VƯỢT QUA LÔI TRÌ (GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA)

Ca diễn đầu chấm dứt, Cốc Vũ nhận được tin báo ca diễn thứ hai hủy bỏ.

Đúng lúc đó, bạn gái Cốc Vũ, Tiểu Hi đến tham gia, Hạ Tới đề nghị mọi người cùng đi ăn bữa khuya. Mọi người nhiệt liệt hưởng ứng, nhưng lại lập tức vì vấn đề ai mời mà tranh chấp mãi không xong.

Mộc Mộc nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ, vốn rất muốn về Cách Thế Quan Lan, nhưng thấy tâm trạng Bạch Lộ rõ ràng không tốt, còn cố gắng làm bộ vui vẻ, Mộc Mộc chua xót, không đành lòng để cô ấy một mình nhìn Cốc Vũ và Tiểu Hi ngọt ngào, vì vậy, đi theo mọi người.

Mới lập thu, lá cây lác đác, gió lạnh phất phơ, mọi người ngồi quán ven đường ăn món lẩu kinh tế, vung tay uống rượu, trêu chọc lẫn nhau, tiếng cười vang vọng trong đêm khuya tịch mịch.

Mộc Mộc lại không hứng thú nổi, cầm chén rượu, một lúc lại nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn Cốc Vũ điềm tĩnh bên cạnh Tiểu Hy, vành tai tóc mai chạm nhau, chốc chốc lại nhìn sang Bạch Lộ đấu rượu với Hạ Tới. Mặc dù tửu lượng của Bạch Lộ không tồi, nhưng cô ấy vẫn không phải là đối thủ của Hạ Tới, chưa qua một tiếng, thần thái đã bắt đầu lơ mơ.

Cốc Vũ nhìn không được khuyên Hạ Tới đừng ép, không ngờ Bạch Lộ không cảm ơn, còn hung hăng liếc mắt trừng anh ta: "Chúng tôi chỉ đùa, anh có ý kiến gì? Cút một bên nói chuyện yêu đương của anh đi, đừng bao đồng chuyện người khác!"

Cốc Vũ bị mắng, mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn thoáng qua Tiểu Hàn. Tiểu Hàn âm thầm lắc đầu nói nhỏ, "Anh tha em đi!"

Mộc Mộc cũng không khuyên cô ấy, bởi vì cô có thể hiểu được nỗi đau trong lòng Bạch Lộ, yêu bạn trai của bạn mình, đau khổ đều phải nén mà nuốt vào trong. Say rồi sẽ không phải nhìn thấy cảnh mình không muốn nhìn, nghĩ những điều mình không muốn nghĩ.

Trước kia cô không hiểu vì sao, có những người vì người thân, vì bạn bè mà từ bỏ tình yêu của mình.

Bây giờ cô hiểu, so với tình yêu, tình thân, tình bạn cũng là một loại đạo đức, một loại nhân cách.

...

Cuộc vui vô cùng náo nhiệt, một chiếc xe thể thao màu đen dừng đèn đỏ ở ngã tư đường. Xe đã đủ đẹp mắt, người đẹp lái xe lại còn đẹp hơn, váy liền áo đỏ tươi, tóc đen quyến rũ, nở rộ trong đêm tối.

Tất cả mọi người nhìn qua, ngay cả lái xe taxi ngược chiều cũng quên mình sắp đi hướng nào, kéo cửa kính thủy tinh xuống nhìn lại.

Màn đêm huyên náo lập tức rơi vào yên tĩnh.

Người đẹp không để ý xung quanh, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

Có người đẹp đến vậy sao, qua nhiên không quá cầu kì mà nhan sắc, từ gương mặt đến dáng người không có gì để soi mói, còn có những đường cong gợi cảm, so với Bạch Lộ... không, không có ai có thể so sánh được.

