WELCOME TO TRÒ CHƠI ÁC MỘNG



Cuối cùng mọi người vẫn là mang đủ các loại thành phần máu, dù sao trong balo đồ có không ít ô, bốn người đều xếp full rồi mới rời đi.
"Tôi cảm thấy vẫn là tươi mới tốt." Bác sĩ Lữ nhỏ giọng nói thầm.
"Anh dừng mơ tưởng lại!" Tề Lạc Nhân nghiêng mắt nhìn hắn, kiên trì không chịu làm con quỷ xui xẻo bị rút máu đâu.
"Tốt nhất hãy thí nghiệm hiệu quả của huyết tương một cái, nhìn thấy bóng trắng bên kia chứ? Chúng ta có thể thử xem." Tô Hòa chỉ về hướng hành lang hình khuyên xa xa phía trước, bình tĩnh nói.
Ba người gật đầu đồng ý, kết cấu của hành lang giống hình dạng chữ "Hồi" ( 回) làm cho bọn họ có thể nhìn rõ ràng ở hành lang đối diện có bóng trắng chớp nhoáng đi qua.

Không chỉ chỗ đó, bóng ma có ở bốn phương tám hướng, những "đồ vật bẩn" mơ mơ hồ hồ rục rịch muốn ngóc đầu dậy.

Chúng nó và cái bóng hòa lẫn lại với nhau, mai phục ở trong bóng tối, như có như không canh chừng bọn họ, âm lãnh lại quỷ quyệt.
Không ngờ bất tri bất giác đã có nhiều đến vậy rồi sao?
Sau lưng Tề Lạc Nhân như có khí lạnh sượt qua, cậu cố nén xúc động muốn quay đầu ra sau lưng xem xem có gì.
Đi được nửa vòng hành lang, đúng lúc có thể nhìn thấy bảng điện tử ngay đại sảnh tầng 1.

Tề Lạc Nhân đột ngột dừng bước chân, kinh nghi nhìn những con số trên đó: "Đợi chút, mọi người xem thử thời gian."
Bác sĩ Lữ theo tiếng móc điện thoại ra xem, tuy chưa có tín hiệu nhưng vẫn có thể xem được thời gian hiển thị: "6 giờ 30 phút, chuyện gì thế?"
Tề Lạc Nhân trầm mặc đầy ngưng trọng, Tô Hòa đứng bên cạnh cậu, hướng mắt nhìn bảng điện tử:
- ----- Bệnh viện Nhân dân Thành phố X hoan nghênh ngài
- ---- Thời gian: 04:13

"Thời gian đặt sai rồi?" Tiết Doanh Doanh hỏi.
"Không thể nào, trong phim kinh dị vĩnh viễn không vô duyên vô cớ mà sai thời gian, chỉ có đầu mối gợi ý và..." FLAG tử vong.

Bác sĩ Lữ không đem những từ cuối nói ra hết, nhưng Tề Lạc Nhân vẫn hiểu được ý của hắn.
"Hay là đến 4 giờ 13 phút sẽ có chuyện đặc biệt gì đó xảy ra." Tô Hòa nói khẽ.
Bốn người đứng ở đây rất lâu nhưng thời gian cũng không thay đổi tựa như thời gian trên bảng điện tử đã bị khóa chặt lại trong khoảnh khắc đó.
"4 giờ 13 phút..." Tề Lạc Nhân lẩm bẩm, trong lúc nhất thời có vô số suy nghĩ tuôn ra.

Thời gian này rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Mọi người trầm ngâm suy nghĩ nhưng không có thêm được manh mối nào.

Tiết Doanh Doanh ở một bên đột nhiên hít ngụm khí lạnh, thần kinh nhạy cảm liền túm mạnh vào cánh tay Tô hòa, chỉ vào đại sảnh tầng 1 muốn cậu ta nhìn.

Tề Lạc Nhân cũng quay sang nhìn, nhất thời trong lòng căng thẳng.
Một bóng người toàn thân đẫm máu cầm cưa điện đang xuyên qua đại sảnh hướng đến hành lang đối diện.
Tô Hòa vung tay biểu thị bọn họ lùi về sau, tuy từ góc độ mà xem, trừ phi kẻ cuồng giết người ở tầng 1 đột nhiên quay đầu đồng thời hướng mắt lên trên.

