phối hợp nhau tác chiến. Bây giờ là địch tối ta sáng. Địch lại rất đông, nếu cứ như vậy toàn quân sẽ bị diệt.

Cả quân doanh kinh hãi. Không ngờ đại thắng trước mắt, bây giờ lại thành thua toàn cuộc. Địch đánh úp càng lúc càng gần. Phía trên này, chủ soái Nguyên Hãng vẫn chưa có quyết định. Trịnh Quân Nam nóng ruột. Cứ chần chừ như vậy, bị đánh chết hết là sớm muộn thôi. Y cắn răng, bước ra nói:

- Bẩm chủ soái, chúng ta liều mình, quyết chiến với chúng. Hôm nay dù là chúng ta chết hết, cũng không thể quân địch sống nhiều hơn chúng ta.

Lê tướng quân nhíu mày hỏi:

- Ngươi nói cái gì vậy? Hành quân là phải có kế sách, không phải cứ liều mạng là được?

Quân Nam bất mãn:

- Kế của ông có chưa? Bây giờ không đánh, bao nhiêu binh sĩ đang làm lá chắn cho ông phải ngã xuống nữa? Ta ngu ngốc, ta không biết kế sách gì cả. Nhưng ta không muốn nấp trong này để người khác làm lá chắn cho mình như vậy mà được! - Quân Nam nói xong, bực dọc muốn đi ra ngoài.

Trần Nguyên Hãng hét lên:

- Trịnh Quân Nam, ngươi bình tĩnh một chút đi!

Nhật Đôn cũng kéo tay y lại, lắc đầu ra hiệu. Các tướng quân lại thảo luận. Quân Nam nóng ran hết người. Tiếng binh sĩ bên ngoài bị chém gϊếŧ la hét thất thanh, Quân Nam đau lòng vô cùng. Tất cả đều là người, là đồng đội của mình. Họ liều chết bảo vệ mình, trong khi mình đứng trong này, không làm được gì cả. Quân Nam nén giận, bóp chặt bàn tay gồng cứng cả người, đến mức đất dưới chân y bị nén công, để dấu sâu hoắc một lỗ. Rốt cuộc Nhật Đôn cũng không chịu nổi, liền lên tiếng:

- Đại soái, ta cũng cho rằng nên làm theo cách của Quân Nam. Địch mạnh ta ít, ta lại bị vây. Cứ đứng yên chờ chết chi bằng sống mái với chúng một phen!

Phạm phó tướng cũng đột nhiên lên tiếng:

- Cũng đúng. Binh sĩ Đại Việt chúng ta nào phải con cá trong rọ mà ngồi im chờ chúng đánh đến. Đại soái, xin hạ lệnh, chúng ta phản công.

Trần Nguyên Hãng nhìn sang phó tướng và con trai rồi lại nhìn đến hàng tướng sĩ của mình, ánh mắt ông cực kì cương nghị, gật đầu thật mạnh:

- Được, chúng ta tiến công, trên đường hoàng tuyền mỗi người cũng phải bắt vài chục tính mạng của bọn man di đó làm tiểu quỉ sai vặt cho ta! Tất cả, Gϊếŧ cho ta!

Quân Nam chợt nghĩ ra điều gì, vội nói:

- Khoan đã đại soái! Tất cả chúng ta, tắt hết đuốc đi, lấy vải trắng buộc chân làm dấu. Vây thành vòng tròn đánh ra bên ngoài. Gặp thần gϊếŧ thần, gặp quỉ gϊếŧ quỉ. Dù có phải chết cũng cho bọn giặc này kinh hoàng một trận!

Trần Nguyên Hãng gật đầu:

- Được lắm! Theo lời của Quân Nam, gϊếŧ cho bọn chúng không còn manh giáp!

Quân lệnh được truyền đi, đuốc trong doanh trại liền tắt hết. Quân Đại Việt nhận nhau bằng vải cột dưới chân. Ai không có vải, lập tức bị xem là địch mà chém chết. Trong đêm tối, cả khu rừng kinh động vì tiếng đao kiếm chém gϊếŧ. Cũng không biết là địch tổn thất nhiều hơn hay ta chết nhiều hơn. Chỉ đến rạng sáng hôm sau, cả cánh rừng đều nhuốm máu. Trên mặt đất la liệt tử thi. Địch có, ta có, mùi máu tanh xộc lên thật là hãi người.

Quân Đại Việt vượt khỏi vòng mai phục, bắt đầu kiểm đếm quân số. Tổn thất hai vạn người, nhưng gϊếŧ địch được đến năm vạn tên. Nhìn những binh sĩ Đại Việt toàn thân nhuốm máu, cùng nhau nhảy xuống dòng sông tắm rửa, cả một khúc sông bị quẫn đỏ trông thật ghê người. Quân Nam nhìn lại toàn thân, rồi lại nhìn bàn tay mình. Một thanh niên của thế giới tự do đề cao nhân quyền như mình không ngờ cũng có ngày gϊếŧ người nhiều đến như vậy!

Trong lúc Quân Nam đang thẩn thờ, không để ý, Nhật Đôn ở phía sau đẩy một phát, y ngã nhào xuống sông. Còn chưa kịp giật mình thì Nhật Đôn cũng nhảy xuống cạnh bên y cười nói:

- Quân Nam huynh đệ, để ta tắm cho ngươi!

Quân Nam hết hồn, vội nhìn lại ngực áo của mình. Ông trời ơi, chén thuốc của lão bà tuy rằng có thể giúp y giảm được kích thước vòng ngực, nhưng mà kiểu nào...nó vẫn có chút to hơn so với nam nhân. Nếu cứ như vậy mà tắm cùng nam nhân, lộ là chắc.