Người đẹp dường như biết tất cả xung quanh đang nhìn mình, vén mái tóc xoăn trên bờ vai trần rám nắng, không chút keo kiệt triển lãm vẻ quyến rũ của mình, sau đó quay đầu nhìn sang ghế phụ, nơi người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần.

Cô ta ghé người qua, tay dừng ở trên vai người đàn ông, ghé vào tai anh ta nói nhỏ vài câu, nụ cười như sương khói...

Bởi vì người đẹp xoay người, gương mặt người đàn ông bên cạnh hiện ra dưới ánh đèn đường, phong thái đĩnh đạc không thể che giấu trong đêm tôi...

Hắn mở mắt ra, cười nhạt, hơi hơi ghé mắt, cái nhìn làm cho người ta xem không hiểu, nhìn không thấu, lại dễ dàng bị hấp dẫn...

Mộc Mộc hít mạnh một hơi, khuôn mặt này đã từng hiện lên trong tâm trí cô không biết bao nhiêu lần, sao cô có thể không nhận ra được.

Tuy rằng Trác Siêu Việt đã nói qua cho cô, hắn đã có người trong lòng, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng đêm nay tận mắt nhìn thấy, cô vẫn... Lạnh, cô cúi đầu kéo chiếc áo khoác trên người, nhưng vẫn chẳng thấy ấm thêm dù chỉ đôi chút.

Cô cầm bát canh uống một hơi, dạ dày ấm lên nhiều, nhưng trái tim vẫn giá băng như cũ.

Môi Trác Siêu Việt khẽ mở, ánh mắt vòng qua người đẹp, xuyên qua đám người, giống như dừng ở nơi nào đó, nụ cười cũng nhạt đi nhiều...

"Mộc Mộc, cậu nhìn xem, người đàn ông kia thật đẹp trai!" Bạch Lộ kích động lay lay tay cô.

Mộc Mộc lung tung gật đầu, bưng chén rượu uống cạn. Một chút vị cũng không có, còn nhạt hơn nước lọc. Cô cầm lấy bình rượu bên cạnh, cũng không rót ra chén, trực tiếp tu.

Bên cạnh xôn xao, Mộc Mộc buông vỏ chai rượu, tò mò theo ánh mắt mọi người nhìn qua.

Chiếc xe thể thao mở cửa, Trác Siêu Việt mặc quần áo đen xuyên qua đám người, thắng tắp đi đến phía cô, gương mặt thâm trầm dưới ánh đèn đường tỏa ra khí thế bức người.

Không phải chứ, cô ngồi trong đám người hỗn độn như vậy hắn cũng có thể nhìn thấy?

A, cô quên mất, hắn là tay súng bắn tỉa, giỏi nhất chính là phân biệt mục tiêu trong đám đông, tập trung, đánh lẻ.

Mộc Mộc cảm thấy, bây giờ mình đang bị đánh lẻ, tim nhảy vọt lên.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trác Siêu Việt đi đến trước bàn, ánh mắt thản nhiên đảo qua một đống vỏ rượu hỗn độn, đảo qua Cốc Vũ, lướt tới Bạch Lộ, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt đờ đẫn của Mộc Mộc, "Không phải em nói tối nay có buổi diễn sao?"

"À..." Cô có cảm giác làm chuyện xấu bị bắt tại trận, lặng lẽ đứng lên, trả lời không tiếng động, "Vốn có, nhưng bị hủy đột xuất."

"Vì sao không trở về nhà?" Cách nói này, nghiễm nhiên như thể một người chồng trách cứ vợ mình không về chăm sóc gia đình vậy.

"Em đi ăn khuya cùng bạn bè, không được sao?" Tuy rằng là chị dâu hắn, nhưng không đến nỗi ngay cả tự do cũng không có chứ?

Hắn suy nghĩ một chút, dường như không tìm được lý do, sửa giọng: "Ăn no chưa?"

