XIN TRẢ CẶP SÁCH LẠI CHO TÔI

Quý Khoan tỉnh lại một lúc trên xe cấp cứu rồi sau đó rơi vào tình trạng hôn mê.

Bạch Chỉ Hân đi theo xe cấp cứu cho đến khi vào bệnh viện, cô ta dùng điện thoại của Quý Khoan để liên lạc với người nhà của anh.

Ba mẹ Quý rất nhanh đã đến bệnh viện.

Mẹ Quý thấy nửa bên mặt của con trai toàn là máu, lại đang hôn mê bất tỉnh khiến bà sợ hãi mền nhũn chân, ngồi phịch xuống đất.

Ba Quý vừa đỡ bà ấy vừa hỏi bác sĩ về tình trạng của con trai.

Không lâu sau Quý Tình cũng chạy đến, cô ấy thoáng trấn an ba mẹ rồi gọi Bạch Chỉ Hân qua một bên.

“Hình như chị đã từng gặp em, em là bạn học của Quý Khoan hả?”

Bạch Chỉ Hân gật đầu, “Em tên là Bạch Chỉ Hân.”

Quý Tình điều chỉnh tâm trạng lại rồi hỏi: “Lúc xảy ra tai nạn em đang ở hiện TSo? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bạch Chỉ Hân không dám nhìn vào mắt Quý Tình, cô ta nhỏ giọng nói: “Em…khi đó chẳng qua em chỉ đi ngang qua, nhìn thấy xe của Quý Khoan có hơi quen. Lúc em chạy đến cũng không thấy chiếc xe gây tai nạn đâu, không biết rốt cuộc mọi chuyện xảy ra thế nào ạ.”

Quý Tình xoa trán nói: “Được rồi, nhưng mà vẫn cảm ơn em đã cứu A Khoan, bây giờ không còn sớm nữa, em về nghỉ ngơi sớm đi.”

Bạch Chỉ Hân: “Em có thể ở đây giúp…”

Quý Tình tựa như rất mệt mỏi, cố gắng cười nói: “Không cần đâu, em về trước đi.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Gia Niên gọi lại cho Quý Khoan mấy cuộc điện thoại nhưng đối phương vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.

Trong lòng Tần Gia Niên mơ hồ cảm thấy bất an, cô thay quần áo ngủ ra rồi đi đến phòng tự học và phòng thí nghiệm tìm nhưng kết quả không thấy anh đâu.

Đi ra khỏi tòa nhà dạy học, Tần Gia Niên lại bắt xe đi đến biệt thự nhà họ Quý.

Cửa biệt thự đóng chặt, Tần Gia Niên ấn chuông rất lâu nhưng dường như không có người trong nhà.

Thời tiết giữa mùa hè vô cùng oi bức, mặt trời ở trên cao không ngừng chiếu nắng nóng xuống mặt đất, không khí nóng nực cứ bốc lên từng đợt.

Tần Gia Niên đứng ở ven đường của khu biệt thự, mồ hôi rịn ra thấm ướt cả quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị phơi nắng đến đỏ bừng.

Cô vừa vội vừa lo lắng, không kiềm được bật khóc lên.

Chuông điện thoại chợt vang lên, Tần Gia Niên lấy ra nhìn thì phát hiện là nhà gọi đến.

“Ba.” Tần Gia Niên hít hít mũi, nói.

“Gia Niên à.” Giọng điệu của Tần Tổ Nguyên không được tốt lắm, “Đến bây giờ vẫn chưa tìm được Nha Nha, bà cụ Hoa cũng bị bệnh, nếu con có thời gian có thể quay về một khoảng thời gian được không?”

Tần Tổ Nguyên thở dài rồi nói tiếp: “Từ sau khi đảo Lư nổi danh, đột nhiên có rất nhiều du khách và thương lái kéo đến đây, những người đó cũng không có ý thức bảo vệ môi trường, cho nên bây giờ…Haiz, tóm lại là mọi người đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, nếu con rãnh có thể về giúp mọi người được không?”

