XIỀNG XÍCH

Sau ngày hôm đó, nửa tháng trôi qua, lúc này đã là đầu tháng chín.

Lâm Xương Hàn coi như là thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghĩ đã qua ngần ấy thời gian rồi, Tấn thế tử cũng không tới làm ầm ĩ, chắc hẳn là nghĩ thông suốt rồi.

Không ai biết những ngày này hắn ta đã bị dày vò thế nào.

Nhất là sang ngày thứ tư, ngày mà Tấn thế tử dọa dẫm gặp mặt tam muội, quả thực là hắn hoang mang lo sợ, không thể chịu nổi dù chỉ một ngày. Hắn e sợ Tấn thế tử không đợi được người, sẽ giận dữ xông vào Trường Bình Hầu phủ ngay đêm đó.

Cũng may hôm ấy trời yên biển lặng.

Khoảng thời gian sau đó cũng yên bình trước sau như một.

Cho đến hôm nay, tròn nửa tháng rồi, cũng không thấy Tấn thế tử mang bái thiếp đến phủ thăm hỏi.

Hắn không khỏi an tâm, nghĩ hẳn là Tấn thế tử đã bỏ qua chuyện với tam muội.

Điền Hỉ mà biết suy nghĩ trong lòng Lâm tam gia, chỉ sợ sẽ cười khẩy vài tiếng.

Ngày ấy, từ tờ mờ sáng, gia nhà bọn họ đã đập cửa trà lâu Đào Di Cư, lên phòng trên lầu ba chờ đợi.

Thế tử gia dành trọn một ngày ở đó.

Từ bình minh đến hoàng hôn, từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn.

Ấm trà trên bàn, lạnh hết đợt này đến đợt khác. Mặc cho người ta trông mòn con mắt ra sao, cánh cửa phòng trà đóng kín kia vẫn không một tiếng động cả ngày.

Thế tử gia bọn họ vẫn ngồi chờ ở đó, không nhúc nhích, cả ngày không một hạt cơm giọt nước, đợi đến khi tâm đã nguội lạnh, nhưng cũng không chờ được người cần chờ.

Đừng nói là người đến, cho dù chỉ là vài chữ hồi âm, cũng không thấy nửa chữ.

Điền Hỉ thầm nghĩ, bị người ta đối xử tuyệt tình như vậy, nếu Thế tử gia nhà bọn họ có thể dễ dàng bỏ qua, vậy trừ khi là thay tim.

Trong Trấn Nam vương phủ, thám tử từ bên ngoài quay về, mang tất cả chuyện to chuyện nhỏ thám thính được, nhỏ giọng bẩm báo với Thế tử gia bọn họ.

Tấn Trừ dựa người vào ghế sơn đen, híp mắt nghe hắn ta nói xong, nét mặt trông như không có quá nhiều phản ứng.

"Tên là gì ấy nhỉ? Thẩm cái gì?"

Thám tử vội nói: "Thẩm Văn Sơ."

Tấn Trừ mở mắt ra, liếc mắt về phía Điền Hỉ, cười lạnh: "Coi đi, lúc trước gia đã nói cái gì, đột nhiên khác thường chắc chắn là có nguyên nhân."

Điền Hỉ chắp tay hầu hạ, ánh mắt chỉ dám nhìn xuống dưới.

Tấn Trừ thu lại nụ cười, chuyển sang nhìn thám tử: "Lúc này người còn đang ở Trường Bình Hầu phủ?"

"Ở đó ạ, đoán chừng hai khắc nữa sẽ ra."

Tấn Trừ vặn cổ tay vài cái, sau đó đứng lên.

"Điền Hỉ, vào phủ triệu tập một số cao thủ đến." Hắn giãn gân cốt: "Một canh giờ nữa, đúng lúc có thể gặp được người."

Bên ngoài Trường Bình Hầu phủ, Thẩm Văn Sơ đang bái biệt với Lâm Xương Thành.

Lâm Xương Thành cười thân thiết, nói lời từ biệt xong thì lại lên vỗ vai Thẩm Văn Sơ, nét mặt như đang khích lệ.