Cô gật đầu, bị hắn bắt gặp thế này, chưa ăn no cũng không thể ăn tiếp.

Hắn vừa lòng với câu trả lời của cô, sắc mặt dịu đi rất nhiều, "Vậy theo tôi về nhà đi."

Mộc Mộc cúi đầu liếc mắt nhìn Bạch Lộ, Bạch Lộ đối diện cô làm dấu "ok", ánh mắt như nói: Có bạn trai tốt như vậy, còn không mau mau cùng anh ta về nhà?

Mộc Mộc nhẹ nhàng lắc đầu, đáng tiếc không phải là hắn!

Bạch Lộ đẩy cô ra khỏi chỗ ngồi.

Thấy cô đi ra, Trác Siêu Việt gọi nhân viên phục vụ, rút một tập tiền trong ví, đưa cho cậu ta, "Giúp tôi tiếp đón những người bạn này, số tiên còn thừa anh giữ lấy."

Người bán hàng mừng rỡ gật đầu, "Tôi biết, tôi biết."

"Mọi người từ từ ăn, không quấy rầy." Trác Siêu Việt mỉm cười nói xong với những người trong ban nhạc, trở lại nắm lấy tay Mộc Mộc, kéo cô rời đi.

Lòng ban tay hắn, trước sau như một, ấm áp...

********

Bên đường, người đẹp dựa vào xe thể thao chờ bọn hắn, cặp chân thon dài ẩn hiện sau chiếc váy xẻ tà làm cho bao người qua lại đánh giá.

"Việt, cô ấy là ai vậy?" Cô ta dịu dàng hỏi, Mộc Mộc nhớ rõ giọng nói này, cô đã từng nghe thấy trong điện thoại.

"Cô ấy..." Trác Siêu Việt nắm tay Mộc Mộc càng chặt, dùng giọng nói làm cho người ta dễ liên tưởng, "Cái này không tiện nói ra... Trước mắt, quan hệ của chúng tới tạm thời là... chung nhà."

Người đẹp kinh ngạc đánh giá Mộc Mộc, cười nghi ngờ, "Từ khi nào anh thích loại bé con này?"

"Trước giờ vẫn thích." Trác Siêu Việt cố ý tiến gần về phía Mộc Mộc, ám muội liếc mắt nhìn cô: "Tôi vẫn thích các cô bé, càng trẻ càng thích, đặc biệt là vị thành niên."

Biết rõ Trác Siêu Việt có ý định chọc giận người phụ nữ kia, tim Mộc Mộc vẫn đập liên hồi, nhất là khi hắn nói ra ba chữ "Vị thành niên" kia.

Cô lại không hề biết rằng, căn bản Trác Siêu Việt không định làm bất kỳ ai tức giận, hắn thầm nghĩ để cho cô hiểu được: Hắn vẫn yêu cô, yêu từ khi cô còn chưa trưởng thành...

Nhưng cô không hiểu được.

"Tôi còn có việc, không tiễn cô về nhà, cô tự lái xe về đi." Trác Siêu Việt nói.

"Xe của anh..."

"Cô giữ lấy, coi như là thù lao."

Không có một câu dư thừa vô nghĩa, Trác Siêu Việt kéo Mộc Mộc rời đi.

Hắn vừa đi vừa lấy di động bấm số, "Hàng, hợp kim cậu muốn đã về đến nơi, tôi gửi trực tiếp đến đơn vị cậu..."

"Tiền? Tùy đi, cậu xem giá trị đáng bao nhiêu thì trả bấy nhiêu... Một ngàn?!" Hắn đọc giá, "Một khối hợp kim giá nhiều tiền như vậy?... Cậu đừng nói với tôi chuyện giá trị, nhà khoa học các cậu làm sao biết được sự khó khăn của người dân thường..."

"Cần, tại sao không cần chứ? Được, cậu gửi trực tiếp vào tài khoản công ty tôi, tôi sẽ bảo bên tài vụ lo liệu... Được, tôi đã biết."

