"Mẹ, cô ấy là Mộc Mộc, là bạn gái của con."
Một câu giới thiệu bình thản của Trác Siêu Nhiên, lực sát thương cũng không kém bom nguyên tử là bao nhiêu, làm choMộc Mộc hồn siêu phách tán. Cô vốn tưởng rằng Trác Siêu Nhiên không dám hứa hẹn cho cô gì về tương lai, sẽ không dám thừa nhận quan hệ của mình với gia đình, cho nên muốn vụng trộm trốn đi, để tránh anh xấu hổ không biết giới thiệu thế nào. Cô lại không nghĩ được, anh sẽ thản nói ra quan hệ của hai người như vậy.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt cô yêu nhất, bờ vai rộng lớn, có thể đứng phía trước vì cô mà che chắn gió mưa, người đàn ông tốt như vậy, cô lại đáp trả cho anh sự phản bội tàn nhẫn nhất.
Trác phu nhân thản nhiên gật đầu, trên mặt ngoài kinh ngạc cũng không nhìn ra phản ứng gì đặc biệt. "A, mời ngồi."
Trác Siêu Việt che miệng ho nhẹ một tiếng, Mộc Mộc lặng lẽ liếc hắn, thấy hắn hất cằm về phía bàn nước.
Cô lập tức hiểu ra, "Không sao, cô cứ ngồi đi, cháu đi rót nước sôi pha trà."
Ôm phích nước rời khỏi phòng bệnh, cô đổ đầy, sau đó lại lòng vòng ngoài hành lang một lát, khi thấy phòng bệnh không còn tiếng nói chuyện mới yên lặng đi vào. Không biết Trác Siêu Nhiên đã nói gì, khuôn mặt Trác phu nhân càng thêm nghiêm túc, Trác Siêu Việt quay lưng đứng ngoài cửa sổ, nét mặt nhìn nghiêng phảng phất u buồn...
Khó khăn thu lại ánh mắt, cô lấy ra hai chén trà, rót nước sôi.
"Cô còn học đại học sao?" Trác phu nhân ra vẻ không phải cố ý hỏi, chỉ như tán gẫu bình thường.
"Vâng. Hôm nay cháuu nhập học."
"Học năm nhất?" Trác phu nhân cẩn thận nhìn mặt Mộc Mộc, nghi ngờ, "Cô còn chưa đến hai mươi tuổi?"
"Cháu hai mươi một tuối. Bây giờ cháu mới học đại học, là vì..." Mộc Mộc bình tĩnh cười, tiếp tục đổ nước vào chén trà, "Cháu vào tù năm mười bảy tuổi, mới ra tù hơn nửa năm."
Sắc mặt Trác phu nhân đại biến.
Trác Siêu Nhiên vội vàng thay cô giải thích, "Khi Mộc Mộc mười bảy tuổi, vì cha nuôi cô ấy..."
"Ông ấy đối với em tốt lắm." Mộc Mộc cắt ngang lời anh, "Là em hiểu lầmông ấy, nhất thời lỡ tay gây ra án mạng."
Hai người đàn ông trong phòng bệnh đồng thời nhìn về phía cô. Cô biết, nói như vậy đồng nghĩa với việc chặt đứt đường lui của mình, mồ côi, ngồi tù, giết người... Một người phụ nữ như vậy muốn tiến và nhà họ Trác, chắc chỉ có thể đợi kiếp sau một lần nữa đầu thai làm người.
Đây đúng là kết quả cô muốn. Cô lại vì Trác Siêu Nhiên mà đào một con sông, để cho anh biết rằng khoảng cách giữa hai người không thể nào vượt qua, cô cũng có thể hết hy vọng, chẳng còn có thể ảo tưởng.
Mộc Mộc đem chén trà đến trước mặt Trác Siêu Nhiên, cười nói: "Siêu Nhiên, có việc ở trường, em phải đi trước, ngày mai em đến thăm anh."
"Được rồi." Trác Siêu Nhiên nói: "Siêu Việt, giúp anh đưa Mộc Mộc về trường học đi."
"Không..."
Một giọng nói lạnh lùng xen vào, "Cô vừa mới khai giảng, việc học hành chắc chắn rất bận, Siêu Nhiên đã có tôi chăm sóc, cô không cần lo lắng."
Tuy rằng ra lệnh đuổi khách nhưng bà ta nói cực kỳ khách khí.
