XIN TRẢ CẶP SÁCH LẠI CHO TÔI

An Bằng cười vui vẻ như vừa kháng Nhật tám năm* giành được thắng lợi.

(Kháng Nhật 8 năm: Chiến tranh Trung-Nhật là chiến tranh giữa Trung Quốc và Nhật Bản bắt đầu từ 7 tháng 7 năm 1937 khi quân Thiên hoàng tiến chiếm Bắc Trung Hoa, khởi đầu từ Sự kiện Lư Câu Kiều và kết thúc khi Nhật đầu hàng quân Đồng Minh ngày 9 tháng 9 năm 1945 vào cuối cuộc Chiến tranh thế giới thứ hai (1939-1945). Đây là cuộc chiến tranh lớn nhất ở châu Á thế kỷ 20) – Nguồn Wikipedia

Cậu ta xoay người đi đến gần Quý Khoan rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, bắt chéo hai chân, đắc ý nói: “Hôm nay ở căn tin tớ nghe được Xuyên Tử và bạn học của cậu ta đang bàn bạc nói cái gì mà sẽ bày tỏ trong rạp chiếu phim, còn chi tiết cụ thể thì tớ nghe không rõ lắm.”

Quý Khoan bước xuống khỏi giường, cũng kéo một cái ghế ngồi xuống, “Rạp chiếu phim đó ở đâu có biết không?”

An Bằng chỉ tay ra ngoài cửa sổ nói: “Cung văn hóa lao động ở quảng trường nhân dân, sinh viên cơ bản đều đi đến đó.”

“Thời giao thì sao?”

An Bằng cẩn thận suy nghĩ lại rồi nói: “Hình như là buổi chiều thứ năm tuần sau, còn cụ thể là phim gì thì tớ không biết.”

“Không sao.” Quý Khoan nhìn thời khóa biểu một chút, “Chiều mai đi tới cung văn hóa lao động với tớ một chuyến.”

An Bằng: Làm ba thật đúng là không dễ dàng.

Ngày hôm sau, sau giờ cơm trưa, Quý Khoan và An Bằng đi đến cung văn hóa lao động.

Hai người làm quen với bảo vệ cổng một lúc thì thuận lợi tìm được người phụ trách của cung căn hóa này, đó là một dì hơn năm mươi tuổi có hơi phát tướng.

Quý Khoan khom lưng chào dì phụ trách, cười uyển chuyển nói rõ mục đích đến: “Dì ạ, bạn cháu muốn mượn rạp chiếu phim để tỏ tình với bạn nữ. Dì có thể châm chước một chút không ạ, chúng cháu sẽ không chiếm dùng quá nhiều thời gian đâu ạ.”

Dì phụ trách nhìn An Bằng một bên, người trẻ tuổi cao lớn cường tráng, thật đẹp.

An Bằng bị nhìn mặt đen liền ửng đỏ.

Dì phụ trách rất có lòng tốt cười nói: “Mỗi năm người đến đây bày tỏ hay cầu hôn cũng không dưới 10 người, gần đây đúng là có hai người gọi đến.”

Quý Khoan lộ ra vẻ giật mình hỏi: “Còn có người khác nữa ạ?”

Dì phụ trách nói: “Ừ, nhìn tuổi tác các cậu cũng không lớn là bao, hôm qua có hai nam sinh và một cô gái tới đây.”

An Bằng gật đầu với Quý Khoan.

Quý Khoan vội vàng tiếp lời: “Vậy sẽ không trùng với chúng cháu chứ? Bọn họ nói là khi nào ạ?”

Di phụ trách mở điện thoại ra, nói: “Bọn họ nói là phòng số 18 vào lúc 3 giờ chiều.”

Quý Khoan tỏ vẻ an tâm cười nói, “Tốt quá tốt quá, chúng cháu là phòng 19.”

Sau đó anh lại hỏi: “Dì có thể dẫn chúng cháu để chỗ đó để nhìn một chút được không ạ? Cháu sợ đến lúc đó khẩn rương sẽ có sai lầm.”

Dì phụ trách mặt mày hiền hậu gật đầu một cái, rồi dẫn hai người đi về phía sau sân khấu xem.

