XẢO PHI CÂU PHU

"Được rồi, không cần chải nữa. Ngươi muốn chăm sóc thương binh thì đi đi thôi, ta muốn cưỡi ngựa ra ngoài một chút." Từ nhỏ lớn lên trong thảo nguyên ở trên đại mạc, cả ngày nhốt mình trong phòng nàng ta thật sự không quen.

"Vâng." Thu Nguyệt dừng chải và thả lược ở trước gương đồng, tự ti hối tiếc cúi đầu đi ra khỏi phòng.

Lan Vận phương ruổi ngựa ra khỏi nơi đóng quân, lập tức có người cưỡi ngựa đuổi theo phía sau nàng ta; Khi nàng ta nghe được tiếng vó ngựa phía sau thì đã quá muộn, muốn giục ngựa rời đi đã không còn kịp nữa, một thanh đại đao lạnh băng được đặt trên cổ nàng ta.

Nàng ta thít chặt dây cương, ngay cả đầu cũng không dám di chuyển, ra vẻ bình tĩnh nói: "Đây là doanh trại quân Đường, quận vương Thái Nguyên là hôn phu của ta, ngươi tốt nhất đừng làm xằng bậy."

"Ta biết quận vương Thái Nguyên là vị hôn phu của nàng. Lan Vận, đã lâu không gặp!" Đồ Đạt nghiến răng nghiến lợi thu hồi đại đao.

Vương Đột Quyết từng hứa với hắn, chỉ cần hắn đại phá quân Đường, ngài ấy sẽ gả đệ nhất mỹ nhân trong tộc cho hắn; Nhưng hắn còn chưa lập hạ chiến công, nàng đã phản bội thúc phụ nàng bò lên giường của Tề Nhĩ Luân. 

"Đồ Đạt!" Lan Vận quay đầu nhìn đệ nhất dũng sĩ bên người thúc phụ mình, thấy hắn đang mặc quân phục binh lính nhà Đường.

"Vì sao ngươi lại trà trộn bên trong doanh trại quân Đường?" Chẳng lẽ thúc phụ còn muốn mang binh làm loạn?

"Rất kinh ngạc đúng không?" Đồ Đạt khinh miệt nhìn nàng ta một cái, "Đúng là đồ kỹ nữ, có vẻ làm loạn không tệ trên giường Tề Nhĩ Luân."

Lan Vận tất nhiên không dám đáp lời, nàng ta nghe ra được Đồ Đạt đang rất tức giận, võ công của nàng ta chỉ thường thường mà thôi, tuyệt đối không thể là đối thủ của đệ nhất dũng sĩ.

"Đi theo ta."

"Đi đâu?" Nàng ta thật sự lo sợ Đồ Đạt sẽ gây ra bất lợi cho mình.

Đồ Đạt lôi kéo dây cương của nàng ta rồi giục ngựa rời đi.

"Đồ Đạt, đây là đâu?" Bọn họ giục ngựa đi qua một ngọn núi, tiến vào một tòa trang viện. Người trong trang viện có lẽ đã rời đi vì chiến loạn.

Sao khi tiến vào trang viện, Đồ Đạt mới trả lời: "Đây là nơi ta và mấy người huynh đệ trong tộc tạm thời cư trú trước khi trà trộn vào doanh trại quân Đường."

"Ngươi dẫn ta tới đây làm gì?"

"Nàng đang sợ điều gì? Sợ ta giết nàng? Ta đúng là muốn giết nàng. Nàng đã phản bội tộc nhân, nhưng ta sẽ không giết nàng, ta sẽ mang nàng về đại mạc, nàng nên là của ta." Nàng ta quá đẹp, đẹp đến nỗi khiến người thèm nhỏ dãi. Cá tính của nàng ta nhanh nhẹn dũng mãnh cũng rất thích hợp với hắn.

Nên là của hắn? Thì ra hắn cũng quan tâm tới mình. Nàng ta biết bản thân mình là bảo vật của nam nhân trong tộc, khiến cho mỗi một nam nhân trong tộc đều điên đảo thần hồn. Nhưng Đồ Đạt chưa bao giờ tỏ vẻ tốt đối với nàng ta.

Đồ Đạt chẳng những là đệ nhất dũng sĩ, điều kiện bên ngoài của hắn cũng tốt nhất toàn tộc. Trước khi gặp Tề Nhĩ Luân, hắn là anh hùng ở trong lòng nàng ta.

Nàng ta lớn mật đưa ra giả thiết hỏi: "Ngươi trà trộn ở trong doanh trại quân Đường vì muốn tìm ta?"

