WELCOME TO TRÒ CHƠI ÁC MỘNG



Trong khoảnh khắc Tề Lạc Nhân nói ra lời đó, cả con đường trong hành lang đều trở nên yên tĩnh.

Dưới ánh đèn trắng sáng chỉ có âm thanh khàn khàn của cậu đang quanh quẩn lặp đi lặp lại, quất một đòn roi vào ý chí và tinh thần của mỗi một người ở đây.
Câu hỏi của Tề Lạc Nhân trực tiếp quá, lãnh khốc quá, chỉ thẳng vào nỗi sợ hãi ở sâu trong nội tâm của bọn họ, để bọn họ ý thức được có lẽ chính mình đang bị một kẻ cuồng giết người hai tay đẫm máu trắng trợn dòm ngó bọn họ.

Cái loại cảm giác sợ hãi lông tơ đựng đứng thẳng lên thậm chí so với việc trực diện với lệ quỷ càng khủng bố hơn.
"Giám sát...!là 24 giờ đều mở..." Giọng của bác sĩ Lữ đang phát run, tưởng chừng như sắp khóc ra đến nơi.
"Phòng giám sát ở đâu? Có bao nhiêu máy cameras?" Tô Hòa ngưng trọng hỏi.
"...! Ở...!ở tòa A đại sảnh khám bệnh, có rất nhiều, hành lang chính đều...! đều có." Bác sĩ Lữ tuyệt vọng nhìn Tô Hòa, lời nói ra đều xuất hiện đứt gãy.

Tô Hòa ngẩng đầu liếc mắt nhìn máy giám sát trên đầu đang tỏa ra ánh hồng quang, ôm lấy bả vai bác sĩ Lữ an ủi nói: "Chúng ta đi, tìm một con đường tránh máy giám sát rời khỏi đây."
Trong cơn hoảng loạn bất an cả đám rời đi, bác sĩ Lữ mang theo bọn họ đánh một vòng lớn, tận khả năng tránh thoát những vị trí có máy giám sát mà hắn biết.

Sau cùng từ một con đường khác đi đến văn phòng chủ nhiệm Lý, lúc cửa vừa mở ra, Tiết Doanh Doanh liền ngồi phịch lên ghế, sắc mặt trắng xám dọa người, nghi thần nghi quỷ liên tục nhìn về hướng cửa lớn.
"Không việc gì nữa rồi, cho dù tên đó một mực dùng máy giám sát để tìm kiếm người sống sót, cũng không thể nào thời thời khắc khắc đều ngồi canh trong phòng giám sát..." Tô Hòa cũng ngồi xuống, bình tĩnh nhìn mọi người nói.
Sắc mặt bác sĩ Lữ càng ngày không ổn, hắn hiển nhiên nghe ra được lời chưa nói hết của Tô Hòa ----- Không sai, bởi vì tên điên kia còn đang không ngừng xuất hành "săn bắn".
"Nếu vận may chúng ta đủ tốt, rất có khả năng mỗi lần chúng ta bại lộ dưới máy giám sát, hắn đều đang đi săn.

Lấy số lượng nạn nhân trước mắt mà xem, hắn ra tay rất thường xuyên, chúng ta vô cùng có thể vẫn chưa bị hắn phát hiện.

Nhưng cùng với số người sống sót bớt dần, theo lẽ tất nhiên hắn càng tốn nhiều thời gian trong việc tìm kiếm mục tiêu.

Vì vậy nếu ta không thể giải quyết trạng thái bị động như này, chúng ta sớm hay muộn đều sẽ bị bắt được, dù cho lại may mắn cũng như vậy." Tô Hòa chậm rãi nói.
Bác sĩ Lữ ngồi dưới bàn thờ phật càng ngày càng khẩn trương, đã bắt đầu nhịn không được mà gặm móng tay mình, một bên thần kinh bất an nói: "Cũng có khả năng...!Chúng ta sẽ sớm bị phát hiện, chỉ là chúng ta người đông, vì vậy hắn còn đang do dự có nên bây giờ xuống tay hay không..."
Tiết Doanh Doanh như người mất hồn đi đến bên bàn, cầm chai nước khoáng trong góc, vặn mở liên tục 3 lần, rõ ràng đang hồn vía lên mây, dường như tùy lúc đều có thể ngất xỉu.
Phát hiện đột ngột này khiến cả đám đều rơi vào trong trạng thái chim sợ cành cong, Tề Lạc Nhân cũng thế.
Lúc này cậu thậm chí không chú ý hay suy tư xem ba người trước mắt có vấn đề hay không, chỉ một kẻ cuồng giết người đã làm cho cậu phải tâm phiền ý loạn rồi.
Để cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại mà không phải đầy đầu nghĩ ngợi lung tung nghi thần nghi quỷ, Tề Lạc Nhân dứt khoát từ trong balo đồ lấy ra quyển ghi chép và bút được phát hiện rất sớm trước đó trong một gian phòng làm việc.


