XIN CHÀO! THANH XUÂN!


Vào bàn, Ngọc Ưu ngồi xuống, em nhún nhẹ cái đệm ngồi.

Thiệu Nhất Hàng cởi mũ xuống để lộ đôi mắt sáng của mình, nửa trên gương mặt cũng rất anh tuấn.
Ngọc Ưu cởi khẩu trang ra, em phấn khích nói "Chân anh siêu dài luôn".

Thiệu Nhất Hàng mỉm cười "Em còn cao lên mà, đừng gấp, cứ ăn nhiều vào, uống sữa ngoan".
Ngọc Ưu gật đầu, em mỉm cười "Hôm nay cảm ơn anh dẫn em đi mua sách nhé, vất vả rồi".
Thiệu Nhất Hàng kết nối wifi, anh nói "Tải Chiến Thần chưa?".

Ngọc Ưu gật đầu, Thiệu Nhất Hàng nói "Lát dẫn em đi mua máy mới chơi game, máy đó chụp ảnh được thôi".
Ngọc Ưu nói "Dạ".
Thiệu Nhất Hàng sờ nhẹ đầu em, anh mỉm cười "Vào đánh với anh, em đánh trên máy tính tốt lắm, trên điện thoại gần đây ít đụng nhỉ?".
Ngọc Ưu nói "Em có đánh trên máy với bạn bè, anh yên tâm nhé, không có gì bất ổn đâu, em mới mua máy tính được có 2 năm".
Thiệu Nhất Hàng nói "Lớp 10 mới mua rồi bắt đầu live nhỉ, em vào fanclub của mình dạo chưa? Sắp đến kỳ chuyển nhượng nên các đội sẽ đào người, em chú ý chút, khi nào live thì để anh quyền quản lý".
Ngọc Ưu nói "Nhưng sẽ không ổn thỏa lắm, năm sau vẫn ổn hơn anh ạ".
Thiệu Nhất Hàng nhìn đồ ăn lên, anh gật đầu "Không nói nữa, vừa ăn vừa chơi đi".

Ngọc Ưu hỏi "Tài khoản nào ạ?".
Thiệu Nhất Hàng suy nghĩ rồi nói "Acc phụ, mà sao em để là Moonlight vậy?".

Ngọc Ưu cười cười "Ừm em thích mặt trăng, cơ mà em không nghĩ ID lại thành ID đôi".
Thiệu Nhất Hàng nói "Anh không biết", ID của anh ở game là Chiêu Dương, bây giờ nếu thêm Ngọc Ưu là Nguyệt Ảnh thì sẽ thành mặt trăng mặt trời, tính cả Phồn Tinh sẽ thành trời, trăng sao, tính cả đường trên là Hoả Diễm, dưới sp là Thủy Dạ Trầm.
SL có phần thú vị, tên gia đình rồi.
Thiệu Nhất Hàng khẽ cười "Đánh sever quốc tế, bây giờ tạm đừng qua sever Hàn, tập tiếp Song Phi".
Ngọc Ưu gật đầu "Dạ".
Văn Sâm nhìn qua, anh nhận ra Thiệu Nhất Hàng, đội trưởng chiến đội SL, là thần rừng trông liên minh, gần đây bị áp chế quá nhiều, bị hỏi thăm nhiều nên trở thành công cụ hình người đáng thương vô cùng.
Ngọc Ưu và Thiệu Nhất Hàng song phi song sát, phối hợp gà bay cho chạy khiến cho có đội của đội Nhật Bản đánh chung phát hiện, ờm...!Sau đó họ đi tìm.
Song Phi đánh rất hay, là tuyển thủ nhà nào tập thế!? ID còn là tên đôi, tên là đôi ừm, Sunshine rồi còn Moonlight.


Là yêu đương à.

Sau đó họ đi tìm, lịch sử trận, chiến tích ẩn cả rồi, haiz.

Nhóm chat quốc tế náo cả lên không biết nhà nào huấn luyện tuyển thủ nữa.

