Chương 105: Can gián
Giờ Dần, trời chưa tảng sáng, trong không khí còn dày đặc hơi ẩm.
Giờ khắc này đối với triều thần chờ trước Ngọ môn đợi vào triều mà nói, buổi sáng này quả thật còn bình thường hơn so với bình thường. Dựa theo luật Tấn, giờ Mão vào triều, giờ Dần hai khắc mở Ngọ môn giống như trước kia, hình như không có gì thay đổi.
Tiếng chuông trong cung gõ vang một tiếng, cửa son hai cánh nặng nề chầm chậm mở ra từ bên trong, triều thần cầm hốt lần lượt đi vào Kim Loan điện, chuẩn bị bắt đầu một ngày công việc triều nghị theo thường lệ.
Một khắc đồng hồ trước giờ Mão, tổng lĩnh thái giám Càn Thanh cung cầm roi đến trước Kim Loan điện, đánh ba tiếng roi dứt khoát.
Không bao lâu, tiếng vái chào vang lên vang dội, sau đó loan giá Thánh thượng đi đến.
Triều thần quỳ lạy, hô to vạn tuế.
Bởi vì không ai dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng thánh nhan, cho nên lúc này triều thần còn chưa biết, trên kiệu trang trí đầu rồng, hoa văn nhật nguyệt ngũ tinh và nhị thập bát tú ngoại trừ Thánh thượng của bọn họ còn có một người khác ngồi.
Kiệu điểm xuyết màu vàng son qua thềm đỏ, vững vàng dừng lại trước Kim Loan điện.
Sau khi thiên tử bên trên xuống kiệu, lại đỡ một nữ tử đội mũ mạng mặt trước thêu tam phượng cẩn thận từ trên xuống.
Hắn nắm tay nàng, đi qua chính giữa triều thần quỳ lạy hai bên, bước chân tuy chậm nhưng kiên định lạ thường.
Mặc dù triều thần quỳ lạy tạm thời chưa thể thấy được, nhưng tiếng bước chân đi qua trước mặt là một người hay là hai người, là nam nhân hay là nữ nhân, bọn họ vẫn có thể phân biệt ra được.
Triều thần thầm suy đoán lung, trong đầu đều nổi lên sóng to gió lớn.
Lâm Uyển được hắn nắm tay, từng bước đi lên thềm cao bạch ngọc.
Đại điện rất yên tĩnh, cho nên những âm thanh hít thở sâu kìm nén kia có thể dễ dàng truyền vào tai nàng.
Nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng được, lát nữa sau khi triều thần đứng dậy, trông thấy nàng đột nhiên xuất hiện trên ngự tọa cao sẽ sợ hãi cỡ nào.
Giày đen đế vương và giày thêu phượng của nàng cùng bước lên đài cao bạch ngọc.
Tuy có thể đoán trước lần này lâm triều sẽ vì nàng mà nổi lên phong ba động trời mức nào, mà nàng lại sẽ vì vậy phải chịu những ánh mắt khác thường và chửi mắng ngấm ngầm, nhưng sắc mặt nàng không có chút gợn sóng, mặc cho hắn dắt đi, tựa như con rối bị điều khiển.
Cảm xúc kinh hãi nên có đã nổi lên ngay từ hôm lần đầu nghe thấy quyết định làm người ta không thể tưởng tượng này rồi. Thời khắc trước khi vào triều, cảm xúc nàng còn kích động, cố gắng ngăn cản hắn khăng khăng cố chấp, mà kết quả cũng rõ ràng.
Giờ phút này, ngược lại trong lòng nàng bình tĩnh không gợn sóng.
Bởi vì vào lúc bị hắn cưỡng ép dắt nàng vào Kim Loan điện thì sự tình đã định sẵn là ván đã đóng thuyền không thể sửa đổi, dù tiếp tục phẫn nộ, kiềm chế thì có thể thế nào? Nàng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể hành động theo ý hắn.
Lúc bước lên bậc tối cao nhất, hắn mang nàng quay mặt về phía triều thần, sau đó ôm cả nàng ngồi chung ngự tọa khắc rồng mạ vàng.
Xuyên qua mũ mạng thêu phượng màu son, nàng mơ hồ nhìn đông đảo quần thần quỳ trong Kim Loan điện, nàng biết rõ rằng, sau buổi triều hôm nay, nàng ắt sẽ bị gán cho cái danh yêu phi hại nước.
"Chúng ái khanh bình thân."
Sau khi giọng nói thuần hậu uy nghiêm của người trên ngự tọa truyền xuống, văn võ bá quan dập đầu tạ ơn, một lần nữa hô to vạn tuế. Sau đó bọn họ đứng dậy, mặt hướng quân chủ, cầm hốt mà đứng theo phân vị.