**

Cung Đình Đình dẫn Tần Gia Niên đi xem phim, đây là một bộ phim tình cảm lãnh mạn.

Sau khi phim bắt đầu chiếu, Cung Đình Đình đi ra ngoài một lúc lâu vẫn chưa trở về.

Tần Gia Niên có hơi lo lắng cho cô ấy, thừa dịp ánh sáng trong rạp chiếu phim hơi sáng thì cô dè dặt đi ra ngoài xem thử.

Cô đứng trước cửa nhìn xung quanh một vòng nhưng không tìm thấy Cung Đình Đình, vì vậy cô đi dọc theo hành lang đến trước cửa nhà vệ sinh.

Tần Gia Niên đi vào nhà vệ sinh, lúc rửa tay vừa nghiêng đầu bỗng thấy Quý Khoan đứng bên cạnh.

Cô chớp chớp mắt không xác định gọi một tiếng: “Đàn anh?”

Quý Khoan nghiêng mặt sang cũng tỏ ra bất ngờ, anh vẫy vẫy bàn tay ướt nước, hỏi: “Em cũng đến đây xem phim sao?”

Tần Gia Niên gật đầu một cái.

Quý Khoan thấy thế thì nói: “Thật trùng hợp, anh cũng vậy, em rửa tay xong chưa, chúng ta cùng quay lại nhé?”

Hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Tần Gia Niên do dự nhìn khắp nơi.

Quý Khoan hỏi: “Em đang tìm bạn sao?”

Tần Gia Niên vâng một tiếng, mắt vẫn còn không ngừng nhìn khắp nơi, “Đình Đình đi ra lâu rồi vẫn không thấy về, cậu ấy sẽ không bị lạc chứ?”

Quý Khoan: “Hình như vừa rồi anh có thấy một nữ sinh đi ra ngoài, nhìn bóng lưng có hơi giống Cung Đình Đình, trong tay còn ôm một bó hoa nữa.”

Ôm một bó hoa?

Tần Gia Niên mở to hai mắt, trên mặt là vẻ mờ mịt không hiểu gì.

Quý Khoan nói: “Có khi nào được người ta theo đuổi không?”

Tần Gia Niên trừng lớn hai mắt.

Quý Khoan bị dáng vẻ này của cô chọc cười, nói: “Sao vậy? Không ngờ ban bè tốt của em sẽ có người theo đuổi sao?”

Tần Gia Niên có hơi xấu hổ cúi đầu.

Quý Khoan nhìn mớ tóc mai xù xù trên đầu cô nói: “Mọi người ai cũng sẽ có một nửa kia, bạn tốt của em cũng vậy, ví dụ như bạn học Dư Băng Di hay La Vũ Xuyên.”

Tần Gia Niên suy nghĩ lời anh nói quả thật không sai, vừa rồi chẳng qua cô không phản ứng kịp mà thôi, cô nhỏ giọng nói: “Em dĩ nhiên sẽ chúc phúc cho bọn họ, bọn họ đều là những người bạn tốt của em.”

Quý Khoan cười hỏi: “Em không tức giận sao?”

Tần Gia Niên: “Dĩ nhiên là không rồi, em hy vọng bọn họ có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình.”

Hai mắt cô gái cong cong, hàng lông mi dày hơi rung động, sắc môi nhàn nhạt giống như một nụ hoa vừa mới được hái xuống, mềm mại ướt át.

Trong giọng nói của cô có chút xíu hờn dỗi, còn một phần khác là ước ao.

Cách cánh cửa phía sau rạp chiếu phim, La Vũ Xuyên yên lặng cúi đầu.

Quý Khoan cùng Tần Gia Niên đi đến phòng chiếu phim, bỗng nhiên anh dừng bước lại.

Tần Gia Niên nghe anh hỏi: “Nếu như đàn anh có bạn gái thì em có không vui không?”

Tần Gia Niên bị câu hỏi này làm khó, há miệng nhưng không nói được tiếng nào.

Lâu sau, Quý Khoan mỉm cười nói: “Chỉ đùa em thôi, đàn anh cũng không có bạn gái.”

Tần Gia Niên nhìn anh, trong lòng dâng lên sự chua xót.