Ngọc Ưu ăn ngụm bánh bao, vui vẻ vô cùng.

Cả 2 thắng 1 ván, Thiệu Nhất Hàng càng hài lòng cộng sự bản thân mình.

Nuôi em ăn vậy.

Thiệu Nhất Hàng cởi khẩu trang ra, Ngọc Ưu nhìn sau đó lại nhìn đồ ăn, hôm nay ăn ngon hơn nè.

Anh nhìn con thỏ nhỏ ăn đồ ăn, ăn không béo nhỉ?
Thiệu Nhất Hàng nói "Em ở nhà mùa này làm gì?".

Ngọc Ưu nói "Ừm, có lẽ là đi gặt lúa ạ, có lần làm đến 7 giờ đêm, tuốt lúa xong mới đi tắm".

Thiệu Nhất Hàng uống ngụm cà phê, anh nhận ra cô bé này hỏi thì mới nói, là sợ hãi à? Hướng nội đều vậy sao?
Thiệu Nhất Hàng ăn xong, còn rất nhiều do Ngọc Ưu xử lý hết, em nói "Hàng ca, em đi vệ sinh chút nhé".

Thiệu Nhất Hàng gật đầu "Đi đi".

Ngô Lạc Linh nghi hoặc nhìn qua, kích động nhiều chút, là Thiệu đội, anh ấy tại kìa, người thật, đẹp trai quá.

Thiệu Nhất Hàng ở đây, trong quán này đa số là học sinh, người lớn vó cả con nín, Thiệu Nhất Hàng cũng ít bị để ý ngoại trừ người chơi Chiến Thần.

Ngô Lạc Linh và 2 bạn của Văn Sâm nén kích động, muốn chụp ảnh quá.

Ngọc Ưu đi tới, em ngồi xuống, Thiệu Nhất Hàng nói "Không đeo kính thì thấy không?".

Ngọc Ưu nói "Em cận thôi chứ không có mù mà, anh đừng chọc em".

Thiệu Nhất Hàng cười, anh hỏi "Em định học ngành nào".

Ngọc Ưu nói "Lịch sử, anh ngành nào?".

Thiệu Nhất Hàng nói "Lịch sử, cha anh là giáo sư lịch sử, từ nhỏ quen sử rồi, mà em học thư pháp nhỉ, chữ đẹp lắm".

Ngọc Ưu mỉm cười "Cảm ơn anh, chữ em khi xưa xấu nên em mới tập thư pháp".

Thiệu Nhất Hàng nói "Anh là bị ép luyện, nát rất nhiều quyển vở, viết đến không còn gì cả, haiz".

Ngọc Ưu gật đầu, em ăn một miếng vào, Thiệu Nhất Hàng nhắn tin vào nhóm hỏi mọi người ăn gì, mọi người vui vẻ nêu menu.

Thiệu: Đùa đấy, lát nữa ăn đặc sản, kẹo râu rồng mấy thứ kia.


Thư Sách:...!
Phồn Tinh: Sao tự dưng ăn đặc sản vậy sư phụ?
Lương Tiêu Hà: Mua cho Tiểu Ưu à?
Diệp Ngọc Ưu: Dạ.

Thư Sách: Đau lòng nhiều chút, mà Tiểu Ưu sao không ở lại lâu hơn.

Diệp Ngọc Ưu: Em về làm việc ạ, hehe ở lại lâu ảnh hưởng gia đình nhà bác lắm.

Trang Diệc: Không ấy qua đây ở?
Thiệu: Năm sau đi
Thư Sách: Đúng đó.

Thiệu Nhất Hàng nói "Lát lên xe ngủ 1 chút nhé, đi cả sáng cũng mệt rồi".

Ngọc Ưu im lặng nhìn Thiệu Nhất Hàng nói tiếp.

Thiệu Nhất Hàng nhéo má Ngọc Ưu "Nhìn gì a, ngủ nhiều nhanh cao, không thì qua chỗ đội ngủ 1 giấc rồi chiều đi mua đặc sản, mà anh biết xưởng này, để anh đặt luôn".