Nếu không hắn sẽ không phát hiện bốn người bọn họ đang đứng ở hành lang tầng trên nhưng vì nhằm mục đích an toàn, tốt nhất là nên tránh một chút.
Bốn người bèn lùi về sau, một mực thối lui đến phụ cận hành lang, bảo đảm sẽ không bị phát hiện.
Trên quầy phục vụ của hành lang bên cạnh có một chậu cá vàng đang nhàn hạ bơi qua bơi qua giữa bèo rong.

Dường như đối với nguy hiểm ẩn tàng xung quanh hoàn toàn không biết.
Tiết Doanh Doanh ngó đi ngó lại nhiều lần, mấy con cá vàng không ngừng ngoi lên lặn xuống đột nhiên nhảy ra khỏi mặt nước, phát ra thứ tiếng rít rít kì dị! Cá vàng tuyệt đối không thể phát ra được thứ âm thanh này, này giống như là có người dùng móng tay cà cà lên bảng đen nhưng so với âm thanh đó còn muốn sắc bén giết người hơn!
Cá vàng liên tục nhảy ra khỏi mặt nước, trên mặt đất ra sức bắn lên.

Trong đó có một con đụng phải cẳng chân đeo tất của Tiết Doanh Doanh, cô ấy mãnh liệt lùi về sau, mặt mày phát sợ mà đụng trúng vách tường, cắn môi chịu đựng cảm giác rợn người mà vuốt cẳng chân của mình.
Con cá đụng phải cô ấy đã bị đá sang một bên, trên mặt đất nhảy nhảy hai cái liền thoi thóp.
"Làm sao vậy?" Tô Hòa dò hỏi.
"Rất lạnh..." Tiết Doanh Doanh run môi nói được hai từ, sợ sệt mà nhìn bốn con cá vàng chết trên mặt đất.
"Cá vốn là động vật máu lạnh, cảm thấy lạnh là chuyện bình thường." Bác sĩ Lữ nghi thần nghi quỷ mà nhìn phương hướng lúc bọn họ đến, "Chúng ta tốt nhất nên đi xa thêm chút, đây quá...!yên tĩnh đi, nói không chừng hắn nghe thấy rồi."
Lo Lắng này rất đúng, trong bệnh viện vắng vẻ này, tiếng rít vừa rồi của mấy con cá vàng đó quá chói tai.

E rằng dẽ dẫn tên kia đến đây kiểm tra tình hình.

Bốn người nhất thống kế hoạch, lập tức rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Diện tích hai tòa khám bệnh rất lớn, nếu vận khí không quá tệ, muốn gặp tên sát nhân cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Dựa vào chỉ dẫn của bác sĩ Lữ người vô cùng quen thuộc hoàn cảnh này, bốn người thuận lợi vòng qua hết những địa điểm dễ xảy ra nguy hiểm nhưng trong bệnh viện bốn phía đều tràn ngập oán linh, cái loại cảm giác thời thời khắc khắc đều bị rình mò vẫn là làm cho thần kinh người ta căng thẳng.

"Ở đây...!đợi chút." Tề Lạc Nhân đột nhiên kêu mọi người dừng lại.
Tuy kết cấu trong tòa nhà rất giống nhau, nhưng xuất phát từ tính mẫn cảm nghề nghiệp.

Cậu tương đối am hiểu phân biệt cảnh vật kiến trúc bên trong, địa điểm trước mắt rất quen, mà còn là cái quen đến khắc cốt ghi tâm.
Tề Lạc Nhân nhìn cánh cửa phòng làm việc lúc mở ra sẽ có tiếng "kẽo kẹt" vang lên, thấp giọng nói: "Phụ cận hẳn là cỏn có một cỗ thi thể."
"Ồ, cậu là nói..." Bác sĩ Lữ ý thức được nơi này mình hẳn là nghe Tề Lạc Nhân nói qua rồi, địa điểm cậu trốn thoát kẻ cuồng giết người lần thứ hai.
Lúc đó kẻ cuồng giết người gần như mở tủ áo nơi cậu ẩn náu ra nhưng lại bị tiếng thét gần đó hấp dẫn, giúp cậu may mắn chạy thoát.
Nhưng khi ấy người phát ra tiếng thét đó, chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít.
Bốn người lục soát một chút, rất nhanh ở lân cận tìm được cỗ thi thể thảm không nỡ nhìn.