Tần Gia Niên hiểu tính cách của ba mình, nếu như không phải là chuyện vô cùng gấp và quan trọng thì ông sẽ không gọi cô về nhà gấp như vậy.

Cô chợt nhớ đến bài viết về đảo Lư mà mình đã đăng.

Nếu như không có bài viết đó, đảo Lư cùng lắm chỉ là đề tài nhất thời để mọi người bàn tán mà thôi, sau đó nó sẽ mang theo sự thần bí từ từ biết mất khỏi dòng thời gian.

Cũng sẽ không có du khách và thương lái tràn vào, môi trường sẽ không bị phá hỏng, Nha Nha cũng sẽ không bị lạc, mọi người vẫn có cuộc sống yên bình như cũ.

Còn bây giờ, quê hương mà cô yêu sâu dậm lại bị chính cô tự tay đẩy nó đến vực sâu vạn trượng.

Tần Gia Niên cực kỳ hối hận, cô chậm rãi đứng lên, rồi nói với Tần Tổ Nguyên: “Ba, ngày mai con sẽ quay về.”

Trước khi rời khỏi Hoài Bắc, Tần Gia Niên gửi một tin nhắn đến cho Quý Khoan, nói cô phải về đảo Lư một chuyến, nếu anh đọc được tin nhắn này thì hãy trả lời lại cô.

Buổi tối hôm đó Tần Gia Niên mua vé xe lửa và vé thuyền, buổi tối hai ngày sau, thuyền cập bến đảo Lư.

Có lẽ do quá lâu Tần Gia Niên chưa về quê, vùng đất trước mắt này khiến Tần Gia Niên cảm thấy xa lạ.

Trong không khí còn mang theo mùi tôm cá hôi thối, nước biển vốn xanh biếc giờ đã bị vấn đục đến mức không còn nhìn ra màu gì nữa.

Trên đảo có rất nhiều du khách, đi một chút đã có thể thấy được vỏ chai và vỏ các loại đồ ăn thức uống nằm trên đất.

Tần Gia Niên cau mày đi đến nhà bà cụ Hoa.

Nha Nha là đứa trẻ duy nhất ở nhà họ Hoa.

Ngày trước khi ba mẹ của Nha Nha ra biển đánh cá đã bị sóng biển cuốn đi, từ đó về sau cũng không quay lại nữa, nhà họ Hoa chỉ còn lại hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau.

Bà cụ Hoa yêu thương Nha Nha như mạng.

Tần Gia Niên đẩy cửa ra, cô thấy bà cụ Hoa đang nằm một mình trên giường, nghe được tiếng mở cửa nên mở mắt ra.

Tần Gia Niên đi tới mép giường, khẽ gọi bà: “Bà cụ Hoa.”

Bà cụ Hoa thấy rõ người tới là Tần Gia Niên bèn kéo tay cô, lẩm bẩm nói: “Niên Niên, Nha Nha của bà không thấy đâu nữa…”

Nước mắt Tần Gia Niên đảo quanh hốc mắt, cô gật đầu cam kết nói: “Cháu nhất định sẽ tìm được Nha Nha ạ.”

Thân thể gầy yếu của bà cụ Hoa cuộn lại trong chăn, ý thức của bà dần trở nên mơ hồ, bà gọi: “Nha Nha, Nha Nha của bà thật ngoan…”

Lòng Tần Gia Niên như bị ai đó nắm chặc, cô lau nước mắt, đi nấu cơm giúp bà cụ Hoa.

Sau khi chăm sóc bà cụ Hoa ngủ xong, Tần Gia Niên mới về nhà.

Rất khuya Tần Tổ Nguyên mới về, cả người ông đều dính đầy bùn đất.

Tần Gia Niên đợi ông rất lâu, thấy ông về bèn đi nhanh lên đón.

Tần Gia Niên tựa như rất mệt mỏi, ông cười hỏi: “Niên Niên ăn chưa con?”

Tần Gia Niên gật đầu một cái nói: “Con đã ăn với bà cụ Hoa rồi ạ.”

Cô quan sát Tần Tổ Nguyên, nghi ngờ hỏi: “Ba, ba đi đâu vậy, sao trên người ba bẩn thế?”