Thẩm Văn Sơ cảm động rơi nước mắt, bái tạ lia lịa.

Nơi chỗ rẽ của con hẻm dài, Tấn Trừ đứng dựa vào tường, thờ ơ nhìn một màn này.

Kẻ hèn không thân thế, lại có thể khiến Thế tử Hầu phủ tự mình đưa tiễn, loại đãi ngộ này không phải là môn sinh bình thường có thể có được.

Nguyên nhân đó, trong lòng hắn đã có đáp án.

Nếu nói trước khi tới, hắn còn giữ một tia hi vọng, nhưng khi cảnh tượng này lọt vào tầm mắt thì hoàn toàn đập nát tia hy vọng trong lòng.

Cũng hoàn toàn khẳng định suy đoán trong lòng hắn.

Nét mặt Tấn Trừ hiện lên vẻ tàn độc.

Đặc biệt là thấy dáng vẻ thư sinh ưu nhã, mặc một thân áo dài xanh, cử chỉ lễ độ, vẻ âm lệ trong mắt hắn nặng thêm. Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy dáng vẻ kia, TSm kia, cử chỉ kia cực kỳ chói mắt. Trong lòng cuồn cuộn bốc lên, không biết là phẫn nộ hay là đố kỵ.

"Ngươi nói xem, có phải tiểu thư thế gia đều thích dáng vẻ như vậy không?"

Tần Trừ bất thình lình quay đầu lại, hỏi Điền Hỉ.

Điền Hỉ bị hỏi bất ngờ, giật thót một cái.

Hắn ta nghe ra ý bóng gió trong lời nói này. Có lẽ Thế tử gia bọn họ muốn hỏi hơn là, Lâm tam cô nương thích người như Thẩm Văn Sơ hay là thích Thế tử gia bọn họ.

Điền Hỉ nhanh chóng đảo mắt qua Thẩm Văn Sơ ở xa xa.

Thư sinh nho nhã lễ độ như vậy, thường là đầy bụng thi thư, đi đến đâu khí chất ở đó. Nếu trông tuấn tú, tính tình lại hiền hòa, vậy chính xác là thư sinh anh tuấn trong thoại bản khiến cho tiểu thư thế gia thích nhất.

Hắn ta lại mờ mịt nhanh chóng liếc nhìn Thế tử gia bọn họ.

Thành thật mà nói, Thế tử gia trông cũng cực kỳ tuấn tú, nhưng tính nết đó ai chịu được? Đi đến đâu cũng vừa phóng túng vừa ngang tàng, tiểu thư thế gia nào được nuôi chốn khuê phòng nhìn thấy mà chân không run rẩy? Nếu gặp phải ngày nào hắn trái tính trái nết, mặt mày cau có, khắp người đầy vẻ hung dữ, đảm bảo có thể dọa tiểu thư nhà người ta chạy mất dép.

Nói thực, đến nay hắn ta cũng không hiểu, tại sao người trông dịu dàng như Lâm tam cô nương lại coi trọng tính nết này của Thế tử gia bọn họ...

"Ngươi điếc tai rồi phải không?"

Điền Hỉ giật mình một cái, nói: "Bẩm gia, nô tài cảm thấy, loại thư sinh gió thổi một cái là ngã này vô dụng cực kỳ, không có tiểu thư nào sẽ thích. Chỉ có nam nhi anh tuấn uy vũ như Thế tử gia chúng ta mới được lòng các tiểu thư."

Tấn Trừ nhìn hắn ta chằm chằm không chớp mắt, nhìn đến mức da đầu Điền Hỉ tê dại.

Sau một lát, Điền Hỉ nghe thấy Thế tử gia bọn họ lạnh giọng nói: "Không, nàng thích."

*

Qua Ngọ thiện, Lâm Uyển ngồi trước giường Đào Thị, cầm hai mảnh vải hoa lớn chừng bàn tay, cụp mắt, yên lặng xe chỉ luồn kim trên đó.

Đào Thị ngồi nghiêng trên giường, đang cầm trà dưỡng sinh từ từ uống, thỉnh thoảng lại chỉ bảo nàng cách thêu thùa. Nếu chỗ nào thêu không tinh tế, sẽ bảo nàng gỡ ra làm lại.

