XIN HÃY THA CHO TÔI


Bà ta lặng lẽ nhìn qua những người xung quanh, bây giờ ai nấy đều trắng trợn nhìn chằm chằm vào Tiêu Cảnh Nam.
Tiêu Cảnh Nam mỉm cười, nhàn nhạt liếc nhìn bà An, nói: “Dì cảm thấy cháu trì hoãn việc kết hôn của Sơ Tuyết sao?”
“Đương nhiên rồi!” Bà An một tay chống eo, ngẩng đầu lên, không chút do dự nói: “Nếu như không phải Sơ Tuyết thích cháu, nhất định phải cưới cháu thì dì đã sắp xếp hôn lễ khác, gả con bé từ lâu rồi!”
“Nếu như cháu trì hoãn chuyện cưới xin của Sơ Tuyết thì cháu phải xin lỗi rồi.” Tiêu Cảnh Nam hơi cúi xuống, nói: “Dì cũng không cần phải thấy tủi thân thay Sơ Tuyết đâu, dì muốn sắp xếp hôn lễ cho cô ấy thì cứ làm đi, cháu tuyệt đối không ngăn cản đâu.”
Bà An không ngờ anh lại nói ra những lời này, bà ta ngẩn người ra một lúc, sau đó chỉ thẳng vào mặt anh một lúc lâu, mặt đỏ bừng vì tức giận, mãi không nói nên lời.
“Mẹ, mẹ đang làm gì ở đây thế?” An Sơ Tuyết xoay xe lăn đến bên cạnh bà ta, khóe mắt đỏ bừng, khí chất vốn dĩ đã dịu dàng lại thêm chút yếu đuối.
An Thiếu Sâm đứng phía sau xe lăn, nhíu chặt mày, trong mắt tràn ngập lửa giận, anh ta trừng mắt nhìn Tiêu Cảnh Nam, nắm chặt tay không nói gì.
“Đang đòi lại công bằng cho con!” Bà An hung hăng nhìn Tiêu Cảnh Nam, nhăn nhó nói: “Cậu ta không thích con thì nhà chúng ta không kết hôn với cậu ta nữa.

Đi thôi, bây giờ mẹ sẽ về tìm cho con một người khác, nhất định khiến cậu ta phải hối hận.”
Bà ta đẩy An Thiếu Sâm sang một bên, đẩy xe lăn của An Sơ Tuyết định rời đi.

Hai tay An Sơ Tuyết nắm chặt lấy bánh xe, giảm sức đẩy của bà An đi, xe lăn không di chuyển nữa.

Cô ta thở dài, đôi mắt hiện lên vẻ bất lực: “Mẹ, mẹ đừng làm loạn nữa.”
“Làm loạn? Con nói mẹ làm loạn sao?” Bà An bỏ xe lay ra, chỉ tay vào người mình, sắc mặt vô cùng tủi thân và tức giận: “Mẹ làm như thế rốt cuộc là vì ai hả?”
Sắc mặt An Sơ Tuyết có vẻ xấu hổ, cô ta nhẹ nhàng giải thích: “Mẹ, mẹ đừng giận, con chỉ cảm thấy rằng bữa tiệc sinh nhật này là do bác gái tổ chức cho Mặc Tinh, không nên trách cứ anh Cảnh Nam.”
Tiêu Cảnh Nam đừng ở bên cạnh, nhìn ly rượu vang trong tay, như thể mọi chuyện này không liên quan gì đến mình vậy.
“Con còn chưa gả vào nhà đó mà đã quay lưng lại với mẹ rồi à?” Nghe vậy, bà An vô cùng phẫn nộ, giọng nói sắc bén còn ngắt quãng.
Bà ta quay đầu nhìn An Thiếu Sâm, nắm chặt cánh tay của anh ta, tủi thân chỉ vào An Sơ Tuyết: “Thiếu Sâm, còn phân xử xem, mẹ làm thế có phải đều vì muốn tốt cho con bé không?”
“Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi ạ.” An Thiếu Sâm liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, vừa xấu hổ vừa tức giận, nhỏ giọng nói: “Mẹ đã quên lúc mẹ nói linh tinh ở chỗ chú Mặc đã xảy ra chuyện gì à? Tiêu Cảnh Nam và cả Mặc Tinh nhất định sẽ không…”
Bà An đẩy An Thiếu Sâm ra, gay gắt ngắt lời anh ta: “Được thôi, bây giờ hai anh em con trưởng thành rồi, đủ lông đủ cánh rồi, không cần nghe lời mẹ nữa đúng không? Mẹ đi, mẹ đi là được chứ gì?”
Nói xong, bà ta không thèm quay đầu lại nhìn hai anh em An Sơ Tuyết, trong ánh mắt hiếu kì của đám người xung quanh, giận dữ, đùng đùng bỏ đi.
An Sơ Tuyết nhìn bóng dáng bà An khuất dần ở cửa khách sạn, cô ta khẽ thở dài, đôi mắt hằn lên vẻ mất mát và buồn bã.
Cô ta gọi người phục vụ đến, cầm một ly rượu vang đỏ, xoay xe lăn đến bên cạnh Tiêu Cảnh Nam, cắn môi nói: “Mẹ em từ nhỏ đến lớn được mọi người trong nhà bảo vệ hết mực, tính cách có phần đơn thuần hơn người khác, làm việc cũng dựa theo cảm tính.