Tần Tổ Nguyên cười cười: “Đi đắp đê, mùa hè hai năm nay mưa đến lại gây lụt nên phải chuẩn bị trước khi mùa mưa tới.”

Tần Gia Niên nhíu mi không hiểu.

Tần Tổ Nguyên: “Haiz, hai năm nay do đốn cây quá nhiều khiến đất bị xói mòn không giữ được nước nữa. Nhưng những thứ này ba cũng không hiểu, là do có du khách nói.”

Ông ấy xoay người, trịnh trọng nói với Tần Gia Niên: “Niên Niên, lúc ba rời đảo Lư lên thành phố đón tết với con đã hỏi con rồi, con có đồng ý ở lại trong thành phố không. Nếu như con đồng ý thì không nên quay về  đảo Lư nữa, ba và mẹ đều ủng hộ con.”

Ông nhíu chặc mày nói: “Bây giờ đảo Lư đã không còn giống như trước kia nữa. Con chắc cũng đã thấy rồi, môi trường trên đảo càng ngày càng tệ, các loài cá tôm trên biển đều chết rất nhiều, cây trên núi bị đốn cũng không còn lại bao nhiêu. Mưa thì như thác đổ, lũ lụt không biết lúc nào sẽ ập đến, nơi này không còn là nới để chúng ta an cư lạc nghiệp nữa rồi.”

Ánh mắt Tần Gia Niên ẩm ướt, cô hỏi: “Ba, ba cũng đi chung với con chứ?”

Tần Tổ Nguyên lắc đầu, ông nhìn về nơi xa xăm ngoài cửa sổ, “Ba không đi, đây là quê hương của ba, ba muốn dùng cả sinh mạng này để bảo vệ nó, nếu như có thể, ba tình nguyện…”

Tần Gia Niên che miệng Tần Tổ Nguyên lại, cô ôm ông khóc thất thanh nói: “Ba con không muốn nghe.”

Đêm hôm nay, Tần Gia Niên mất ngủ cả đêm.

Khi trời vừa hửng sáng, cô cầm điện thoại đi ra khỏi nhà.

Đi dọc theo bờ biển, phía trước có một cái tháp canh, Tần Gia Niên đi lên đó gọi điện.

Đây là nơi có tín hiệu tốt nhất ở đảo Lư, nhưng cô vẫn không nhận được tin nhắn của Quý Khoan.

Tần Gia Niên bấm gọi cho anh lần nữa nhưng vẫn tắt máy.

Liên tiếp mười mấy ngày sau, Tần Gia Niên luôn ở bên cạnh chăm sóc cho bà cụ Hoa, mọi người trên đảo vô cùng bận rộn,  đắp đê chống lũ, nhặt rác, vớt xác chết của tôm cá, tiếp đón từng tốp từng tốp du khách đến…

Hôm nay, cục cảnh sát Hoài Bắc gọi điện thoại đến bảo đã tìm được người bắt cóc Nha Nha, còn gửi hình Nha Nha cho cô, để Tần Gia Niên xác nhận.

Tần Gia Niên vội vàng xác nhận, sau đó cảnh sát nói cô tìm thời gian thích hợp đến Hoài Bắc đón con bé.

Tần Gia Niên nói tin tức tốt này cho bà cụ Hoa đầu tiên nhất, bà cụ Hoa vội mang giày vào, “Tốt quá tốt quá, vậy bà đi đón Nha nha.”

Tần Gia Niên ngăn bà cụ lại, “Bà ơi, bà cứ ở nhà nghỉ ngơi đi ạ, để cháu đi đón Nha nha cho, bà cứ yên tâm, cháu biết đường đi, sẽ nhanh chóng đón Nha Nha về ạ.”

Bà cụ Hoa nắm chặc tay cô, xúc động không nói thành lời.

Tần Gia Niên nói với Tần Tổ Nguyên một tiếng, cô chuẩn bị về nhà thu dọn đồ đạc đi Hoài Bắc.

Tần Tổ Nguyên suy nghĩ rồi quyết định đi cùng với cô.