Rõ ràng hôm sinh nhật của đàn chị Tề Nguyệt anh rất thân thiết với Bạch Chỉ Hân mà, chính mắt em nhìn thấy đó, tại sao lại nói không có bạn gái chớ?

Quý Khoan nhìn cô gái nhỏ, đôi mắt cô trong suốt như nước, biểu cảm trên mặt có hơi ai oán.

Anh lẳng lặng đứng đó chờ cô hỏi ra lời.

Anh nghĩ, chỉ cần cô hỏi anh sẽ giải thích rõ ràng tất cả với cô.

Nhưng mà Tần Gia Niên chỉ cau mũi một cái, nhẹ nhàng à một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: “Đàn anh, em phải về chỗ ngồi của mình rồi, nếu Đình Đình không tìm được em sẽ cuống cả lên mất.”

Nói xong thì đi luôn cũng không quay đầu lại nữa.

An Bằng nhận được điện thoai của Quý Khoan, cậu ta vội hỏi: “Sao rồi, giải quyết chưa?”

Quý Khoan dùng mũi ừ một tiếng, “Chắc là giải quyết rồi.”

An Bằng có phần không hiểu cười nói: “Cậu chỉ nói rõ với cô nhóc đó thôi mà, sao lại đến mức người lớn như cậu cũng hoảng hốt vậy?”

Quý Khoan nhếch mép nói: “Phải tránh tổn thất đến mức thấp nhất, tại sao còn muốn xảy ra chuyện gì chứ?”

“Huống chi tớ không có phép có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.”

An Bằng từ chối cho ý kiến, một lúc sau cậu ta hỏi: “Sao giọng nói của cậu ỉu xìu thế?”

Quý Khoan vô lực xoa xoa trán: “Haiz, cô nhóc này luôn trốn tránh tớ…”

An Bằng thầm nói: Ghẹo người ta xong rồi bỏ đi, có kẻ ngốc mới không trốn tránh cậy ấy!

**

Lúc Cung Đình Đình đi vào sau sân khấu, La Vũ Xuyên giống như một con gà trống bị nhổ trụi lông vậy, ủ rũ ngồi trên bậc thang.

Cô ấy bước nhanh đến, đứng bên cạnh cậu nói: “Này? Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy, muốn chiến đấu phải có tinh thần chứ!”

La Vũ Xuyên nhìn micro trong tay Cung Đình Đình, cô ấy vừa mượn về cho cậu, mấy ngày nay cô ấy luôn giúp cậu sắp đặt chuyện bày tỏ này.

Cậu có hơi áy náy nói: “Đình Đình thật xin lỗi, tớ…tớ không muốn bày tỏ nữa.”

Cung Đình Đình cứ cho mình nghe nhằm, lại hỏi lại lần nữa.

La Vũ Xuyên tùy ý gãi gãi đầu, giải thích: “Tớ cảm thấy Tần Gia Niên hoàn toàn không có ý kia với mình, tớ mà bày tỏ thì ngay cả làm bạn bè bình thường cũng không làm được nữa, rất lúng túng.”

Cung Đình Đình ôm micro, bước lại ngồi xuống bên cạnh La Vũ Xuyên, cô ấy chống cằm cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Ừ, chúng ta có lẽ bị ảo tưởng thắng lợi làm đầu óc mê muội rồi.”

Cô ấy hơi nghiêng đầu hỏi cậu: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

La Vũ Xuyên lắc đầu một cái nói: “Tớ thất tình rồi, không nên hỏi mấy vấn đề nhức đầu đó.”

Cung Đình Đình “…”

Cô ấy đứng lên phủi phủi quần, nói: “Nhìn cậu tốt bụng mời tớ ăn cơm nhiều lần như vậy tớ quyết định tốn kém một lần. Nhưng mà cậu phải đợi tớ một chút, tớ nói trước với Tần Gia Niên một tiếng.”

Cung Đình Đình đi qua một bên gọi điện cho Tần Gia Niên, “Gia Niên, tớ ở đây…”

Cô ấy nhìn La Vũ Xuyên đang ngồi buồn bực không vui nói: “Tớ ở ngoài gặp được một người bạn, cậu ấy đang bị thương, tớ muốn ở lại giúp đỡ cậu ấy một tí nên tự cậu về trường có được không?”