Quân Nam nghĩ xong, liền nhân lúc Nhật Đôn không để ý chui vào trong nước, bơi ra xa. Nhật Đôn hứng thú vội đuổi theo:

- Muốn chạy sao? Bổn tướng quân mười tuổi đã nổi tiếng bơi lặn giỏi. Ngươi nghĩ ngươi chạy thoát ta sao?

Nói xong, Nhật Đôn lại nhào đến. Quân Nam dùng nội lực, nén hơi, lặn xuống đáy sông. Nhật Đôn có bơi giỏi cũng không lặn nổi đến đáy sông, cuối cùng cũng chịu thua, bơi lên bờ trước. Lúc này, Quân Nam mới trồi lên, hít thở mấy hơi rồi lẽn chạy vào quân doanh thay đổi y phục.

Thấm thoát đã rời kinh thành được hơn ba tháng. Trận chiến này, Đại Việt toàn thắng trở về. Lúc sắp vào thành Hóa châu, lại thấy một đoàn binh mã của Chiêm Thành dàn ra ngăn đón. Trịnh Quân Nam cả kinh. Quân Chiêm như vậy mà dám đi vào lãnh thổ Đại Việt hiên ngang dàn trận như vậy sao? Không ngờ Nhật Đôn bên cạnh lại không hề tỏ ra lo lắng. Quân Nam hết sức bâng khuâng thì Nhật Đôn khẽ thúc ngựa đến cạnh Quân Nam, vỗ vai y nói:

- Đừng lo lắng! Đó Chế Ma Nô Nan Đà. Hắn đã đầu hàng Đại Việt ta, là một Hiệu Chính hầu giữ nhiệm vụ đóng giữ biên cương nơi này.

Quân Nam lắp bắp lập lại:

- Chế Ma Nô Nan Đà....tên gì mà khó đọc vậy?

Trần Nhật Đôn không quan tâm những lời của Quân Nam, thúc ngựa tiến lên chào hỏi Chế Ma Nô Nan Đà. Chế Ma Nô Nan Đà nhìn sang Quân Nam, ánh mắt gã thận trọng quét một lượt thân người của y, khiến Quân Nam có chút khó chịu. Người thời cổ đại này sao hay có kiểu nhìn người khác một cách lộ liễu, khiến người ta khó chịu như vậy chứ?

Sau khi chào hỏi chủ soái Trần Nguyên Hãng và các tướng quân khác, Chế Ma Nô Nan Đà lại bước đến trước Quân Nam, chắp tay, cẩn trọng cười chào:

- Vị này chắc hẳn là tiên phong lừng danh Trịnh Quân Nam?

Quân Nam hời hợt cười nhẹ:

- Hầu gia quá lời! Trịnh Quân Nam đúng là tên của tiểu tướng!

Chê Ma Nô Nan Đà mỉm cười:

- Người tuổi trẻ anh tuấn, lại thân thủ phi phàm. Trong ngàn quân xông pha tung hoành. Thiên hạ này tin chắc không có người thứ hai. Trịnh tiên phong, Nan Đà thật lòng kính ngưỡng!

Quân Nam chắp tay cười đáp lễ. Mới vừa cùng người Chiêm đánh nhau sống chết, bây giờ lại gặp người Chiêm. Tuy rằng người này đã là hàng quan của Đại Việt, nhưng Quân Nam cũng không có hảo cảm.

Chế Ma Nô Nan Đà không bận tâm sự thờ ơ của Quân Nam. Gã gọi người mang lên một thanh trường kích bóng loáng và cực kì sắc bén, hai tay đưa đến trước mặt Quân Nam:

- Bảo kiếm tặng anh hùng. Trường kích này tuy không phải là bảo vật đáng giá gì nhưng cũng là một vũ khí hiếm có rất thích hợp cho một võ tướng ra trận. Xin Trịnh tiên phong nhận lấy tấm lòng của Nan Đà!

Quân Nam lắc đầu, lập tức từ chối:

- Hầu gia, ta chỉ là một tiên phong nho nhỏ, cùng ngài không quen biết không quan hệ. Ta không dám nhận lễ của ngài đâu.

Y nói xong lại đảo mắt qua hai bên, khẽ nói:

- Ngài hiểu cho, ta thân là thuộc cấp, nếu ngài tặng lễ cho ta, thượng cấp của ta nhất định sẽ nổi giận với ta!

Y giả vờ ẩn ý nhìn về phía các tướng quân phía trước. Chế Ma Nô Nan Đà như cũng hiểu ý, khẽ mỉm cười, cất lại trường kích:

- Ta tặng lễ cũng không phải chỉ có mình ngài. Vật này thật là thượng cổ binh khí, nhưng nếu không gặp đúng chủ nhân thích hợp, cũng sẽ không trân quí nó. Ngài yên tâm, ta sẽ thông qua Trần Nguyên Hãng đại soái để tặng cho ngài. Còn nói về quen biết và quan hệ, tuy rằng chúng ta không từng quen biết, nhưng quan hệ....chưa hẳn là không có quan hệ đâu!

Nan Đà nói xong, cười ẩn ý rồi bỏ đi.

Quân Nam nhíu mày, người này cũng hơn ba mươi tuổi. Tuy là người Chiêm Thành, nhưng nói tiếng Việt rõ ràng, lại rất khéo léo lấy lòng quan viên người Việt. Nhất là ánh mắt của người ấy, thật sự không đơn giản chỉ là một tên nịnh bợ mà được làm quan đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc