XIN HÃY THA CHO TÔI


Cô xấu hổ muốn khép chân lại và đẩy anh ra, thế nhưng dù có cố gắng thế nào đi nữa cô cũng không làm được.

Cô chỉ có thể run rẩy cầu xin lòng thương xót của anh: “Tiêu Cảnh Nam, anh đừng làm như thế mà, anh đừng đối xử với tôi như thế…”
Tiêu Cảnh Nam rút tay ra, đặt trước mặt cô, chế giễu: “Tôi còn chưa làm gì mà cô đã thế này rồi.

Mặc Tinh, cô thật dâʍ đãиɠ.”
“Dâm…” Dường như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng của Mặc Tinh, cô khó khăn lắm mới nói ra một từ: “Dâm…đãng?”
Anh nói cô dâʍ đãиɠ sao?
Haha nếu cô thực sự dâʍ đãиɠ, trong hai năm cô ngồi tù cô đã không phải khổ sở đến vậy!
Ngón tay Tiêu Cảnh Nam khẽ lướt trên khuôn mặt cô, để lại những dấu vết ướŧ áŧ: “Chẳng lẽ không phải vậy?”
Anh nhìn xuống vết hôn trên xương quai xanh trắng nõn và mềm mại của cô, ánh mắt anh tối sầm lại, sau đó anh cúi đầu hôn lên đó.
“Mẹ nó!” Đúng lúc này, thang máy vang lên một tiếng hét, đột nhiên có người đi chạy ra ngoài, hét về phía mấy người trong thang máy: “Mọi người mau ra đây đi, có người đang làm ngoài hành lang này.

Thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ!”
“Tôi xem, tôi xem nào, lại còn mặc đồ của người dọn dẹp nữa chứ.

Không biết là người dọn dẹp thật hay là mặc đồ như vậy cho gợi cảm hợp với tình huống…” Khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông ngoài đó, câu nói đột ngột dừng lại.
Tiêu…Tiêu Cảnh Nam?
Mấy người trong thang máy ồn ào bước ra, tất cả đều háo hứng muốn xem cảnh làʍ ŧìиɦ ngoài hành lang.

Thế nhưng khi nhận ra nam chính, người nào người nấy đều tái mặt đi vì sợ hãi, bỗng chốc họ biến thành kẻ câm, đi cũng không được mà ở cũng không xong, tiến thoái lưỡng nan.

Tiêu Cảnh Nam ném áo khoác lên người Mặc Tinh, đứng trước mặt cô, khuôn mặt anh mang theo sự lạnh lẽo chết người: “Không đi đi hay còn đợi tôi tiễn mấy người nữa?”
“Không…không dám làm phiền anh.

Bây giờ…chúng tôi…đi ngay đây!” Người đàn ông đứng ở giữa đám đông lắp bắp nói, sau đó anh ta nhanh chóng kéo đám người vào trong thang máy.

Dù bây giờ bọn họ có tò mò xem nữ chính là ai thì cũng không dám ở lại nhìn nữa.
Đường Thiến đứng trong đám đông đó, nhìn thế nào cũng cảm thấy cô gái kia chính là Mặc Tinh, thế nhưng cô ta chưa kịp nhìn kĩ thì đã bị một người đàn ông trẻ tuổi kéo đi: “Cô muốn chết cũng đừng kéo theo bọn tôi chứ.”
Hành lang đông đức ngay lập tức trở nên vắng tanh.
“Tôi không dám nhận áo của anh Tiêu.” Mặc Tinh run rẩy dùng tay phải che lại những chỗ quần áo bị xé nát, tay trái đưa áo khoác cho Tiêu Cảnh Nam.

Cuối cùng, những giọt nước mắt tuyệt vọng của cô cũng rơi xuống.
Tiêu Cảnh Nam nhìn những giọt nước mắt trên áo vest, bỗng nhiên anh cảm thấy bực dọc.

Sau khi dừng lại một lúc, anh mới cầm lấy áo vest, cười nhẹ: “Cô mặc như thế này ra ngoài lại muốn dụ dỗ ai nữa? Hay là cô đang quá thèm khát rồi nên muốn tôi thương xót cô?”
“Dụ dỗ?” Những giọt nước mắt chảy vào miệng của Mặc Tinh bỗng nhiên chua xót vô cùng.
Cô muốn ăn mặc thế này sao?
Lẽ nào không phải là anh xé nát quần áo của cô sao?
“Nhưng mà cô có dụ dỗ ai cũng vô dụng thôi.

Bọn họ không giúp được gì cho cô đâu.” Tiêu Cảnh Nam nhìn thấy nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt cô, anh cảm thấy phiền phức, anh khẽ cau mày, nhìn đi chỗ khác.


“Người duy nhất có thể giúp cô rời khỏi đây chỉ có tôi thôi.”
Mặc Tinh nắm chặt hai tay lại, cô tự chế nhạo bản thân mình: “Anh Tiêu nói như vậy là muốn ám chỉ tôi dụ dỗ anh à?”
Cô liếm đôi môi khô khốc của mình, cảm giác như lồng ngực bị một tảng đá nặng đè lên: “Hai năm trước anh coi tôi không ra gì, bây giờ anh lại càng coi thường tôi.

Anh đang muốn nói cho tôi biết những ngày tháng sau này tôi sẽ phải chôn chân ở nơi này sao?”
“Cô tự hiểu ra thì tốt rồi.” Tiêu Cảnh Nam chế giễu.
Dù đoán trước được những gì anh sẽ nói, thế nhưng trong lòng Mặc Tinh vẫn như có hàng nghìn chiếc kim đâm vào cùng một lúc, cảm giác đau đớn khiến cô không chịu đựng nổi.
Cô biết cô nên từ bỏ hi vọng từ lâu, thế nhưng tận sâu trong đáy lòng cô vẫn còn một chút mong đợi: “Nếu như tôi nói không phải tôi đâm vào An Sơ Tuyết, là cô ấy cố ý chạy xe tới.

Anh có…tin tôi không?”
Những chữ cuối cùng cô nói đầy sự run rẩy.
Cô đã nói câu này rất nhiều lần thế nhưng không một ai tin cô cả, đến cả anh trai cô cũng không tin cô.
Bởi vì bằng chứng rõ ràng, hơn nữa mọi người đều nói đó là việc mà một người như cô có thể làm.
Thế nhưng cô vẫn muốn nói với anh một lần nữa.

Anh là người thông minh như vậy, không chừng anh sẽ nhìn ra được thủ đoạn của An Sơ Tuyết!
“Ở trong tù hai năm mà cô vẫn không có chút tiến bộ nào,” Tiêu Cảnh Nam khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên gò má cô: “Những vết sẹo này lưu lại kia cũng vô dụng.”
Mặc Tinh lùi lại phía sau vài bước, cô muốn tránh sự đụng chạm của anh, thế nhưng không hiểu tại sao nước mắt của cô lại rơi.
Cô cúi đầu, lau nhanh những giọt nước mắt trên khoé mi.
“Cô đừng giả vờ đáng thương trước mặt tôi.


Vô ích thôi!” Tiêu Cảnh Nam lạnh lùng nói.
“Anh còn việc gì khác không?” Mặc Tinh như bị ai đó bóp nghẹt cổ, cô không thở nổi, trong lòng cảm thấy vô cùng ngột ngạt, khó chịu.

“Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi làm việc đây.”
Không đợi đến khi Tiêu Cảnh Nam trả lời, cô đã nắm chặt chỗ quần áo bị xé, cầm dụng cụ dọn dẹp, chạy nhanh về phía phòng làm việc ở cuối hành lang.
Đầu gối cô đau nhức kinh khủng, hơn nữa chân trái của cô suýt bị Tiêu Cảnh Nam đá gãy cũng đau nhói.

Thế nhưng cô vẫn chạy một mạch đến phòng làm việc.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Mặc Tinh không thể chịu đựng được nữa, cô đau đớn ngồi bệt xuống đất.
Cô xắn ống quần lên, cô thấy những vết bầm trên đầu gối vẫn chưa biến mất, thậm chí nó còn trở nên nghiêm trọng hơn, nó thâm tím đến mức đáng sợ.
“Chân của cô sau này phải giữ gìn vào, nếu không cô sẽ bị liệt.”
“Tôi vẫn có thể nhảy chứ?”
“Không được.”
“Chỉ nhảy trong bốn tiếng thì sao? Nếu bốn tiếng không được thì hai tiếng thôi cũng đủ rồi!”
“Tôi rất tiếc, cô không thể nhảy.”
Đây là cuộc đối thoại của cô với bác sĩ hai năm trước.
Tất cả mọi người đều nhắc nhở cô rằng An Sơ Tuyết là một vũ công, nhưng mà liệu có ai nhớ cô cũng là một vũ công?
Cốc cốc cốc.
Có người đang gõ cửa.
Mặc Tinh lau những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã thấm đẫm trên khuôn mặt của mình.

