XẢO PHI CÂU PHU

Phòng Quân La sốc ống tay áo, dùng một lóng tay chỉ về phía dưới vực sâu.

"Tiểu thư, phía dưới là vực sâu vạn trượng, tiểu thư không phải bởi vì Vương gia sủng Vận di nương mà nghĩ quẩn trong lòng đấy chứ?" Rõ ràng tiểu thư luôn miệng nói không để bụng Vương gia, vì sao lúc này lại nghĩ quẩn trong lòng?

"Cẩm Tú, ngươi đang nói bậy gì đó! Chờ ở đây." Dứt lời, Phòng Quân La lập tức thả người nhảy xuống.

Cẩm Tú vừa nhìn thấy vậy, lập tức thất thanh kêu to sợ hãi: "Tiểu thư!"

Tiếng kêu thảm thiết của Cẩm Tú vang vọng khắp rừng cây.

Mọi người bên xe ngựa đều nghe thấy âm thanh khiến người lo sợ bất an này, chỉ có Tề Nhĩ Luân phản ứng nhanh nhất, hắn lập tức lên ngựa chạy nhanh theo tiếng.

Trong lòng hắn vạn phần lo lắng sợ hãi, giục ngựa chạy như điên qua những bụi gai ở trong rừng cây; Lần đầu tiên hắn cảm thấy không giống như người mình yêu quý bị thương, mà giống như hắn sắp mất đi người chí thân của mình.

"Tiểu thư......" Cẩm Tú ghé vào bên cạnh vách đá tiếp tục khóc kêu. Nàng căn bản đã quên tiểu thư bọn họ có khinh công, cũng không biết rằng khinh công có thể cho phép người ta nhảy xuống vực sâu.

Nghe tiếng vó ngựa tới gần, Cẩm Tú lập tức đứng dậy kêu lớn: "Cứu mạng! Cứu mạng!"

Tề Nhĩ Luân thít chặt dây cương ở trước người Cẩm Tú, xoay người xuống ngựa. "Chuyện gì xảy ra với tiểu thư nhà ngươi vậy?"

"Vương gia, tiểu thư nhảy xuống từ vách đá. Đều là nô tỳ không tốt, không chăm sóc tốt tiểu thư." Cẩm Tú vừa khóc vừa nói.

Tề Nhĩ Luân đi đến bên cạnh vách núi nhìn xuống, lo lắng trong lòng dịu đi một nửa. Với khinh công của nàng, chắc là có thể tự bảo vệ bản thân. Nhưng...... "Cẩm Tú, vì sao tiểu thư nhà ngươi lại nhảy vực?"

"Tiểu thư ngửi thấy mùi hoa, sau đó......" Cẩm Tú không dám nói có thể bởi vì tiểu thư bị thất sủng nên mới nhảy vực.

"Cẩm Tú, quay về nói với Ngải tổng quản, bảo hắn lập tức lên đường, ta tìm được Vương phi sẽ đuổi theo sau." Trên trời mây đen dày đặc, có khả năng sẽ có dông tố.

"Vương gia, nô tỳ muốn tìm tiểu thư, lỡ may tiểu thư xảy ra điều gì...... nô tỳ cũng không muốn sống!" Cẩm Tú nức nở nói.

"Tiểu thư nhà ngươi sẽ không sao, lập tức làm theo lời ta nói."

"Vương gia, thật vậy chăng?"

"Thật vậy." Hắn cũng thả người nhảy xuống vách đá.

Cẩm Tú xoa xoa hai mắt đẫm lệ, không thể tin tưởng nhìn xuống, vì sao ngay cả Vương gia cũng nhảy xuống dưới?

Phòng Quân La nhảy xuống, dừng ở trên một gờ đá nhô ra.

Dây leo bò dọc theo vách đá từ trên xuống dưới, len lỏi ở trong sơn cốc cùng với gió gào thét quanh quẩn, khiến cho dây leo đung đưa. Mùi thơm của hoa quanh quẩn ở trong không khí.

Những dây leo này vốn sinh trưởng và mọc dọc theo hai bên vách đá, làm sao có thể bị gió thổi bay? Mùi thơm của hoa lại giống như được tản từ trong dây leo. Phòng Quân La vươn tay đẩy dây leo ra, phát hiện có một cái thạch động.

Thạch động này được tạo thành từ thiên nhiên, trong động khí lạnh bức người, màu sắc rực rỡ, trong kẽ đá trên vách mọc đầy những loài hoa nàng chưa từng gặp qua.