Là một cô gái trẻ tuổi, mặc cái áo đầm màu trắng, vết máu trên đó đã biến thành màu nâu sẫm, thảm nhất là đầu và cổ gần như đã hoàn toàn tách rời, chỉ còn lại một tầng da thịt mỏng nối liền với nhau.

Tứ chi cũng hoàn toàn bị tách rời, vô cùng tùy ý bị quăng sang một bên, chỉ sót lại thân người trơ trọi nằm trên mặt đất, hoàn toàn là một bộ dạng người lợn.
Trên gương mặt của cô gái, còn có vết thương do vật nhọn cắt ----- là con số 4.
Mùi máu tươi quá gay mũi, bốn người dù ít dù nhiều đều có phản ứng.

Bác sĩ Lữ bụm mũi kiểm tra thi thể, lắc lắc đầu, không nói gì.
Bốn người tâm tình trầm trọng mà tìm một địa phương yên lặng nghỉ ngơi một chút, trao đổi chút tình hình hiện nay.
Quỷ hồn vùng phụ cận số lượng so với trước khi trời tối rõ ràng có tăng nhiều nhưng tựa hồ cũng không chủ động tấn công.

Ban nãy vì kiểm tra hiệu quả huyết tương, Tô Hòa và Tề Lạc Nhân từng người một đi công kích quỷ hồn, thực tế cho thấy hiệu quả huyết tương trội hơn tế bào hồng cầu cô đặc nhưng lại so với lúc Tiết Doanh Doanh dùng băng vệ sinh trực tiếp làm cho quỷ hồn phải rít gào, hiệu quả vẫn là không bằng.
Vì vậy mọi người phỏng đoán, hẳn vẫn là máu tươi càng có hiệu quả.
Bác sĩ Lữ đối với 4 giờ 13 phút vô cùng để ý, một mực nói thầm manh mối giải câu đố gì đó: "Căn cứ vào kinh nghiệm xem phim kinh dị và chơi game khủng bố của tôi, thời gian đó tuyệt đối ẩn giấu bí ẩn lớn nào đó.

Thân là một trò chơi khủng bố, nếu loại trừ kẻ cuồng giết người là nhân tố ngoài ý muốn, thì đây là game sinh tồn đem từng người từng đám người bình thường bỏ vào một không gian mật thất, như vậy thế nào cũng sẽ tồn tại một vài nhân tố cản trở sinh tồn.

Nơi này hẳn là quỷ hồn, phương pháp đối phó quỷ hồn phải cần người chơi tự tìm kiếm, hiện tại xem ra chính là máu người."
Bác sĩ Lữ nuốt một ngụm nước, tiếp tục nói: "Vào lúc 4 giờ 13 phút nhất định sẽ có chuyện đặc biệt xảy ra, ví dụ quỷ hồn bạo động quy mô lớn.

Tôi có khuynh hướng tin rằng trong bệnh viện có manh mối nào đó có thể tránh thoát nguy hiểm 4 giờ 13 phút, chỉ là hiện tại chúng ta vẫn chưa biết."
Tề Lạc Nhân và Tiết Doanh Doanh vừa nghe vừa gật đầu, cảm thấy hắn nói rất có lý.
Tô Hòa ngồi trên ghế, ánh mắt ôn hòa nhìn mấy người, chậm rãi hỏi: "Mọi người có từng nghĩ qua, mục đích của trò chơi này là gì chưa?"
Ba người đều sửng sốt.
"Vừa bắt đầu hệ thống đã nhắc nhở chúng ta, nói đây là nhiệm vụ thôn tân thủ, cũng chính là nói nó giống như một trò chơi trực tuyến.