Chuẩn bị vẽ một bản đồ mặt phẳng bệnh viện, thuận tiện cho bác sĩ Lữ đánh dấu lại những cameras mà hắn biết.
Bác sĩ Lữ - làm cả phòng xoay mòng mòng để tìm vật phẩm tránh tà, thậm chí quan âm kém chất lượng trong ngăn kéo giống như cái được đeo trên cổ của hắn cũng lấy ra - chú ý đến cậu đang làm gì, tiến lên nhìn, nghi ngờ nói: "Quyển bút ký này rất cũ, giấy đều chuyển vàng hết rồi."
"Trong bệnh viện các anh tìm được đấy." Tề Lạc Nhân nói, mở bìa ngoài ra cho hắn xem, đích xác là có in dòng chữ của bệnh viện này.
"Không thể nào a, bút ký của bệnh viện chúng tôi là thống nhất ban xuống, tuyệt đối không lâu thế này." Bác sĩ Lữ nói đoạn, kéo ngăn bàn chủ nhiệm Lý ra, tìm được một quyển bút kí màu trắng, "Cậu xem này, đây mới là bút ký của tụi này."
Tranh chấp của hai người hấp dẫn sự chú ý của Tô Hòa, ba người ghé vào nghiên cứu điểm khác biệt hoàn toàn của hai quyển bút ký.
Rất rõ ràng, quyển bút ký mà Tề Lạc Nhân tìm được đã mang tính niên đại về trước, bìa ngoài là loại giấy vàng kiểu cũ, phía trên còn có tên đơn vị được in bằng mực đen.

Còn quyển trên tay bác sĩ Lữ là hàng mới toanh, trên bìa ngoài còn có ảnh chụp bệnh viện từ xa và câu tuyên truyền.

Lúc đặt hai quyển lại cùng nhau, cảm giác thời đại cách biệt nhau một thế hệ ròng rã đập vào mặt.
Bác sĩ Lữ lật đi lật lại nửa ngày trời, đột nhiên nói: "Quyển của cậu ít nhất đã có hơn 20 năm lịch sử."
"Anh làm sao biết?" Tề Lạc Nhân hỏi hắn.
Bác sĩ Lữ chỉ bìa ngoài của quyển bút ký phong cách cũ kia nói: "Tên bệnh viện được viết là Bệnh viện Nhân dân Thành phố X, thiếu mất hai từ."
"Số một?" Tề Lạc Nhân nhớ lại tên đầy đủ của bệnh viện, lại hỏi: "Anh chắc chắn đấy không phải vấn đề viết tắt? Bình thường lúc chúng tôi nói chuyện hay trực tiếp xưng gọi bệnh viện thành phố X."
Bác sĩ Lữ lắc lắc đầu: "Nhưng rơi trên văn bản, là tuyệt đối không viết tắt tên bệnh viện.

Lúc tôi vừa làm ở đây từng nghe một tiền bối nói qua, bệnh viện này đã từng đổi tên qua, đại khái là vào 20 năm trước...!xây lại một lần, bệnh viện sau khi xây xong liền thêm hai từ số một vào, vì vậy quyển bút ký này hẳn là thuộc về 20 năm trước lúc bệnh viện chưa đổi tên."
Nhưng vì cái gì lại xuất hiện một quyển bút ký trống không cũ xưa như thế? Ai đem nó đặt vào trong ngăn kéo? Tề Lạc Nhân vừa định hỏi, dưới chân đột nhiên lay động một chút, ly thủy tinh và quyển bút ký trên bàn đều đồng loạt rơi xuống, ầm ầm ngã xuống đất.


Ngay cả Tề Lạc Nhân đứng suốt cũng lảo đảo một chút, vịn lấy cái bàn mới không ngã, không đợi cậu đứng vững.

Trên hành lang bên ngoài cửa truyền đến tiếng nổ nặng nề, hình như là có vật gì đó nặng trầm trọng nện lên mặt đất, lúc phát ra tiếng vang như kim loại rơi xuống đất đặc biệt chối tai.
Âm thanh đó liền như ám thị cho sự khủng bố nào đó không thể nói ra, giải thích được, khiến trái tim bốn người trong phòng như bị hung hăng bóp chặt.
Trong sự trầm mặc nhất thời mà tĩnh mịch, Tề Lạc Nhân nghe thấy Tô Hòa giọng như nói mớ líu ríu hỏi: "Cậu xác định...!vừa rồi lúc chúng ta đến, không đi qua máy giám sát nào?"
Bác sĩ Lữ sớm đã quên mất giọng nói chính mình, hắn tê liệt ngồi trên ghế, như một con cá mất nước dồn dập hít thở, tùy thời đứt khí mà đi.
Loại hoàn cảnh này, âm thanh đó, thời khắc bây giờ, suy nghĩ trong đầu bốn người đều nghĩ về một hướng.
Đó là âm thanh cưa điện rơi xuống đất!
Tiết Doanh Doanh là người đầu tiên sụp đổ, cô ấy tựa như lửa đốt từ trên ghế nhảy dựng lên, kéo cửa lớn ra.

Sau đó cô ấy hình như nhìn thấy cảnh tượng khủng bố nhất trên đời, tiếng gào thét thảm thiết vang lên, đầu cũng không quay lại điên cuồng chạy về hướng khác.
Chạy!
Tề Lạc Nhân cũng xông ra khỏi gian phòng, cậu không xoay đầu nhưng dư quang đã thoáng thấy bóng dáng đứng thẳng cách đó không xa, dẫn theo cây cưa điện tanh mùi máu, nở nụ cười dữ tợn với việc cậu tự bại lộ chính mình.
Tất cả những sự bình tĩnh và lý trí đều trong khoảnh khắc này bị sợ hãi đánh nát, trước khi Tề Lạc Nhân ý thức được, cậu đã co cẳng lao điên cuồng, mà tiếng bước chân cứ gấp rút bám chặt đằng sau, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần....


Bình luận

Truyện đang đọc