Khi hai ba con chạy đến cục cảnh sát Hoài Bắc, Hoa Nha Nha đang ngủ trong một gian phòng.

Cảnh sát mặc thường phục dẫn hai người đi đăng ký, rồi nói tình huống của con bé, “Người bắt cóc cô bé đã bị bắt, là một đôi vợ chồng. Theo như lời khai của bọn họ thì hai người này không có con, lúc đi du lịch ở đảo Lư lại tình cờ ở lại nhà của cô bé này, nhìn thấy cô bé hoạt bát đáng yêu nên nổi lên ác ý.”

Vị cảnh sát mặc thường phục lắc đầu nói: “Lòng người đúng là thâm sâu khó dò.”

Sắc mặt hai cha con Tần Gia Niên không tốt lắm, sau khi ký tên xong liền ôm Nha Nha ra khỏi cục cảnh sát.

Tần Tổ Nguyên dẫn hai người đến quán cơm gần đó ăn trưa, sau đó chuẩn bị mua vé xe lửa về đảo Lư.

Tần Gia Niên do dự nói: “Ba, hai người về trước được không ạ? Con còn có việc.”

Tần Tổ Nguyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Con về làm gì nữa, cũng sắp đến thơi gian vào học rồi, một mình ba có thể mang Nha Nha về nhà.”

Tần Gia Niên gật đầu đồng ý, sau khi ăn xong thì hai ba con tạm biệt nhau ở quán cơm.

Cô không quay về trường học mà đi thẳng đến nhà Quý Khoan.

Tần Gia Niên vốn không có hy vọng gì, nhưng không ngờ lại có người ở nhà.

Quý Tình ở nhà, nhìn thấy Tần Gia Niên đến thì mời cô vào nhà.

Tần Gia Niên vội hỏi: “Chị Quý Tình, đàn anh ở đâu vậy ạ?”

Quý Tình đưa lưng về phía cô nói: “A Khoan…đi Mỹ học rồi.”

Tần Gia Niên sợ mình nghe không rõ nên hỏi lại lần nữa, nhưng câu trả lời vẫn giống như trước.

Quý Tình điều chỉnh xong cảm xúc thì quay người lại cười cười với cô: “A Khoa nói nó muốn đi học, nó bảo chị nói lại với em, bảo em học cho giỏi, những chuyện khác…nếu như nó quay về được, nó sẽ tự giải thích với em.”

Vành mắt Tần Gia Niên đỏ hoe, cô cố kiềm nén không cho nước mắt rơi ra, luống cuống tay chân hỏi: “Đàn anh giận em sao?”

Quý Tình tiến lên ôm cô, cô ấy nhẹ nhàng sờ tóc cô, an ủi: “Không giận đâu, A Khoan làm sao biết giận người khác chứ.”

Sau vụ tai nạn xe, Quý Khoan luôn hôn mê, đùi phải bị thương dẫn đến tổn thương dây thần kinh cơ.

Bác sĩ đề nghị chuyển viện.

Người nhà họ Quý bàn bạc rồi quyết định sắp xếp cho Quý Khoan đến Mỹ điều trị.

Quý Khoan tiến hành giải phẫu ở Mỹ, sau một tuần thì tỉnh lại, nhưng vấn đề dây thần kinh ở chân không có cách nào giải quyết.

Anh trở nên trầm mặc ít nói, thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ muốn tự sát.

Khoảng thời gian đó anh chỉ nói với Quý Tình duy nhất một câu: “Không được nói cho Tần Gia Niên biết em bị thương.”

Quý Tình hiểu anh, anh không muốn Tần Gia Niên nhìn thấy mình là một người tàn phế, không muốn Tần Gia Niên vì thương hại mà ở lại bên cạnh mình, nếu như thế thì một người kiêu ngạo như Quý Khoan sẽ sống không bằng chết.

Quý Tình đồng ý yêu cầu của anh.

Tần Gia Niên đi ra khỏi biệt thự, đi thẳng về phía trước không mục đích, giống như một con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.

Cô đứng ở ven đường, ngồi xổm xuống ôm lấy gối mà khóc.