Lần này âm thanh hít thở sâu lọt vào tai rõ ràng, nhưng chỉ mấy giây sau, toàn bộ trong Kim Loan điện tĩnh lặng không một âm thanh.
Ánh mắt đế vương bắn ra sau mũ miện chín tua như mang cảnh cáo và uy hiếp lướt qua từng triều thần.
Mà thời khắc này, triều thần dường như còn đang chìm trong chấn động "Thánh thượng mang nữ tử vào triều", kinh hãi đến quên cả suy nghĩ, càng không nói đến nhận ra ánh mắt cảnh cáo của thiên tử trên ngự tọa.
Lúc này, thái giám cao giọng nói: "Có việc khởi tấu, không việc bãi triều."
Một tiếng này phá vỡ tĩnh mịch trong đại điện, cũng khiến triều thần lấy lại tinh thần từ trong kinh hãi cực lớn.
Bọn họ mờ mịt nhìn mặt nhau, nét mặt truyền đạt cho nhau tín hiệu của riêng mình.
Ban đầu hôm nay lâm triều bọn họ còn có chính sự cần bẩm tấu, nhưng bây giờ đều không quan trọng nữa. Dù ngày trước là đối thủ chính trị gay gắt, ý kiến không hợp nhau, giờ phút này cũng không quan trọng nữa.
Quan trọng nhất là phải liều chết khuyên can Thánh thượng, không được noi theo việc làm của hôn quân.
"Thần cả gan có việc khởi bẩm Thánh thượng!"
Người đầu tiên ra khỏi hàng là một trọng thần nội các, vừa ra khỏi hàng là quỳ gối cúi đầu.
Vừa dứt lời, tất cả văn võ bá quan đều bám gót ra khỏi hàng, cúi đầu hô to: "Chúng thần cả gan có việc khởi bẩm Thánh thượng!"
Tấn Trừ đưa tay nắm chặt bàn tay đặt trên đầu gối của nàng, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, trầm giọng nói: "Các khanh có việc gì tấu? Chớ tùy tiện mở miệng, nghĩ kỹ rồi nói cũng không muộn."
Lời đế vương chứa đầy đe dọa, rất dễ dàng khiến chúng triều thần nhớ lại cảnh tượng đẫm máu trên Kim Loan điện năm đó.
Bầu không khí trong điện có phần ngưng trệ.
Chỉ trong chốc lát, trọng thần ra khỏi hàng trước nhất lúc này lại cao giọng nói: "Thần có bản tấu, bẩm tấu long tiên di họa bổn triều sắp nổi lên!"
Thánh thượng trên ngự tọa âm trầm nhìn ông ta chằm chằm.
Nội các trọng thần kia làm như không hề hay biết, tiếp tục hùng hồn nói: "Hạ có Muội Hỉ, Thương có Đát Kỷ, Chu có Bao Tự, từ xưa đến nay, đất nước diệt vong thì tất có yêu nghiệt. Thần liều chết gián ngôn, mong Thánh thượng lấy xã tắc làm trọng, lấy sử làm gương, cảnh tỉnh răn đe, chớ để giẫm lên vết xe đổ long tiên di họa!"
Những triều thần khác tán thành hô to: "Mong Thánh thượng lấy giang sơn xã tắc làm trọng!"
Ánh mắt sắc lạnh đục khoét đỉnh đầu bọn họ, vị trên ngự tọa chắc chắn là tức giận.
"Các ngươi là đang uy hiếp trẫm?"
"Chúng thần tuyệt đối không dám..."
Chúng thần nhất tề hô.
Đối mặt với cơn giận của Thánh thượng, không phải là bọn họ không thấp thỏm, nhưng vẫn bất chấp khó khăn, giữ vững thế can gián.
Một nửa là vì dưới không khí này được khơi dậy phần nào nhiệt huyết, tự cho là can gián Thánh thượng cải tà quy chính là việc chính nghĩa trung thần nên làm, dù là chết cũng đáng, lưu danh sử sách; một nửa là cảm thấy pháp không trách chúng [1], cho dù Thánh thượng giận dữ, nhưng tóm lại sẽ không dưới cơn nóng giận gϊếŧ hết quần thần chứ? Huống hồ mặc dù tác phong đương kim cứng rắn, nhưng từ khi kế vị đến nay chăm lo việc nước, cần cù vì chính, mặc dù không thể so sánh với Nghiêu Thuấn Vũ, thế nhưng không phải bạo quân lạm sát kẻ vô tội, nghĩ như vậy cũng có thể miễn cưỡng vượt lên khủng hoảng trong lòng.