"Cháu hiểu." Mộc Mộc nắm chặt chén trà nóng trong tay, vẫn cố hết sức duy trì nụ cười bình tĩnh nhất, "Cô, hẹn gặp lại."
"Mộc Mộc!" Trác Siêu Nhiên vội vàng nắm lấy tay cô, cố gắng nắm thật chặt.
Cô lấy hết sức lực rút ra, bởi vì rút quá mạnh, cơ thể bật về phía sau, không cẩn thận làm rơi chiếc ly thủy tinh xuống nền đất, nước văng khắc nơi, những mảnh nhỏ thủy tinh trong suốt vương vãi trên nền đất.
"Siêu Nhiên, việc ở trường rất bận, nếu cô chăm sóc anh, em sẽ không đến nữa. Chờ khi nào rảnh em qua thăm anh." Mộc Mộc nói một hơi, cầm lấy túi, chạy nhanh bước ra khỏi phòng bệnh.
Tuy rằng không nói rõ ràng hai chữ chia tay, nhưng thái độ của cô đã vô cùng dứt khoát, cô tin rằng anh sẽ hiểu.
"Mộc Mộc!" Trác Siêu Nhiên lập tức rút ống truyền trên tay, đứng dậy định đuổi theo. Bởi vì mắt không nhìn thấy nên giẫm lên những mảnh thủy tinh nhỏ, màu trắng trong suốt trong nháy mắt nhuộm thành màu đỏ tươi.
"Anh!" Trác Siêu Việt tiến đến đỡ lấy hắn, ngực bỗng nhiên nhói đau.
Hắn không nên áy náy, dù sao hắn cũng chưa bao giờ can thiệp vào chuyện tình cảm giữa hai bọn họ, hắn cũng không chỉ một lần khuyên cô nên trân trọng người bên cạnh mình, là cô gái ngốc kia không biết giữ gìn, là cô chọn cách buông tay... Nhưng hắn làm sao có thể không áy náy, suy cho cùng mà nói, sự quyết tuyệt của cô cũng là bởi vì hắn...
"Siêu Việt, giầy của tôi đâu? Giúp tôi lấy đến." Trác Siêu Nhiên nói.
"Em đuổi theo giúp anh!"
Hắn không còn lựa chọn nào khác, nằm ở trên giường bệnh, là anh trai hắn!
*******
Trác Siêu Việt đuổi theo ra đến cửa lớn bệnh viện, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm trong đám đông, không biết bởi vì được huấn luyện trong bộ đội mà nhãn lực hơn người, hay là bóng dáng tiêm gầy của cô trong đám đông nhìn thật bắt mắt, hắn chỉ liếc qua một lần đã phát hiện Mộc Mộc ngồi trên ghế chờ xe bus, khuôn mặt thẫn thờ, tóc dài bị gió thổi ngược.
Hắn đi đến, ở bên cạnh cô ngồi xuống.
Cô bối rối lau mặt, "Siêu Nhiên... Anh ấy không sao chứ?"
"Anh ấy định đuổi theo em, nhưng chân bị mảnh vỡ thủy tinh cắt, chảy rất nhiều máu, bác sỹ đang giúp anh ấy băng bó."
"Cái gì?" Mộc Mộc đứng lên, chạy hai bước về phía bệnh viện, lại dừng lại, "Cô sẽ chăm sóc anh ấy, đúng không?"
"Thật không nghĩ đến cho anh ấy một cơ hội?" Hắn nói: "Em biết không, em vừa mới chạy ra ngoài, anh ấy nói rõ ràng với mẹ tôi: Chuyện riêng tư của anh ấy, anh ấy không muốn người khác can thiệp, anh ấy đã ba mươi tuổi, biết được bản thân muốn gì, thích hợp với điều gì. Anh ấy sẽ tự quyết định và chịu trách nhiệm với quyết định của mình..."
"Anh ấy nói như vậy thật?" Mộc Mộc thở dài, bỏ qua sự cảm động trong đáy lòng, "Em không thích hợp với anh ấy."
"Thực ra, nếu em không nói mình từng ngồi tù, giết người, mẹ tôi hẳn là sẽ tôn trọng quyết định của anh ây."
"Em không nói thì cô ấy không có cách nào biết hay sao? Sớm muộn gì cũng thế thôi. Nói xong, chấm dứt nhanh chóng không phải tốt hơn sao? Ngay cả hai chữ "chia tay" em cũng không cần nói ra miệng."
