VƯỢT MỆNH (NAM BIẾN NỮ)

- Công chúa, hôm qua Hy Mẫn gây họa, liên lụy công chúa! Thật xin lỗi!

Nguyệt Hoa dừng tay, nhưng không nhìn lại Hy Mẫn. Nàng vừa nghe được gì? Hy Mẫn quận chúa nổi danh ngang tàng lại đang xin lỗi nàng sao? Quả nhiên gả đi rồi sẽ khác nhỉ? Quay sang nha hoàn, Nguyệt Hoa nói:

- Ngươi đi mang trà và điểm tâm lên đây cho ta.

Nha hoàn liền lui đi. Còn lại Nguyệt Hoa và Hy Mẫn, nàng khẽ cười với Hy Mẫn:

- Mẫn muội nghịch ngợm, ta sớm đã biết. Ta cũng không để trong lòng. Nhưng chúng ta dù sao cũng đã gả cho cùng một phu quân. Mong muội từ nay khiêm tốn một chút, đừng gây thêm nhiều chuyện. Phu quân là một nam nhân tốt. Muội đừng càn quấy, kẻo sau này lại hối hận không kịp!

Hồ Hy Mẫn bĩu môi: "Họ Trịnh đó là nam nhân tốt? Ta khinh bỉ!" Như nghĩ ra điều gì, nàng liền dò hỏi Nguyệt Hoa:

- Công chúa, muội nghĩ tỉ cũng biết họ Trịnh đó...y đối với tỉ và ta đều rất lạnh nhạt. Như thế nào lại là nam nhân tốt?

Nguyệt Hoa nheo mắt, cười nhẹ:

- Ý muội nói là chàng lạnh nhạt muội? Hay là do chàng vẫn chưa cùng muội động phòng?

Hy Mẫn đỏ mặt trợn trừng. "Ta mà cần hắn sao? Nam nhân như hắn, có bò dưới chân Hồ Hy Mẫn ta cũng đừng mơ."

Nguyệt Hoa không đợi nàng nghĩ nhiều, liền nói:

- Là chàng nghĩ cho chúng ta. Chàng nói ba chúng ta đều là quí nữ đứng đầu kinh thành, lại ủy khuất gả cho chàng. Chàng lo chúng ta về sau sẽ hối hận cho nên bên ngoài là lạnh nhạt, nhưng kì thực cũng là vì chúng ta, muốn cho chúng ta có thể suy nghĩ thật kĩ đến lúc cam tâm tự nguyện gắn kết cùng chàng.

Hồ Hy Mẫn nghe xong càng thêm không hiểu. Nàng cố gắng nghĩ lại thật kĩ mọi chuyện, dường như trước đây đã từng nghe nói qua lúc Quân Nam xin hoàng thượng ban hôn đã nói y và Nguyệt Hoa đã từng là tình cảm tương duyệt....Nàng giật mình, liền hỏi:

- Công chúa, ta còn nghe nói công chúa và Trịnh Quân Nam không phải đã từng ở ngoài kinh thành gặp nhau, tự đính chung thân. Hắn còn xin hoàng thượng ban hôn với tỉ. Còn nói tỉ chính là thê tử mà hắn một lòng mong chờ....Như thế nào hắn với ngay cả tỉ cũng không có gần gũi?

Nguyệt Hoa cười nhẹ:

- Làm sao muội biết ta và chàng không có gần gũi?

Hồ Hy Mẫn đỏ mặt. Trịnh Quân Nam quả nhiên háo sắc dâʍ đãиɠ. Xem ra bề ngoài hắn ra vẻ biết điều, tự mình ở tiểu viện của mình, nhưng thật ra cả ba giai nhân đều đã là người của hắn. Cũng may, hắn còn biết nể mặt mũi ta, không dám tìm đến hữu viện của ta.

Nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Nguyệt Hoa, tự nhiên Hy Mẫn cũng thấy không cam lòng. Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi đắc ý vốc một nắm thức ăn trên bàn, ném xuống hồ cho cá rồi nói:

- Xem ra công chúa tỉ tỉ cũng rất yêu thương phu quân. Nhưng ta lại không cảm thấy y là một phu quân tốt. Nếu là một phu quân tốt, y sẽ không nhất bên trọng, nhất bên khinh. Công chúa tỉ tỉ đêm qua còn cảm lạnh nằm một mình trong phòng. Phu quân tốt của tỉ lại cùng hai nữ nhân ở trung viện hoan lạc vô bờ. Ta thật sự bất bình thay cho tỉ.