[1] Pháp không trách chúng: không thể thực thi pháp luật khi nó có tính chất cộng đồng. (Tham khảo: fruittygarden.wordpress)
Lại có một nhóm nhỏ người chỉ là cảm thấy phần lớn triều thần đều quỳ xuống chờ lệnh, nếu bọn họ không tán thành theo, chỉ sợ sau này bị triều thần chế nhạo, xa lánh.
Trong đó bao gồm Lâm Hầu gia cúi đầu quỳ gối, thở mạnh cũng không dám.
Bởi vì ông cực kỳ nghi ngờ vị nữ tử được Thánh thượng mang lên ngự tọa là Lâm gia nữ bọn họ.
Vừa nghĩ đến đây, thân thể ông cũng không kiềm chế được chao đảo.
Triều thần vốn rất ngầm bất mãn với việc lập nàng làm Hậu, bây giờ như vậy là càng cho bọn họ có đủ cơ hội lý do phản đối nàng thượng vị. Tuy Thánh thượng gạt bỏ dư luận kiên quyết muốn lập nàng, nhưng sau ngày hôm nay, chỉ sợ nàng cũng khó thoát một tội danh yêu hậu.
Mà yêu hậu từ Lâm gia ra, lại có thể có kết cục gì tốt?
Nội các trọng thần kia lại can gián: "Thánh thượng, hậu phi lâm triều là coi trời bằng vung, là căn do họa nước! Chúng thần liều chết gián ngôn, chỉ vì vạn dân bách tính, vì muôn dân trăm họ, vì thiên hạ thái bình không dễ có được này, càng là vì tương lai triều Tấn ta trên sử sách không trở thành trò cười trong mắt hậu thế, Thánh thượng!"
Chúng thần lại nhao nhao tán thành theo.
Tấn Trừ giận quá hóa cười, người dám công khai khiêu khích quyền uy của hắn, hắn chưa từng xuống tay nể tình.
"Cấm Vệ Quân ở đâu!"
Một tiếng thét ra lệnh, binh lính bảo vệ bên ngoài lẫm liệt vào điện, bao vây triều thần trong điện, lưỡi đao sáng loáng lạnh lẽo.
Tấn Trừ quét mắt nhìn chúng thần: "Vốn chỉ là một việc nhỏ, đếm mấy đời thịnh thế trước kia cũng không phải không có tiền lệ, tại sao lại thành nghiêm trọng như vậy? Có thể thấy được có người lòng dạ khó lường, nhất định muốn ý đồ khiêu chiến quyền uy đế vương, cưỡng ép trẫm cúi đầu. Trẫm niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, tạm thời không truy cứu, đứng dậy về đúng cương vị là được."
Nói xong, hắn lại tập trung nhìn về phía hàng ngũ quan võ, những người này phần lớn là dòng chính ngày xưa cùng hắn đánh thiên hạ.
"Các ngươi tính tình hào sảng không chịu gò bó, chớ có bị hạng người cổ hủ kia làm mờ tâm trí."
Những quan võ kia nghe xong có phần do dự, sau khi đưa mắt nhìn nhau, có lẽ cũng thật sự cảm thấy không đáng lội vào vũng nước đục này, cũng phần lớn lần lượt đứng dậy về chỗ.
Âm thanh thâm trầm lạnh lẽo bên trên lại vang lên: "Trẫm cho các ngươi thêm năm giây."
Trong lời nói truyền đạt thông tin nào đó, người nghe được không khỏi hãi hùng khiếp vía.
Tấm gương trước đó nói với bọn họ, một khi vị trên ngự tọa đã nói ra, vậy thì thật sự không phải đang hù dọa bọn họ.
Vị kia thật sự dám tàn sát thần tử trên triều, chỉ sợ ngay sau đây sẽ làm như vậy.
Có một số người đội ngũ văn thần không chịu được áp lực, che mặt lặng lẽ đứng lên.
Có người dẫn đầu lại càng có những thần tử lục tục xấu hổ che mặt đứng dậy.
Nhưng quỳ trong điện chờ lệnh vẫn có không ít thần tử.
Tựa như càng là thời điểm khủng hoảng như vậy, càng khơi dậy tâm huyết trong xương cốt bọn họ, càng dâng lên lòng trung thẳng thắn cương nghị của thần tử, kiên quyết không thay đổi quyết định ban đầu.
Lúc này, nội các trọng thần lớn tiếng nói: "Thánh thượng chỉ trích thần bụng hạ khó lường, thần tuyệt đối không dám nhận! Thần vì quân, vì nước, vì dân, lòng trung nhật nguyệt chứng giám, đến chết không đổi ý định ban đầu. Nếu cái chết của thần có thể đổi được tiếng tốt cho quân chủ, thiên hạ an khang, bách tính an cư lạc nghiệp, vậy thần chết có ý nghĩa!"