Trác Siêu Việt lắc đầu, "Em không hiểu anh trai tôi. Nếu em nói rõ ràng rằng em không thích anh ấy, anh ấy tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng em. Nhưng nếu bởi vì trở ngại khác mà bỏ cuộc... Anh ấy nhất định sẽ giúp em loại trừ mọi khó khăn..."
Trác Siêu Việt lấy trong túi ra một chiếc hộp hình chữ nhật bằng vải nhung, nhìn qua như hộp đựng vòng cổ, "Đây là anh ấy đưa cho em."
Cô nhìn cũng không nhìn, lập tức từ chối, "Em không cần, anh giúp em trả lại cho anh ấy."
"Tôi đồng ý với anh ấy sẽ giao tận tay cho em... Nếu em không cần, chờ khi mắt anh ấy hồi phục, tự mình tìm đến trả lại anh ấy, đem mọi chuyện nói cho rõ ràng."
"Anh thật là muốn em nhận lấy sao?"
"Nếu em không muốn, sau này có thể trả lại."
"Em chỉ hỏi anh, anh muốn em nhận sao?" Mộc Mộc nhìn hắn, trong ánh mắt chứa đựng một tia chờ mong.
Trác Siêu Việt gật đầu, "Xin lỗi, anh ấy là anh trai tôi..."
Mộc Mộc cuối cùng không còn gì để nói, chua xót cười, nhận lấy chiếc hộp trong tay hắn, "Anh không cần phải nói, em biết!"
Một chiếc xe bus dừng lại trước mặt, cô nhìn thoáng qua hắn một lần cuối cùng, "Cảm ơn những ngày vừa qua anh đã chăm sóc cho em, những chuyện anh làm, em sẽ không quên."
Nói xong, cô chạy lên xe, không quay đầu lại.
Mơ rồi cũng nên tỉnh, cô cũng nên đối mặt với sự thật, cô không hề là chị dâu của hắn, cũng không cần hắn chăm sóc, cũng chẳng muốn đón nhận hơi ấm từ hắn, càng không nên mong hắn thay đổi vận mệnh của mình, những gì cô muốn, cô đã có. Hắn cũng giống như những người khác, chỉ là một tờ giấy bay qua cuộc đời cô, nhưng cuốn sách cuộc đời này, còn rất nhiều trang khác.
Ngồi trên xe bus, tay cô mở ra chiếc hộp nhung, bên trong là một chiếc vòng cổ và một chiếc nhẫn bạch kim.
Chiếc nhẫn được thiết kế rất đặc biệt, tựa như hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, làm cho cô nhớ tới một câu -Từ nay sống chết có nhau, nắm tay cho đến bạc đầu không thôi (1).
Không phải nhẫn kim cương, nhưng lời hứa hẹn so với nhẫn kim cương còn thâm thúy hơn nhiều.
Điện thoại của cô vang lên, là Trác Siêu Nhiên gọi tới, cô nhấc máy, cố gắng làm cho giọng nói thật tự nhiên, "Chân của anh thế nào? Tại sao không cẩn thận như vậy?"
"Bác sỹ vừa bôi thuốc, không việc gì." Giọng nói của anh hơi dồn dập, "Mộc Mộc, cho anh chút thời gian, anh cam đoan việc hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
"Anh đừng suy nghĩ nhiều, chăm sóc sức khỏe cho tốt mới là điều quan trọng nhất. Chờ đến khi anh hoàn toàn hồi phục, chúng ta nói chuyện sau, em có rất nhiều điều muốn nói với anh."
"Ừm, được rồi."
*******
Sở dĩ giấc mơ rất đẹp, bởi nó chỉ tồn tại trong tâm trí.
Một khi giấc mơ biến thành sự thật, nó sẽ không còn đẹp như trong ảo tưởng!
Cuộc sống đại học của Mộc Mộc bắt đầu, ngoài việc đi học, còn các hoạt động đoàn cần tham gia, các chương trình đón sinh viên mới, họp hội đồng môn, bạn cùng phòng tụ tập, Mộc Mộc cũng bộn bề nhiều việc, buổi tối vui vẻ chạy ngược chạy xuôi cùng những người trong ban nhạc.
Mỗi ngày cô chỉ còn một cảm giác - Mệt!