Lâm Uyển đều nghe theo.

Đợi nàng thêu xong một hình, Đào Thị xem qua, không khỏi hài lòng gật đầu.

"Tuy tay Uyển tỷ nhi hơi chậm, nhưng tinh tế hơn hẳn, tốt lắm."

Má Chu ở bên cạnh lên tiếng, cười nói: "Đúng vậy. Lão nô thấy, Uyển tỷ nhi của chúng ta có thể thử may khăn hỷ rồi."

Cô nương thế gia vọng tộc, mặc dù không cần tự may giá y, nhưng khăn hỷ lại nên được tân nương đích thân may."

Đây cũng là nguyên nhân gần đây Đào Thị bắt Lâm Uyển nghiên cứu may vá.

Trong ngày thành hôn, khăn hỷ đội trên đầu tân nương chính là bộ mặt của hai nhà. Nếu thêu không tốt, đừng nói là người nhà mẹ đẻ sẽ bị người ta cười nhạo, ngay cả thể diện nhà chồng cũng khó coi.

"Không cần phải e lệ, chuyện sớm muộn mà thôi." Đào Thị cũng cười nói: "Đợi Thẩm công tử thi xong, xuất bảng rồi, có lẽ chuyện của hai đứa cũng gần như được định xong."

Lâm Uyển mím môi cười, xem như là thừa nhận.

Tìm hiểu học vấn của hắn là thứ nhất, để nàng và nương có thể gặp nhau là thứ hai.

Từ khi tiếp xúc mấy lần với Thẩm Văn Sơ, cùng với nghe được tình hình từ trong miệng phụ thân và đại ca nàng, có thể thấy hắn là một nam tử biết hiếu thuận, nói lễ nghĩa, có trí tiến thủ, tính cách lại thuần lương.

Một thanh niên tâm địa thiện lương lại giữ mình trong sạch, rất thích hợp với Lâm Uyển.

"Đến lúc đó nương sẽ thu thập một số bản vẽ đến, con tự xem mình thích cái nào thì thêu lên khăn voan của con."

Đào Thị nhấp một ngụm trà, còn định nói nữa thì đúng lúc này, một hạ nhân vội vàng chạy vào.

Đào Thị không khỏi nhíu mày: "Sao lại hoảng hốt như thế? Đã xảy ra chuyện gì?"

Hạ nhân vội nói: "Thái thái, vừa rồi đại gia sai người truyền lời, nói là không biết vừa rồi Thẩm công tử bị ai đánh ngoài kia, bảo thái thái mau phái một đại phu qua xem..."

Chén trà trong tay Đào Thị lập tức rơi xuống đất.

"Sao có thể như vậy?" Đào Thị luôn miệng hỏi: "Đánh thế nào? Người làm sao rồi? Có đáng ngại gì không? Tay có bị thương không? Có ảnh hưởng đến kỳ thi không?"

Vẻ mặt Lâm Uyển cũng căng lên nhìn về phía hạ nhân.

"Nô tài cũng không biết chính xác ra sao. Chỉ nghe người báo tin nói, người được phát hiện ở đầu hẻm cách quý phủ không xa. Lúc phát hiện, đầu bị trùm một cái bao bố, đang nằm dưới đất hôn mê bất tỉnh..." Hạ nhân lại do dự nói: "Nghe nói trên người lại không bị sao, nhưng khuôn mặt bị đánh sưng như đầu dê."

Lâm Uyển hơi biến sắc.

Lúc này chỉ quan tâm đến tai họa bất ngờ của Thẩm Văn Sơ, không phát hiện biểu cảm kỳ lạ của Lâm Uyển. Bà xoa ngực, lo lắng than thở: "Hắn đã đắc tội với thần tiên nơi nào đây? Đang yên đang lành tại sao lại chịu tai họa như vậy?"

Đào Thị không trì hoãn nữa, lập tức sai người dẫn theo đại phu trong phủ, còn cả một số thuốc bổ trong kho mang qua.

Bình luận

Truyện đang đọc