Hoàn cảnh vị trí chúng ta bây giờ, là đơn giản nhất là vô hại nhất.


Nó đem một đám người thường thả vào trong cái gọi là thôn tân thủ, mục đích của nó cuối cùng là gì?" Tô Hòa hỏi.
"Kia...!nuôi cổ?" Bác sĩ Lữ đề xuất một loại khả năng.
"Có khả năng, nếu như là tận lực nuôi cổ, thì có kẻ cuồng giết người trái lại hợp lý vô cùng.

Nhưng nó hoàn toàn không cần phải phiền phức như vậy, nó có thể ở nơi đây đặt một NPC cùng loại với ác quỷ không ngừng truy sát chúng ta, hoặc là dứt khoát phân bố nhiệm vụ để chúng ta tự tàn sát lẫn nhau, mà không phải gửi gắm hi vọng vào một nhân loại sau khi tiến vào đây đại phát tính cuồng bạo mà bắt đầu giết chóc.

Nhân tâm quá khó để nắm bắt." Tô Hòa nói.
"Nhưng mà...!có lẽ kẻ cuồng giết người kia có nhiệm vụ khác với chúng ta thì sao? khả năng nhiệm vụ của hắn chính là truy sát chúng ta?" Tiết Doanh Doanh lại đưa ra thêm một khả năng.
Tô Hòa mỉm cười, ôn nhu nói: "Nếu như không đối xử bình đẳng, thì sẽ không gọi là nuôi cổ.

Tôi càng có khuynh hướng tên sát nhân đó là nhân tố ngoài ý muốn, nó cũng không ngờ đến sẽ phát sinh chuyện bất ngờ này."
Mọi người thảo luận một hồi, vẫn là không cách nào xác định, chỉ có thể đi một bước xem một bước.
"Tôi muốn quay về chỗ chậu cá vàng xem thử." Bác sĩ Lữ từ trên ghế đứng dậy, cau mày nói: "Tôi vẫn là cảm thấy, chúng ta để sót một vài manh mối."
"Tôi đồng ý." Tô Hòa mỉm cười nói.
Tề Lạc Nhân cũng không ý kiến.

Tiết Doanh Doanh do dự một chút, không hề muốn đi.
"Con cá vàng đó rất kì lạ...!lạnh băng, còn biết thét nữa chứ, cảm giác vô cùng chán ghét." Tiết Doanh Doanh khom eo xuống sờ vào nơi cá vàng từng đụng qua, sắc mặt rất không tốt.
"Chỉ là nhìn một cái mà thôi." Bác sĩ Lữ nói.
"Nếu như không yên tâm, cô có thể đứng cách xa một chút, chúng tôi đi lên kiểm tra là được." Tô Hòa nói.
Tiết Doanh Doanh cắn môi, miễn cưỡng gật đầu.
Trên đường đến chỗ chậu cá vàng, mấy người rất cẩn thận, rất sợ nghênh diện đụng phải kẻ cuồng giết người nhưng may mắn một đường không gặp phải ai, thuận lợi quay về phụ cận chậu cá vàng.
Cá vàng trên mặt đất bị người giẫm nát, một bãi một bãi chết trên mặt đất, thoạt nhìn vô cùng độc ác.
"Biến thái." Bác sĩ Lữ thấp giọng mắng.
Tề Lạc Nhân bỗng nhiên cảm thấy không quá thích hợp, nghi hoặc hỏi: "Ban nãy trên mặt đất là ba con cá vàng sao?"
Tô Hòa nhíu mi nhớ lại: "Tôi nhớ là 4 con."
"Tôi cũng nhớ là 4 con." Bác sĩ Lữ nói.
"Tiết Doanh Doanh, em nhớ không?" Tề Lạc Nhân quay đầu hỏi.
Vốn là Tiết Doanh Doanh đứng xa xa một bên chờ bọn họ kiểm tra, không biết khi nào đã biến mất không thấy.
Trên hành lang vắng vẻ, đèn huỳnh quang ảm đảm chiếu sáng cả nơi hẻo lánh, không có bóng dáng của cô ấy..


Bình luận

Truyện đang đọc