Cô cố gắng chịu đau, đứng dậy mở cửa: “Xin hỏi có chuyện gì không ạ?”
Người đang đứng trước cửa là Hà Tiểu Du, vị khách đã chủ động lên tiếng nói đỡ cho cô.

Thấy cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào chân mình, Mặc Tinh vô cùng xấu hổ, cô vội vàng kéo ống quần xuống, tay phải che những chỗ quần áo bị rách.
“Có phải bọn họ hành hạ cô không?” Hà Tiểu Du nghe thấy tiếng khóc trong phòng nên mới gõ cửa.

Lúc nhìn thấy những vết bầm tím trên chân của Mặc Tinh, cô ta vừa kinh ngạc vừa cực kì tức giận: “Tôi là luật sư, nếu như cô có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô!”
“Cảm ơn cô, nhưng tôi không cần đâu.” Bị người nhà và bạn bè bỏ rơi nhưng lại được một người xa lạ quan tâm, Mặc Tinh không thể hiểu được trong lòng mình đang có cảm giác gì.
“Cô sợ thuê luật sư tốn kém à?” Hà Tiểu Du vỗ ngực: “Không sao đâu, tôi sẽ không lấy tiền của cô đâu! Nếu như tôi không thắng được vụ kiện này, thì cứ để thầy của tôi giúp cô ra toà, phí thuê luật sư cứ để tôi trả cho!”
“Thật sự không cần đâu.

Cảm ơn cô nhiều.” Mặc Tinh trả lời.
Hà Tiểu Du cau mày, khuôn mặt xinh đẹp đầy sự khó hiểu cùng với chút tức giận: “Có phải cô có chuyện gì khó nói đúng không? Cô sợ bị câu lạc bộ trả thù, hay là…”
“Cô gái này.” Tưởng Na Na khoác tay một người ông hơn năm mươi tuổi, lả lướt bước tới chỗ của họ, ngắt lời của Hà Tiểu Du: “Mặc Tinh là tội phạm gϊếŧ người, cô tốt nhất nên tránh xa cô ta ra.”
Nhìn dáng người của Mặc Tinh, ông già kia lúc đầu còn có suy nghĩ khác, thế nhưng nghe đến bốn chữ “tội phạm gϊếŧ người”…
Hà Tiểu Du ngây người, một cô gái quét dọn nhìn khá hướng nội và hiền lành sao có thể là tội phạm gϊếŧ người được chứ?
“Cô không tin à?” Tưởng Na Na buông tay ông già kia, sau đó đi tới trước mặt Mặc Tinh, đẩy cô một cái rồi nói: “Cô tự mình nói đi!”
Mặc Tinh từ nhỏ đã ghét bị người khác chạm vào, đặc biệt là đẩy cô, thế nhưng thói quen này đã buộc phải thay đổi từ khi cô vào tù: “Hai năm trước, tôi bị vào tù vì tội gϊếŧ người không thành.”
“Ừm…” Hà Tiểu Du kinh ngạc, còn có chút ngại ngùng và một số cảm xúc không thể diễn tả bằng lời cũng dâng lên trong lòng cô: “Tôi…”
“Rất cảm ơn ý tốt của cô.

Tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây.” Mặc Tinh đã quen với phản ứng của mọi người sau khi biết cô là tội phạm gϊếŧ người, cô quay người cầm dụng cụ dọn dẹp rồi đi ra ngoài, sau đó khoá cửa phòng lại.
Tưởng Na Na lại khoác lấy cánh tay của lão già, trợn tròn mắt, không thể che giấu được sự đức ý và ghen tị: “Tội phạm gϊếŧ người mà xinh đẹp thì vẫn là tội phạm thôi.

Tổng giám đốc Lý, anh lần sau nhìn thấy cô ta thì phải tránh xa cô ta ra đấy, ai biết được cô ta có âm mưu gϊếŧ người cướp của hay không chứ.”
Cô ta cố tình nói đủ to để Mặc Tinh đang lau sàn ở phía trước nghe thấy..


Bình luận

Truyện đang đọc