Cứ như vậy một lúc rồi lại vừa đi vừa khóc, đi loanh quanh bên ngoài cả đêm.

Ngày hôm sau cô quay lại trường học.

Những nghiên cứu sinh đã bắt đầu báo cáo, Tần Gia Niên đến chỗ làm việc của khoa rồi làm thủ tục nghỉ học.

Ngày hôm sau, Tần Gia Niên thu dọn hành lý quay về  đảo Lư.

Đàn anh không cần cô, nhưng đảo Lư vẫn còn cần cô.

**

Nửa năm sau, ở viện điều dưỡng tư nhân Los Angeles.

Quý Khoan ngồi trên xe lăn, mặt không cảm xúc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mùa dông ở đây rất dễ chịu, bên ngoài của sổ trời đang mưa lắc đác.

Bên trong phòng mở máy điều hòa, nhưng Quý Khoan lại mặc một lớp đồ giữ ấm thật dày, sắc mặt anh tái nhợt, đôi mắt vô thần.

Mẹ Quý mang cơm đến cho anh, sau đó lại đỏ mắt đi ra ngoài.

Khoảng nửa năm nay, Quý Khoan trước sau không chịu hé miêng nói một lời, cũng không chịu phối hợp trị liệu hồi phục chức năng, anh giống như một người già sắp chết, chờ đợi bản tuyên án cuối cùng của cuộc đời.

Quý Tình đứng ngoài cửa sổ nhìn vào phòng một lúc rồi mở cửa đi vào trong.

Quý Khoan chỉ mãi nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như không nghe thấy tiếng người đi vào.

Quý Tình ngồi trên chiếc giường đối diện với anh, đặt máy tính bảng và một cái hộp lên bàn.

“Chị có hai thứ em nhìn chút đi, nếu như sau khi xem xong em vẫn không chịu chữa trị thì chị cũng không ép em nữa, em muốn về nước hoặc muốn làm gì đều được.”

Quý Khoan máy móc quay đầu nhìn cô ấy.

Quý Tình chỉ chỉ lên bàn, sau đó xoay người rời đi.

Mưa vẫn còn đang rơi, hạt mưa tí tách rơi trên cửa sổ, mang đến một chút sức sống trong căn phòng u tối này.

Quý Khoan đẩy xe lăn đi đến trước bàn.

Anh mở máy tính bảng mà Quý Tình để lại ra, ngay lập tức có một bài viết đập vào mắt anh: Nghiên cứu sinh trường đại học Hoài Bắc từ bỏ việc học để quay về cứu vãn môi trường ở quê nhà.

Quý Khoan dường như dùng hết sức lực bản thân để đọc tiêu đề tin tức kia.

Tần Gia Niên, người đã từng khiến trái tim anh vui vẻ như nở hoa lại bị chính tay anh đẩy cô đi xa.

Đầu ngón tay lạnh như băng của anh dè dặt vuốt ve màn hình, vừa thành kính vừa xem như báu vật.

Quý Khoan đặt máy tính bảng xuống, cầm cái hộp nhỏ lên, đó là hộp đựng nhẫn, anh hiển nhiên biết bên trong đựng vật gì.

Anh rụt tay lại, quay lưng đi.

Nhưng không lâu sau, anh cuối cùng cũng quay người lại, mở cái hộp đó ra.

Một chiếc nhận kim cương tinh xảo nằm bên trong, anh đã đặt làm nó cho Tần Gia Niên.

Rất đẹp.

Đeo vào tay cô hẳn sẽ đẹp hơn.

Quý Khoan lấy chiếc nhẫn ra, đè nó lên ngực, nước mặt rơi như mưa.

Ba ngày sau, Quý Khoan vẫn trước sau không có thay đổi gì, ngay tại thời điểm Quý Tình muốn buông bỏ, cô nhận được tin nhắn của Quý Khoan gửi tới:

[Chị, giúp em sắp xếp trị liệu phục hồi chức năng đi.

Ngoài ra em muốn chuyển sang học chuyên ngành kỹ thuật môi trường.]

Bình luận

Truyện đang đọc