Một tuần trôi qua, Trác Siêu Nhiên gọi điện cho cô hai lần, mắt anh hồi phục rất tốt, băng cũng đã tháo, bây giờ đã mơ hồ nhìn thấy mọi thứ, tuần sau có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.
Cô rất muốn hỏi Trác Siêu Việt thế nào, nghĩ lại, cuối cùng không hỏi.
Nói không nhớ hắn, đó là giả. Rất nhiền lần cô lấy số của hắn, muốn gọi... Sau đó, cô đem xóa đi, cuối cùng nhận ra, dãy số đó, cô chưa từng quên, nó đã khắc vào tâm trí cô, lau thế nào cũng không sạch.
Điện thoại trên bàn vang lên, cô cầm lấy điện thoại, vừa nhìn thấy dãy số trên màn hình, đặt di động lên trên bàn.
Điện thoại vang lên không dứt, Mộc Mộc không nhịn được, tháo pin điện thoại, ném di động vào thùng rác.
"Chị Mộc Mộc, tại sao lại ném điện thoại." Cô gái giường trên ló ra, khuôn mặt trẻ trung hồng hào, so với những cô gái trẻ này, Mộc Mộc phát hiện mình đang già đi, sắp trở thành hồng nhan tóc bạc xương khô.
"Điện thoại bị quấy rầy."
"À!"
Cô không nhận điện thoại, là vì tan học hôm nay, cô giáo khoa chính trị gọi cô đến văn phòng, giác dục tư tưởng chính trị miễn phí suốt một buổi chiều, dẫn chứng phong phú, dạy cho cô biết thế nào là tự trọng, tự tôn, tự ái của một người phụ nữ.
Cô giáo nói đến miệng khô lưỡi khô, Mộc Mộc vẫn không nắm được cốt lõi vấn đề, cố nhịn nghe tiếp, đầu thực sự rất đau, không thể không hỏi: "Cô giáo, thực ra cô tìm em có việc gì?"
Cô giáo chính trị cuối cùng đi thẳng vào vấn đề: "Tô Mộc Mộc, có người nhờ cô nói với em một câu, bà ấy nói bà ấy rất không thích em, hy vọng sau này sẽ không gặp lại em, cũng hy vọng hai đứa con trai của bà ấy cũng không gặp lại em..."
Mộc Mộc cảm thấy hơi lạnh, nhất là câu cuối cùng, làm cho tóc gáy cô dựng thẳng lên.
Chỉ gặp mặt một lần, nói mấy câu, bà ấy có thể nhìn thấu triệt vấn đề như thế, thật đáng sợ!
"Cô, phiền cô giúp em chuyển lời đến bà ấy, em chỉ có thể cam đoan mình sẽ không chủ động đi tìm bọn họ!"
Đối với Mộc Mộc mà nói, đây đã là cực hạn của mình.
*********
Không còn tiếng di động, cả buổi tối rơi vào yên lặng.
Ký túc xá vừa tắt đèn, Mộc Mộc lên giường chuẩn bị đi ngủ, tiếng chuông điện thoại trong phòng lại vang lên, cô cách điện thoại gần nhất, thuận tay nhấc máy, "Xin chào!"
"Xuống lầu!" Tuy rằng chỉ có hai chữ, Mộc Mộc đã nghe ra là ai.
Cô cố gắng áp chế ý nghĩ muốn xuống lầu ngay lập tức, "Muộn rồi, cửa ký túc xá đã khóa."
"Tôi sẽ làm cho người ta mở ra."
Chuyện như vậy cũng làm được? Mộc Mộc không còn gì để nói.
"Anh tìm em có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì không thể tìm em sao?"
"Em..."
"Tôi chờ em dưới lầu, chừng nào em không xuống dưới, chừng đó tôi chưa đi."
"Em sẽ không xuống."
Cô cúp máy, bò lên giường lấy chăn trùm đầu. Rõ ràng rất mệt, nhưng cô lăn qua lộn lại không cách nào ngủ được.
Cuối cùng, vẫn thay quần áo, chạy xuống.
Cửa dưới hơi mở, phía trước dừng một chiếc xe màu trắng, Trác Siêu Việt dựa vào cửa, dưới ánh trăng nhìn hắn vô cùng cô độc.
Thấy cô đi ra cửa lớn, hắn mở xe, "Lên xe."
"Đi đâu?"
"Đi hóng gió."