Tần Gia Niên vội vàng nói: “Tớ không sao đừng lo cho tớ, cậu chăm sóc bạn cậu đi.”

Cung Đình Đình vô cùng ngượng ngùng nói: “Vậy cậu đi đường cẩn thận nha.”

Quý Khoan tựa vào tường bên ngoài sảnh của rạp chiếu phim, anh nhìn thấy La Vũ Xuyên và hai người bạn khác cùng nhau rời đi.

Bên ngoài cổng cung văn hóa, Liêu Kim Hoa siết chặt quần áo nói: “Tớ không đi ăn cùng các cậu được, hai ngày nay thức khuya chơi game mắt tớ có quần thâm rồi, phải về ngủ dưỡng nhan mới được.”

Nói xong cậu ta vỗ vai Cung Đình Đình một cái nói: “Cậu bạn rầu rĩ này giao lại cho cậu, cũng không cần quá bận tâm, không chết là được rồi.”

Sau đó giơ tay lên vẫy vẫy rồi tiêu sái đi về trường.

Cung Đình Đình nhìn La Vũ Xuyên đăng ăn mặc rất đẹp trai nói: “Cậu muốn ăn gì? Tùy ý chọn đi!”

La Vũ Xuyên hiền hiền nhìn xe cộ qua lại không dứt trên đường nói: “Tớ muốn ăn xiên nướng, còn muốn uống bia nữa.”

Cung Đình Đình: “Được!”

La Vũ Xuyên: “Không uống bia đâu, uống rượu trắng đi, cái loại đắt tiền đó ý.”

Cung Đình Đình: La Vũ Xuyên cậu là thiếu gia nhà giàu à!

“Được, không..không thành vấn đề!”

Hai người đi đến một quán xiên nướng, gọi một đống lớn thịt trâu thịt dê còn có cánh gà.

Bình thường La Vũ Xuyên không uống rượu, cũng không biết loại nào uống ngon, nên chỉ tiện tay chọn loại đắt tiền nhất.

Cung Đình Đình: “!!!!!!!!!!!” Đùa à?!

Hai ly rượu xuống bụng, La Vũ Xuyên bắt đầu ăn, cậu cầm một xâu cánh gà nướng, cố chấp hỏi: “Cậu nói xem, tớ như vậy rất không đàn ông mà đúng không?”

Không đợi Cung Đình Đình mở miệng, cậu lại tự thầm thì: “Không có can đảm bày tỏ thì thôi đi, bình thường thấy cô ấy cũng không biết nói câu gì nữa….”

Cung Đình Đình nghe cậu nói vậy thì bắt đầu phân tích cho cậu, cô hỏi: “Vậy cậu nói đi, cậu thích Gia Niên ở điểm gì?”

La Vũ Xuyên bị hỏi đến sững sờ, sau đó nhếch môi cười vui vẻ nói: “Tớ…tớ cũng không biết thích cô ấy ở điểm nào…hức…”

Cung Đình Đình bị biểu cảm cười ngu ngốc của cậu chọc cười đau bụng, sau đó cô ấy trò chuyện trên trời dưới đất với cậu, trò chuyện rất lâu.

Cho tới sau này La Vũ Xuyên thậm chí còn quên mất việc mình vì thất tình nên mới biết uống rượu.

Cậu không ngừng lắc lắc tay Cung Đình Đình nhắc mãi: “Hôm nay tớ thật sự rất vui, vui quá đi! Có thời gian chúng ta lại đi tụ tập nha người anh em!”

Cung Đình Đình: Ai có thể lôi cái tên đần độn này đi được không?!

Ở bên kia, Quý Khoan đứng ngoài sảnh rạp chiếu phim một lúc lâu vẫn chưa đi.

Anh dường như bó tay với cô nhóc này.

Mời cơm không chịu đi.

Tặng qua không chịu nhận.

Giải thích không chịu nghe.

Gió lớn thổi vào trong sảnh, làm người khác không khỏi rùng mình.

Quý Khoan nghĩ, hay là…thử khổ nhục kế chút nhỉ?
Lời của editor: Tớ chèo thuyền Xuyên – Đình đây, có ai muốn lên chung thuyền không?:”>

Bình luận

Truyện đang đọc