Nói xong hiên ngang lẫm liệt đứng dậy, như muốn máu tươi trước điện.
"Khoan đã."
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, trên ngự tọa vang lên tiếng ngăn cản không nhanh không chậm. Âm thanh này lại không phải từ Thánh thượng bọn họ.
Gần như chớp mắt, văn võ bá quan Kim Loan điện, kể cả cúi đầu quỳ xuống đất dường như đều khiếp sợ quên mất tôn ti trong khoảnh khắc này, theo bản năng đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên ngự tọa trên đài cao.
Tính cả Thánh thượng bọn họ cũng kinh ngạc quay đầu nhìn nàng.
Lâm Uyển duỗi tay ra từ trong tay áo, khẽ đặt lên mu bàn tay người bên cạnh, ánh mắt nàng lại nhìn thẳng phía trước, đặt trên người thần tử muốn liều chết can gián.
"Xin hỏi vị đại nhân này xưng hô thế nào?"
Nội các trọng thần này cũng không cung kính nói: "Nội các đại thần Vương Ích. Xin hỏi phu nhân là ai?"
Thờ ơ trong lời nói đó chọc giận Tấn Trừ, hắn lập tức nhìn chằm chằm người trên cung điện, vừa định giận dữ hạ lệnh trừng trị người đó, lại đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay mềm mại phủ lên mu bàn tay hắn nắm chặt lại như đang an ủi.
Ngay lúc hắn giật mình lo lắng, giọng nói trong trẻo của người bên cạnh đã vang lên: "Ta là mẹ đẻ Thái tử, Hoàng hậu tương lai."
Không chờ người kia nói tiếp, nàng lại dịu dàng nói: "Vương đại nhân, vừa rồi nghe ngươi nói, ngươi một lòng hướng công cũng không tư lợi, chỉ vì quân, vì nước, vì dân mà thôi." Nàng dừng một lát, nhẹ giọng hỏi lại: "Làm sao mà biết?"
Rõ ràng tiếng hỏi rất ôn hòa, nhưng lọt vào tai vị nội các trọng thần này lại cảm thấy vũ nhục sống không bằng chết!
Lâm Uyển chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt ông ta giận tím tái, nhìn ông ta chỉ lên trời thề tuyên cáo lòng trung của mình nhật nguyệt chứng giám, lại nhìn ông ta nói bóng nói gió ám chỉ nàng hại nước hại dân... Nàng chỉ lẳng lặng nhìn như vậy, tựa như mây trôi nước chảy.
Nhưng không người nào biết, dưới khuôn mặt mây nhẹ gió thoảng của nàng, trong lòng có một cơn tức giận đè nén khó thể miêu tả, gần như muốn phá tan xiềng xích chui ra.
Trước đó, lúc có triều thần ra khỏi hàng muốn phản đối hành động của Tấn Trừ, nàng vẫn còn nghĩ rằng nếu có thể nhờ đó gạt bỏ hành động hoang đường của hắn, bản thân cũng là giải thoát. Nhưng đến khi nghe vị Vương đại nhân kia mở miệng một tiếng yêu phi, gần như định chết cho nàng cái danh yêu phi vong quốc, suy nghĩ trước đó của nàng lập tức tan thành mây khói.
Gần như trong chớp mắt ấy, suy nghĩ của nàng đã thay đổi giống như khai thông tư tưởng, chợt nhận ra rằng, tại sao cả đời này của nàng luôn luôn bị người phía sau đẩy đi, mặc nàng cố gắng như thế nào liều mạng vùng vẫy như thế nào, lại vĩnh viễn không đi được con đường mình muốn đi.
Đó là vì nàng đứng không đủ cao. Ở thời đại phong kiến quyền thế cường thịnh này, đứng không đủ cao sẽ rất dễ dàng bị người ta trói buộc, chưa nói đến hướng đi vận mệnh, thậm chí còn có thể bị người ta cưỡng ép áp đặt lên thân phận nào đó.
Ví dụ như trong điện giờ phút này, trọng thần luôn miệng ám chỉ nàng là yêu phi. Còn có những chúng thần mặc dù không nói, nhưng không tiếng còn mạnh hơn có tiếng.
Nàng nhìn quanh Kim Loan điện, từ trên cao nhìn xuống những thần tử hoặc đứng hoặc quỳ dưới nền cung điện. Nàng cách xa như vậy, đứng cao như vậy, có phải người có thể đẩy nàng đi sẽ ít hơn rất nhiều hay không?