Ngọc Ưu ngó qua, Thiệu Nhất Hàng hỏi "Mua bao nhiêu?".

Ngọc Ưu đưa tay ra đếm đếm, sau đó nói "30 hộp đi ạ, em cầm trực tiếp 10 hộp, 20 hộp còn lại chuyển phát nhanh được không ạ?".

Thiệu Nhất Hàng: "..." Mua nhiều vậy?
Ngọc Ưu mỉm cười, ngại quá.

Thiệu Nhất Hàng nói "Được, ngồi gần lại coi đồ mà chọn, mấy cái này ngon nè".

Ngọc Ưu gật gù.

Sau 1 hồi cuối cùng cũng xong.

Thiệu Nhất Hàng nói "Ok rồi, chiều mai sẽ có, anh đặt vé tàu chiều cho em nhé?".

Ngọc Ưu gật đầu.


Sau đó Thiệu Nhất Hàng đi lại đầu đặt đồ ăn và đồ uống cho đội của mình, rồi dẫn Ngọc Ưu đi mua vé tàu.

Ngọc Ưu chuyển qua 2 vạn tệ tiền đặc sản, Thiệu Nhất Hàng chuyển lại tiền dư cho em.

Sau đó 2 người tới gaming house ngồi, mọi người tới nhận đồ ăn.

Trang Diệc nhìn Ngọc Ưu, hình như có gì đó lạ lạ, Trang Diệc thấy rõ Thiệu Nhất Hàng rất quan tâm Ngọc Ưu, Ngọc Ưu có phần ỷ lại, giống anh em lắm, nhưng lỡ đâu yêu đương văn phòng thì sao?
Thiệu Nhất Hàng đưa trà sữa cho Trang Diệc, Trang Diệc cầm lấy "Cảm ơn, mà không phải dẫn Ngọc Ưu đi mua đồ à?".

Thiệu Nhất Hàng nói "Đặt hàng xong rồi, mai lấy thôi là được, em ấy có vẻ không ngây thơ như bề ngoài".

Trang Diệc nghi hoặc nhìn qua Ngọc Ưu đang nói chuyện với Thư Sách, anh không hiểu lắm "Là sao vậy?".

Thiệu Nhất Hàng nói "Tôi nghĩ em ấy không biết gì, nhưng hôm nay đi hiệu sách em ấy chọn văn học nước ngoài lại là mục 18 cộng, là tiểu thuyết loại đam mỹ, toàn chữ là chữ, nhìn có vẻ rất vui".

Trang Diệc: "..." Được rồi không lo yêu đương văn phòng rồi, hủ nữ thì rất nguy hiểm, không dễ tán tỉnh bởi vì bạn thích cô ấy, cô ấy lại đi ship cặp bạn với 1 người con trai khác.

Quen biết một hủ nữ thì không khác nào quen 1 thằng huynh đệ trong sáng.

Trang Diệc nói "Con gái nguy hiểm thật, em ấy khi chơi mặt rất sáng lạng, lớp mặt nạ treo lên rất phù hợp, tâm lý tốt như vậy không đi làm diễn viên thì rất phí".

Thiệu Nhất Hàng khoanh tay uống trà sữa "Không phải đáng yêu sao? Mặt mềm manh, miệng mỉm cười ngọt ngào giết địch không chút đau lòng, mặt nạ kia đeo nhiều quá sẽ càng không ai biết, nhưng mà em ấy sợ người lạ, dễ quên mặt lắm, nếu bồi dưỡng thì sau này có thể càng phát triển hơn".

Trang Diệc nhìn đội trưởng chiến đội nhà mình, anh thở dài, đau cái đầu ghê, thỏ trắng vào đây sớm muộn cũng biến thành hồ ly.

Thiệu Nhất Hàng nhìn bé thỏ trắng vui vẻ cười tít mắt, khoé miệng anh cũng hơi cong lên, đáng yêu đến muốn chọc ghẹo..


Bình luận

Truyện đang đọc