Nguyệt Hoa nghe nói Quân Nam cùng hai nữ nhân kia, ngón tay nàng khẽ run nhẹ rồi bất động trong không trung. Nàng sớm đã biết Quân Nam đã tiếp nhận tình cảm của Thiện Nhã và Vương Ngọc Yên. Chỉ là khi bản thân nghe thấy, vẫn cảm thấy chua xót vô cùng. Hồ Hy Mẫn ở bên, nhìn thấy sắc mặt của Nguyệt Hoa biến đổi cũng lấy làm đắc ý, hả hê cười cợt. Không ngờ Nguyệt Hoa bất động giây lát, lại nhìn nàng mỉm cười nói:

- Xem ra Mẫn muội cũng rất là quan tâm phu quân. Hay là muội cũng nên suy nghĩ xem trong lòng thật ra đã cam nguyện muốn cùng phu quân vĩnh kết đồng tâm hay chưa? Nếu là có, ta tin muội cũng sẽ sớm được phu quân ân ái mặn nồng thôi.

Hồ Hy Mẫn tức đến đỏ mặt. Nàng như vậy mà lại bị Nguyệt Hoa trêu chọc sao? Cái gì mà cùng với họ Trịnh kia ân ái mặn nồng? Hồ Hy Mẫn ta muốn uống máu, ăn gan của hắn thì có.

Trên đường từ doanh trại về nhà, Quân Nam chợt cảm giác dường như có ai đó theo dõi mình. Với thân thủ bản thân, y không sợ sẽ bị tập kích chỉ là không muốn bị động thủ giữa đường lớn, gây ra náo loạn giữa chốn kinh thành cho nên liền thúc ngựa tránh vào đường nhỏ. Y không ngờ càng đi lại càng kì quái. Đến cuối đường nhỏ, hóa ra là đường cùng. Y còn chưa kịp xoay đi thì thấy thêm một người ngựa nữa thúc đến. Người trước mặt nào phải ai xa lạ, người là thượng tướng quân lừng lẫy kinh thành Trần Khát Chân.

Khát Chân thúc ngựa đến, lại nhìn thấy Quân Nam. Gã thoáng chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nhìn đến y mà nhìn sang xung quanh nói:

- Tất cả ra hết đi!

Ngay lập tức, hơn bốn mươi người bịt mặt, mang vũ khí không biết từ đâu nhảy ra bao vây Trịnh Quân Nam và Trần Khát Chân. Trịnh Quân Nam kinh ngạc nhìn đám người kia rồi nhìn sang Trần Khát Chân. Bọn người kia khinh công cao cường, thân thủ nhất định không đơn giản. Hơn nữa ánh mắt còn tràn đầy sát khí nhìn Trần Khát Chân. Họ muốn gϊếŧ ông ta hay là gϊếŧ ta?

- Trịnh Đô Ty người này không có liên quan. Các ngươi để cho hắn đi. Có bản lĩnh thì cứ xông đến lấy thủ cấp của ta đây! - Trần Khát Chân cao giọng nói.

Trịnh Quân Nam giật mình. Thì ra là bọn người kia đến gϊếŧ Trần Khát Chân. Vậy mà y còn tưởng là muốn gϊếŧ mình. Nay thấy Trần Khát Chân lâm nguy không sợ, còn muốn bọn sát thủ kia tha cho mình. Trịnh Quân Nam này bao giờ lại trở thành kẻ nhát chết kia chứ! Y bước lên một bước, đối lưng với Trần Khát Chân hướng nhìn bọn sát thủ kia cao giọng nói:

- Thân là tướng sĩ Đại Việt, nhìn thấy thượng cấp của mình bị vây. Dù là trong quân doanh hay ngoài doanh, Trịnh Quân Nam làm sao ngoảnh mặt cho được? Các ngươi có bản lĩnh gì, thể hiện hết đi. Bổn nhân thân là một tướng sĩ, vẫn là một cái đầu, một trái tim. Các ngươi nếu mạnh hơn ta thì cứ gϊếŧ!

Trịnh Quân Nam tùy tiện nói lung tung. Y thật sự là không giỏi lắm việc dùng từ Việt cổ mà nói chuyện. Nhưng hoàn cảnh thế này, những lời của y lại khiến Trần Khát Chân kinh ngạc cảm động. "Xem ra lúc trước là ta đã nghĩ oan cho hắn. Hắn không phải kẻ tiểu nhân nịnh nọt, cũng không phải kẻ dựa vào chút bản lĩnh mà thượng đội hạ đạp."