Những lời mẹ em vừa nói không có ác ý gì đâu, em mong anh Cảnh Nam không trách mẹ em.”
“Dì Lâm nói đúng đấy.” Tiêu Cảnh Nam ngồi trên ghế bên cạnh, nhìn thẳng vào cô ta: “Cô cũng không còn quá trẻ nữa, nên kết hôn thì kết hôn đi, nhà họ Tiêu chúng tôi tuyệt đối không bao giờ ngăn cản cô đâu.

Khi cô kết hôn, tôi sẽ tặng cho cô món quà thật hào phóng.”
Nghe đến đây, mũi An Sơ Tuyết hơi co lại, ánh mắt nhanh chóng tối sầm lại.
An Thiếu Sâm bước đến trước mặt hai người họ, nhìn Tiêu Cảnh Nam một cách trịch thượng, trong lòng đan xen sự khó chịu và khinh thường: “Anh hại Sơ Tuyết đến mức nó mất đi chân phải, còn bắt con bé chờ đợi hai năm, bây giờ Mặc Tinh ra tù rồi, anh muốn hủy bỏ hôn ước với Sơ Tuyết sao?”

“Anh, anh đừng hiểu lầm anh Cảnh Nam, anh ấy nói thế cũng chỉ là do mẹ thôi.” An Sơ Tuyết nâng ly với Tiêu Cảnh Nam: “Em thay mặt mẹ em xin lỗi anh.”
Cô ta nâng ly rượu lên, duyên dáng, nho nhã uống hết ly rượu, sau đó đặt ly rượu không lên trên bàn.
“Mẹ cô có thể sinh ra một đứa con gái như này cũng là phúc ba đời của bà ấy.” Tiêu Cảnh Nam nâng ly với cô ta, thế nhưng anh chỉ nhấp một ngụm, trả lời cụt lủn: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
An Thiếu Sâm vô cùng bất mãn với Tiêu Cảnh Nam, anh ta còn muốn nói thêm vài câu nhưng đã bị An Sơ Tuyết ngăn lại.
Cô ta lắc đầu nguầy nguậy: “Anh à, nếu như anh thật sự muốn tốt cho em, anh bớt nói mấy câu bất bình với anh Cảnh Nam đi.

Tất cả những gì em làm đều là do em tự nguyện.”
“Anh thật sự không hiểu, cái tên Tiêu Cảnh Nam kia rốt cuộc có gì tốt đẹp mà em nhất định phải cưới anh ta?” An Thiếu Sâm uống liên tiếp hai ly rượu vang đỏ, ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào cô ta, tức giận nói: “Trong lòng anh ta căn bản không hề có em, em là một người thông minh như thế, lẽ nào em không nhìn ra sao?”
An Sơ Tuyết mỉm cười, chua xót hỏi: “Vậy anh trai, tại sao anh biết rõ rằng trong lòng Mặc Tinh không có anh, anh vẫn liều lĩnh như thế chứ?”
“… thế nhưng… anh hy vọng tương lai em sẽ không hối hận.” Đôi mắt An Thiếu Sâm tối sầm lại, sau một lúc im lặng, anh ta nói với vẻ mặt phức tạp.
“Em sẽ không hối hận đâu.” An Sơ Tuyết cụp mắt xuống, lông mi khẽ run lên: “Hơn nữa hối hận thì có ích gì đâu chứ?”
Cô ta ngước mắt lên nhìn An Thiếu Sâm, khẽ cười: “Cũng giống như anh thôi, cho dù trong lòng có hối hận, có tự trách mình nữa, thì anh vẫn nhớ nhung, không thể quên được Mặc Tinh!”
Vẻ mặt An Thiếu Sâm đột nhiên cứng đờ, trong mắt anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc và hổ thẹn.
Anh ta muốn nói điều gì đó, nhưng An Sơ Tuyết đã nói trước một bước: “Bác gái thật sự đã chi không ít tiền cho Mặc Tinh.


Bí thư Ủy ban thành phố mới nhậm chức mà anh luôn muốn gặp cũng đến đó.

Chúng ta đi thôi.”
Tiêu Cảnh Nam từ trước đến nay luôn cảm thấy nhà họ An rất khó đối phó, giống như thủy tức vậy, chỉ cần dính vào là đừng mong dễ dàng thoát khỏi.

Thế nhưng người nhà họ An tối nay vô cùng phiền phức, vừa mới đuổi được 2 người thì ông An đã tìm đến.
“Vừa rồi nghe quản lý khách sạn nói cháu bảo họ đi tìm Mặc Tinh?” Ông An giọng vô cùng dịu dàng.
Tiêu Cảnh Nam khẽ “vâng” một tiếng, thích thú mỉm cười: “cháu nói không biết tại sao Sơ Tuyết luôn có khả năng biết được cháu ở đâu, làm gì, thì ra là do sở trường di truyền.”
“Chú cũng không tài giỏi như thế đâu, chỉ là tình cờ nghe thấy thôi.” Ông An xua tay, uống một ngụm sâm panh: “Chú cũng không có ý gì khác, chỉ muốn đến đây nói với cháu một tiếng: “Chú có quen mấy người bên cảnh sát giao thông, cháu có cần chú giúp cháu nhờ họ điều tra xem Mặc Tinh đã đi đâu không?”
Tiêu Cảnh Nam: “Cảm ơn chú An, nhưng mà nếu như cháu muốn biết Mặc Tinh đi đâu, gọi một cuộc điện thoại là được rồi, không cần phiền phức như thế đâu ạ.”.


Bình luận

Truyện đang đọc