"A, đúng rồi, lần trước cậu nói cần một mảnh đầu đạn, tôi đã giúp cậu lấy về, sẽ sớm giao cho cậu... Không cần trả tiền, cái này tặng miễn phí."

Mộc Mộc lặng lẽ quay đầu, cách dãy phố dài thấy người đẹp thất thần dựa vào xe thể theo, ánh mắt trống rỗng nhìn bóng dáng Trác Siêu Việt.

Nhưng hắn không hề quay đầu.

...

Vòng qua ngã tư, Mộc Mộc nghĩ sứ mệnh của mình đã hoàn thành, rút về bàn tay bị hắn nắm. "Anh luôn thích làm tổn thương phụ nữ như vậy sao?"

Trác Siêu Việt nhìn chằm chằm môi cô, suy nghĩ suốt một phút.

"Lúc cô ta bước vào công ty tôi, mới từ Nga tốt nghiệp về. Cô ta xin tôi cho mình một cơ hội, tôi đã cho cô ta rất nhiều cơ hội. Hôm nay, cô ta tự mình đứng ra lập công ty mậu dịch... Em cho rằng đây là tôi làm tổn thương cô ấy?"

Mộc Mộc đã hiểu, thì ra là cô ta phản bội hắn. "Cho nên anh hận?"

"Không có gì đáng để hận, cô ấy cũng đã làm cho tôi rất nhiều việc, cái giá phải trả cũng rất nhiều..." Trác Siêu Việt bàng quan cười, xoay người nhìn Mộc Mộc. "Còn sớm, có nơi nào muốn đi không? Tôi đưa em đi."

Nơi nào muốn đi, mắt cô sáng ngời: "Lạc Nhật được không?"

"Được!"

*******

Mấy năm nay, thành phố S thay đổi rất nhiều, quán bar Lạc Nhật không còn là quán bar nhỏ tràn ngập ăn chơi trụy lạc, bây giờ ánh sáng lập lòe phát ra từ bức tường rất lớn, ghép thành hai chữ Lạc Nhật, bắt mắt trong màn đêm đen tối.

Lúc mới ra tù, Mộc Mộc cách hai ba ngày lại qua đây một lần, nhưng giá cả trong đây thật cao dọa người, có thể đánh bay sinh hoạt phí của cô trong một tháng. Lo lắng đến việc dành dụm tiền giúp ba mẹ đổi một khối mộ tốt, cô chỉ có thể dứng xa xa nhìn vào "Lạc Nhật" huy hoàng rực rỡ ánh đèn.

Còn chưa tiến đến cửa lớn, nhân viên phục vụ đã cung kính mở cửa, "Trác tiên sinh, đã lâu ngài không tới."

"Ừm."

Vừa mới vào bên trong, quản lý đã nhanh chân chạy đến, khách khí chào hỏi, trực tiếp dẫn bọn họ lên lầu hai, đến một bàn có biển "Đặt trước", kéo ghế giúp bọn họ, hỏi có gì cần dặn dò.

Trác Siêu Việt chỉ nói một câu: "Như mọi khi."

Quản lý lập tức hiểu ý, dặn nhân viên phục vụ mang Whiskey lại.

Mộc Mộc ngồi trên ghế, nhìn chung quanh, vị trí bọn họ không phải tốt lắm, gần cửa sổ, cúi đầu có thể thấy những người ra vào, có vẻ hơi ồn ào.

Nhưng... lại có thể nhìn rõ những người qua lại cửa lớn.

"Anh thường xuyên đến đây sao?" Mộc Mộc tò mò hỏi, "Hình như bọn họ đều biết anh."

"Không thường đến." Trác Siêu Việt bình tĩnh trả lời. "Nhưng tôi là cổ đông nơi này, nên bọn họ đều biết tôi."

Bình luận

Truyện đang đọc