Ngồi trên xe cô ngửi được mùi rượu xộc đến, cô cũng không cảm thấy kỳ lạ, hắn không uống rượu sẽ không đến tìm cô.
"Vì sao không nghe điện thoại của tôi?" Hắn hỏi.
"Vì sao em phải nghe? Anh đã nói, em không phải chị dâu anh, anh sẽ không gặp lại em. Bây giờ em đã chia tay với anh ấy..."
"Hai người đã chia tay?" Hắn nao nao.
"Ừm, chia tay." Tuy rằng không phải chính thức chia tay, nhưng chuyện này đã không còn cách nào thay đổi.
Trầm mặc trong chốc lát, hắn nở nụ cười bỡn cợt, "Tại sao tôi lại dễ bị lợi dụng như thế. Bốn năm trước, tôi giúp em thành công vu khống cha nuôi, bốn năm sau, tôi giúp em vào học viện âm nhạc, giúp em lấy lại giọng... Mà em, ngay cả điện thoại của tôi cũng không thèm nghe?"
"Em nghĩ anh làm tất cả những việc này đều không cần hồi đáp."
"Đích thực là không cần hồi đáp, nhưng là... Em cũng không nên tỏ chút thành ý?"
Mộc Mộc cố gắng không cho phép bản thân mình miên man suy nghĩ, nhưng cách nói của hắn khó để cô không tưởng tượng xa xôi.
Cô nghĩ một lúc, lấy trong ví tiền ra một chiếc thẻ, "Em chỉ có một vạn đồng, đây là tiền em tiết kiệm nửa năm nay. Em biết anh không thiếu tiền, coi như tỏ một chút thành ý của em đi."
"Tôi hơi mệt, không bằng em mời tôi đi massage..."
"A?"
Hắn chạy xe mấy vòng, xuyên qua hai ngã tư đường, sau đó dừng lại.
Mộc Mộc nhìn ra bên ngoài, hai chữ "Long cung" xuyên qua cửa kính cực kỳ bắt mắt.
*******
Đi vào hội quán Long Cung phong cách cổ kính, Mộc Mộc nhìn những chiếc cột chạm trổ, nhìn người đàn ông bên cạnh mình, dường như mọi thứ đều không hề thay đổi.
Quản lý đang nói chuyện với khách ở đại sảnh, nhìn thấy Trác Siêu Việt lập tức chào đón thân thiện, "Trác tiên sinh, đã lâu ngài không tới, có phải rất bận không?"
"Ừm, mấy hôm trước vừa đi thành phố A, bây giờ mới về." Trác Siêu Việt day trán, thần sắc quả nhiên mệt mỏi.
"Để tôi bảo Tiểu Hân đốt tinh dầu thảo mộc, giảm mệt mỏi, còn có thể xả stress."
"Ừm, 12001 trống không?"
"Trống, để tôi đi lấy thẻ phòng cho ngài. Chờ một chút."
Phòng 12001 mở ra, hắn đi vào, thuận miệng hỏi, "Còn nhớ rõ nơi này?"
Làm sao có thể không nhớ? Tuy rằng đã sửa chữa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy kiến trúc cũ, một phòng nghỉ, phòng tắm, chiếc hồ nước nóng giữa đại sảnh... Còn có mùi xạ hương quyến rũ mê người cô thích nhất.
Cô vẫn cảm thấy bốn năm rất dài, bây giờ trở lại một lần nữa, mới phát hiện thực ra bốn năm này quá nhanh!
Cô rất muốn hỏi: Anh thường xuyên đưa phụ nữ đến nơi này sao?
Nhưng cô sợ nghe được đáp án, vì thế cố gắng nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến khi móng tay găm vào da thịt đau nhức, rốt cuộc mới nuốt xuống.
Một người đẹp mang chiếc chai tinh dầu màu lam và khăn mặt đi vào, đặt trên giường massage, hỏi Trác Siêu Việt đang cởi cúc áo.
"Cần em giúp không?" Đủ thấy phục vụ nơi này nhiệt tình cỡ nào, Mộc Mộc cắn răng, cố gắng đè nén ngọn lửa trong lòng nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Trác Siêu Việt nhìn qua cô, ý cười lan trên mặt, "Không cần, cô có thể ra ngoài, sẽ có người giúp tôi."
Cô gái đi ra ngoài, đóng cửa phòng, Mộc Mộc lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn quanh phòng thấy trống rỗng mới phát hiện, nơi này ngoài cô không còn một ai!