Bốn mươi sát thủ xuất chiêu, thủ pháp cực kì tàn bạo. Trịnh Quân Nam lần đầu tiên nhìn thấy chiêu thức độc ác đến như vậy. Nếu không nhờ kiếm pháp của Lục Quang Triết truyền dạy cho y, dựa vào nội lực trong người, y lại không thi triển được, không đến mười chiêu sẽ bay đầu dưới kiếm của đám sát thủ. Trần Khát Chân thì dường như đã biết trước đám người này. Gã không có nội lực thâm hậu nhưng võ công cũng thuộc tầm thượng thừa. Nếu như đám sát thủ dùng sát chiêu đoạt mệnh, Trần Khát Chân cũng không hề thua kém, kiếm pháp của y cũng đều là một chiêu xuất ra liền thấy máu. Bốn sát thủ ngã xuống dưới chân Trần Khát Chân. Ông ta nhìn sang Quân Nam còn chần chừ, cứ đánh nhưng không phải gϊếŧ, liền cười cợt nói:

- Nhãi ranh! Đó là sát thủ, ngươi không gϊếŧ họ, thì họ gϊếŧ ngươi!

Một lời trấn tỉnh, Quân Nam cũng không muốn tốn thời gian, tạo cơ hội cho đám sát thủ kia. Y nhảy lên vai một tên, dùng tên này thay cho ngựa, từ trên cao, thi triển kiếm pháp, mỗi nhát đều là chí mạng. Trong một loáng, mười hai tên sát thủ ngã xuống. Tất cả đều bị một nhát vào gáy. Kiếm pháp siêu tuyệt, hơn nữa lại ra tay quá nhanh. Đám sát thủ nhìn nhau, lại nhìn sang Quân Nam có chút sợ hãi.

Quân Nam không đợi cho đám sát thủ có thời gian suy nghĩ, liền tung mình, xoay người nhanh như một cơn lốc xuyên vào giữa bọn chúng, một nhát, một nhát, lại một nhát.....Thêm hai mươi người nữa ngã xuống. Tất cả đều trúng hiểm huyệt ở yết hầu. Những tên sát thủ còn lại thấy đồng bọn của mình chết, cũng không còn hi vọng gϊếŧ được người liền tung mình bỏ chạy. Quân Nam còn định đuổi theo. Trần Khát Chân vội ngăn lại:

- Đừng đuổi theo! Mặc kệ bọn chúng đi.

Quân Nam ngạc nhiên. "Vị thượng tướng quân này lại không lo người ta lại đến gϊếŧ mình sao? Có câu diệt cỏ tận gốc, ông ta lại tha cho bọn sát thủ kia?" Trần Khát Chân như hiểu ý của Quân Nam, gã cười nhẹ nói:

- Ngươi đến xem sẽ biết bọn họ là ai?

Quân Nam liền cùng ông ta đến mở khăn che mặt của những sát thủ bị chết ra. Quân Nam cũng không nhận ra bọn họ là ai. Trần Khát Chân thản nhiên nói:

- Bọn họ là sát thủ người Chiêm. Họ đến gϊếŧ ta là muốn trả thù cho Chế Bồng Nga.

À, thì ra là vậy! Quân Nam gật gù trong lòng. Ai bảo Chế Bồng Nga trong lòng người Chiêm như một vị thần, một đại anh hùng được tôn thờ, như vậy mà lại bị Trần Khát Chân ông một kiếm chặt lấy thủ cấp. Đừng nói là người thân của Chế Bồng Nga chết không cam lòng, chỉ sợ từng người dân Chiêm quốc cũng muốn lấy mạng của Khát Chân để rửa hận.

Khát Chân nhìn sang Quân Nam, tỉ mỉ đánh giá một lượt rồi nói:

- Không ngờ ngươi còn trẻ thân thủ lại siêu quần như vậy! Trịnh huynh đệ, là ta không biết nhìn người đã xem thường ngươi!

Quân Nam lễ độ chắp tay hướng ngài nói:

- Trước một đại anh hùng như thượng tướng quân. Trịnh Quân Nam chỉ là một con khỉ biết nhảy nhót. Tướng quân đừng quá đề cao ty chức!

Khát Chân cười ha hả, vỗ vai Quân Nam:

- Được lắm! Hôm nay không có thượng tướng quân, cũng không có Trịnh đô ty. Chúng ta một Trần Khát Chân, một Trịnh Quân Nam cùng chung tay gϊếŧ địch, cũng xem như cơ duyên hảo hữu. Như vậy đi, gọi ta một tiếng Khát Chân đại ca, ta gọi ngươi là Quân Nam đệ. Đi, chúng ta tìm chỗ uống rượu! Nghe nói tửu lượng của ngươi cả quân doanh Long Tiệp quân đều không có đối thủ, ta cũng muốn thử so với ngươi một phen!

Bình luận

Truyện đang đọc