Những cây hoa màu tím thô dài, mỗi cuống đều mọc ra năm bông, mỗi bông lần lượt có năm cánh hoa như con bướm. Mỗi cánh hoa lại có năm màu khác nhau.

Đây không phải là Mê Điệp năm màu trong truyền thuyết hay sao?! "Oa!" Phòng Quân La vui sướng kêu lên.

Tề Nhĩ Luân cũng vừa rơi xuống gờ đá này, nghe thấy tiếng nàng kinh hô, lúc này mới biết phía sau dây leo có thạch động, hắn lập tức đẩy dây leo ra tiến vào.

Cảnh tượng kỳ lạ trong động khiến hắn nghẹn họng nhìn trân trối.

Phòng Quân La tới gần đóa hoa, ngửi mùi hương hoa, cảm giác lâng lâng.

Tề Nhĩ Luân lập tức mở miệng ngăn nàng lại, cũng kéo nàng vào trong lòng ngực: "Vương phi, không biết hoa này có độc hay không, đừng tới gần!"

"Vương gia!" Vì sao hắn lại tới đây? Nhất định là Cẩm Tú làm loạn, quấy nhiễu Vương gia. "Hoa này không có độc, nó chỉ có tác dụng tê mỏi."

"Tác dụng tê mỏi? Đó là tác dụng gì?"

"Khiến người có cảm giác hôn mê tê mỏi, không biết tới đau đớn, rất thuận tiện khi động đao mổ. Vương gia chắc đã từng nghe về Ma Phí Tán, hoa này dùng còn tốt hơn cả ma phí tán." Phòng Quân La hào hứng nói.

Tề Nhĩ Luân có chút kinh ngạc, động đao mổ? Từ xưa đến nay cũng chỉ có Hoa Đà từng mổ bụng người, "Chẳng lẽ Vương phi đang nhắc tới Hoa Đà? Hơn nữa, hoa này căn bản chưa từng thấy ở trong phố phường, sao Vương phi biết được tên và dược tính của nó?"

"Nếu nói về Hoa Đà, sư phụ ta còn lợi hại hơn cả Hoa Đà! Hoa này đã được ghi lại ở trên sách dược. Hai năm trước ta và sư phụ đi tới đại mạc, chính là vì muốn tìm Mê Điệp năm màu này; Đại mạc có địa hình đặc biệt, chúng ta cho rằng nó sinh trưởng ở trên đại mạc, không ngờ là nó lớn lên ở trong khe đá, khó trách chúng ta tìm mãi không được."

Những gì nàng nói lẽ ra phải là sự thật, ở trong đại mạc hắn đã bị thương không nhẹ, thầy trò bọn họ lại có thể cứu sống hắn.

"Vương phi, có khả năng sẽ có dông tố, chúng ta cần phải lập tức lên đường. Hoa này đợi khi quay lại rồi lại đến hái."

"Được rồi!"

Tề Nhĩ Luân ôm eo thon của nàng đang muốn ra khỏi thạch động. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, mưa to tầm tã hợp với tiếng sấm ầm ầm, hai người đành phải lui về phía trong thạch động.

Không khí lạnh ở trong hang động khiến người cảm thấy lạnh lẽo, hơn nữa mưa to mang đến hơi nước, khiến cho nhiệt độ trong động càng thấp.

"Thì ra Mê Điệp năm màu này hấp thụ nước từ trong khe đá để sống, càng lạnh chúng càng rực rỡ hơn. Với cơn mưa này, một số bông hoa vừa chớm nở đã bắt đầu nở rộ. Xem ra ta không có khả năng nhổ chúng về trồng." Sau khi lui về thạch động phía sau, Phòng Quân La tiếp tục nghiên cứu Mê Điệp năm màu, cũng thu thập tâm hoa của nó.

Tề Nhĩ Luân lại nghiên cứu về huyệt động tự nhiên này. Đây là một nơi tốt để luyện võ."

"Nếu có thể sống ở đây nhất định không tồi, có giường đá tự nhiên, bàn đá, ghế đá, còn có dây leo làm rèm, là nơi rất tốt để luyện đan." Phòng Quân La cũng có đồng cảm.

"Vương phi là thiên kim ngàn vàng, thực sự muốn sống ở nơi như vậy?!"

Bình luận

Truyện đang đọc