"Thành thật mà nói, ta không nghĩ sẽ tìm được nàng. Mục đích chân chính của ta là giết Tề Nhĩ Luân. Trên người hắn cũng chảy dòng máu của tộc chúng ta, nhưng lại cống hiến cho Đại Đường." Nếu Tề Nhĩ Luân nguyện trung thành với người trong tộc của mình, muốn giành lấy giang sơn Đại Đường, xưng bá Trung Nguyên, đó sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay.

"Đồ Đạt, thúc phụ ta hằng năm chinh chiến, dân chúng bá tánh lầm than, dân oán sôi trào; Lý Thế Dân tài đức cai trị thiên hạ, vận mệnh quốc gia hưng thịnh. Vì sao mọi người không thể sống tốt?"

"Ta chỉ muốn giết Tề Nhĩ Luân, không phải muốn tiếp tục chinh chiến. Sau khi giết hắn, ta mới có thể mang nàng về đại mạc, biến nàng thành Vương phi của ta." Hắn muốn giết Tề Nhĩ Luân, thật ra không phải hoàn toàn vì Tề Nhĩ Luân cống hiến cho Đại Đường, mà chủ yếu bởi vì Vương Đột Quyết đã đồng ý với hắn; Nếu hắn có thể giết Tề Nhĩ Luân để xua tan nỗi hận trong lòng ngài ấy, ngài ấy sẽ nhường vương vị cho hắn.

Vương phi? Toàn bộ nhi tử của thúc phụ đều chết trận sa trường, Đồ Đạt nói như vậy là muốn để nàng ta biết chuyện gì?; Tuy nhiên, nàng ta chỉ muốn làm Vương phi Đại Đường.

"Đồ Đạt, ngươi không phải là đối thủ của Tề Nhĩ Luân." Mặc dù hắn là đệ nhất dũng sĩ, nhưng võ công và trí tuệ tuyệt đối không thể thắng nổi Tề Nhĩ Luân.

"Phải không?" Hắn kéo nàng ta ngồi ở trên đùi hắn, đôi tay bắt đầu dao động ở trên cơ thể đẫy đà của nàng ta, "Vậy hãy chờ xem."

Lan Vận tự biết mình đang ở trong hang hổ, vì thế không hề giãy giụa, cũng không phản kháng. Nàng ta vặn vẹo thân thể, thức thời đón ý nói hùa với hắn, trong lòng cũng nghĩ ra một kế.

Nàng ta đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên quyến rũ nịnh nọt, hai tay móc trên cổ Đồ Đạt, "Đồ Đạt, nếu chàng muốn xuống tay giết Tề Nhĩ Luân ở trong quân doanh, vậy thì chàng tuyệt đối không thể giết được hắn. Ta có một biện pháp có thể dụ hắn ra ngoài, chàng muốn nghe thử hay không?"

Đồ Đạt nheo hai mắt lại, "Hắn chính là hôn phu của nàng, nàng sẽ có lòng tốt giúp ta hay sao? Nàng đang chơi trò gì vậy?"

Tay hắn đang vân vê ở trên bộ ngực đầy đặn của nàng ta, sau đó thô lỗ dùng sức nhéo nó.

"Đau!" Lan Vận hờn dỗi nói to rồi tiếp tục giải thích: "Ta đi theo Tề Nhĩ Luân, nhiều nhất chỉ là ái thiếp. Tất nhiên ta cũng muốn quay về đại mạc làm Vương phi của chàng."

Đây mới thật sự là tính cách của Lan Vận, nịnh nọt, gió chiều nào theo chiều ấy.

"Nói, nàng có biện pháp nào có thể dụ Tề Nhĩ Luân ra ngoài?"

"Bắt Vương phi của hắn. Có Vương phi của hắn trong tay, chàng muốn giết hắn dễ như trở bàn tay." Nàng ta muốn lợi dụng Đồ Đạt để bắt Phòng Quân La, sau đó sẽ ngấm ngầm thông báo với Tề Nhĩ Luân khiến cho Đồ Đạt chạy về đại mạc.

"Vương phi?" Nữ đại phu đã cứu toàn bộ binh lính trong doanh trại quân Đường, tất nhiên cũng bao gồm cả hắn và các huynh đệ trong tộc. Tận đáy lòng hắn luôn tôn kính nữ nhân này, thậm chí còn muốn mang nàng về đại mạc. Đại phu đại mạc không có y thuật tinh vi như thế.

"Không sai, chàng bắt nàng đi, Tề Nhĩ Luân sẽ xuất hiện."

"Làm thế nào để bắt nàng đi?"

"Chàng đưa lỗ tai qua đây."

Lan Vận bày mưu hiếm kế ở bên tai Đồ Đạt. Mặc dù Đồ Đạt liên tiếp gật đầu, nhưng trong lòng lại có tính toán của riêng mình.

~~~Hết chương 6~~~

Bình luận

Truyện đang đọc